“Vậy cậu có đến doanh trại không?”
Cảnh Nhược Đông đặt ly nước xuống, đi đến bên cạnh Ninh Giai Kỳ “Cậu đem quân phục qua đây cho tôi.”
“Chỗ nào?”
Cảnh Nhược Đông nói địa chỉ khách sạn và số phòng, sau đó anh ra hiệu
cho Ninh Giai Kỳ quay về phòng ngủ. Ninh Giai Kỳ có chút sững sờ, cô
không hiểu ý anh là gì.
Cảnh Nhược Đông thấy cô không nhúc nhích, anh duỗi tay vỗ vỗ đầu cô “Đi vào phòng mang dép vào.”
Ninh Giai Kỳ bừng tỉnh “A...vâng” Cô lập tức chạy về phòng. Cảnh Nhược
Đông nhìn bóng dáng chạy trối chết của cô, anh mỉm cười.
Nửa tiếng sau, Liễu Thanh Giang đến nơi “Đây, thay đi”.
Cảnh Nhược Đông cầm quân phục đi vào Phòng tắm. Liễu Thanh Giang chuyển dời tầm mắt sang Ninh Giai Kỳ đang ngoan ngoãn ăn bữa sáng “Cô bé, hôm
qua em thật ầm ĩ đấy” .
Ninh Giai Kỳ cả người cứng đờ “Hả?”
Thật ra Liễu Thanh Giang không rõ tối hôm qua như thế nào chỉ biết Ninh Giai Kỳ thật sự đã uống đến say nhừ, anh chỉ muốn trêu chọc cô thôi.
“Ô, em không nhớ à? Ngày hôm qua em uống say còn ở trước mặt anh Cảnh
mà hát, tình cảnh lúc đó....chậc, em có biết em hát bài gì không?”
Ninh Giai Kỳ lúc này mặt mày đã tái mét “Cái, cái gì?”
Liễu Thanh Giang khẽ hắt giọng “Chân trời rộng lớn là tình yêu của tôi, những bông hoa nở dưới chân ngọn đồi xanh mướt.... này, bài hát này
là của phượng hoàng truyền kỳ đúng không”?
Chiếc nĩa trên tay Ninh Giai Kỳ rơi xuống bàn. Liễu Thanh Giang mỉm
cười “Anh hát hay hơn em nhiều, tối hôm qua em hát nghe còn khó chịu
hơn. tôi đấy! Thậm chí em không biết, nghe em hát mà mặt mày anh Cảnh
tái mét rồi.”
Ninh Giai Kỳ“.......”
Cửa phòng tắm mở
ra, Cảnh Nhược Đông đã thay xong bộ quân phục.Vừa bước ra anh đã thấy
Liễu Thanh Giang nói gì đó với Ninh Giai Kỳ, vừa nói vừa cười, còn cô
thì mặt đã đỏ đến tận mang tai. Cảnh Nhược Đông đi tới đá vào chân Liễu
Thanh Giang “Nói cái gì mà vui vẻ như vậy.”
Liễu Thanh Giang nhìn anh, cố gắng nhịn cười “Không, không có gì, nói chuyện học tập thôi.”
Cảnh Nhược Đông rõ ràng không tin lời anh ta, có điều cũng không quan
tâm. Anh quay sang nhìn Ninh Giai Kỳ, nhàn nhạt nói “Phải quay về trường à? Tôi đưa em đi.”
Ninh Giai Kỳ cả người bất động, sắc mặt rõ ràng hốt hoảng “Em, em ngày hôm qua đã gây rắc rối cho anh...”.
Bước chân Cảnh Nhược Đông dừng lại, anh nhớ tới tối hôm qua Ninh Giai
Kỳ ôm anh khóc không chịu buông tay “Biết là được, lần sau đừng uống say như vậy nữa.”
Ninh Giai Kỳ mặt mày tái nhợt “Em xin lỗi...”
Cảnh Nhược Đông liếc nhìn cô, anh chỉ nói thế thôi chứ không phải muốn
thấy cô như vậy, vậy nên giọng nói của anh có chút nhẹ lại “Không có gì, chú ý an toàn là được.”
“Vâng.” Ninh Giai Kỳ giọng càng nhỏ dần “Em không biết khi say em sẽ như vậy, em, em bình thường... không có hát.”
Cảnh Nhược Đông nhíu mày “Cái gì?”
“À không, không có gì, mau đi thôi!” Liễu Thanh Giang vội vàng đứng
dậy, thúc giục anh “Anh Cảnh, nếu còn không đi thì sẽ bị trễ giờ đấy.
Tôi không muốn bị phạt đậu”
Ba người bọn họ cùng đi đến thang
máy. Cảnh Nhược Đông và Liễu Thanh Giang đưa Ninh Giai Kỳ trở về trường
học, sau đó lái xe đến doanh trại. Sau khi trở lại trường học, Ninh Giai Kỳ liền trở về ký túc xá. Đến buổi tối, cô cầm máy ảnh đi đến câu lạc
bộ nhiếp ảnh.
Khi cô vừa mới bước vào, Ninh Giai Kỳ cảm thấy
bầu không khí có chút kỳ lạ, mọi người đều nhìn về phía cô, chỉ là trong chốc lát. Ninh Giai Kỳ cảm thấy khó hiểu, cô ngồi xuống vị trí của
mình. Lúc cô định bắt chuyện, một đàn chị trong câu lạc bộ đến gần cô
“Ninh Giai Kỳ”
"A."
“Có tin tốt.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT