Ninh Giai Kỳ hoảng sợ “Hả?”
“Muốn bị lạnh chết sao?
Ninh Giai Kỳ nghe vậy mới hiểu, thì ra anh nhìn thấy được cô bị tuyết
rơi vào trong áo, vội vàng lắc đầu, “Em, em lập tức về nhà thay”
Nói dứt lời, dè dặt đạp lên tuyết, đi từng bước từng bước ra về. Cảnh
Nhược Đông dời ánh mắt khỏi người cô, liếc sang Cảnh Minh Nguyên một
cái.
Cảnh Minh Nguyên .........Em đi chơi đây
Vừa mới đi một bước đã bị Cảnh Nhược Đông xách cổ áo kéo lại, “A, a...Anh?!”
Cảnh Nhược Đông ở bên ngoài bớt bắt nạt người khác đi”.
“Em không có bắt nạt người khác! Em...” Cổ của Cảnh Minh Nguyên bị áo
siết chặt, ho khan hai tiếng, lúc sau thấy Cảnh Nhược Đông vẫn không
chịu thả tay ra, chỉ đành mở miệng cầu xin “Được rồi! Về sau em sẽ không động vào cậu ấy nữa, được chưa?
Cảnh Nhược Đông cười lạnh một tiếng.
“Được rồi được rồi, đi nhanh lên nào.” Băng Tân Đồ đi tới kéo Cảnh Minh Nguyên ra, Cảnh Minh Nguyên cảm kích nhìn anh ta một cái, sau đó lập
tức chạy trốn.
“Tôi nói này, thằng nhóc này và Ninh Giai Kỳ đúng là không hợp nhau, ở nhà cũng bắt nạt con bé không ít phải không?”
“Không đến nổi” Cảnh Nhược Đông nói xong trầm ngâm một lát, rồi nói tiếp “Tôi cũng không biết.”
Băng Tân Đồ cười cười: “Cậu đương nhiên là không biết rồi, mấy năm nay cậu có ở nhà đầu”
Cảnh Nhược Đông im lặng.
Băng Tân Đồ nói tiếp “Nhưng mà so với Hành Diệu em trai cậu, cậu đối xử với Ninh Giai Kỳ tốt hơn nhiều.”
“Có sao?”.
“Đương nhiên là có, cậu thiên vị Ninh Giai Kỳ ai mà không nhìn ra
được?” Băng Tân Đồ khoác tay lên vai anh, “Có điều mấy cô gái nhỏ quả
thật không giống với những thằng oắt con này, nên được cưng chiều nhiều
hơn”
Băng Tân Đồ nói một cách hợp tình hợp lí, Cảnh Nhược Đông cẩn thận nhớ lại, anh có thiện vị sao?
“Đúng rồi, việc khốn nạn...khụ khụ, của Liễu Thanh Giang lần trước, không sao chứ?”
Cảnh Nhược Đông thu hồi suy nghĩ, liếc nhìn Liễu Thanh Giang đang thân mật với Trương Nhất
Manh một cái, “Còn có thể có việc, tôi có thể nói gì sao?
Băng Tân Đồ sờ cằm, cũng cảm thấy việc này vừa xấu hổ vừa khó giải quyết.
Quả thật, dưới tình huống nói cái gì cũng đều là sai, thì tốt hơn hết là không nên nói gì.
Đêm giao thừa qua đi, đón một năm mới đến. Đây là lần đầu tiên Ninh
Giai Kỳ không mong chờ năm mới đến như vậy, bởi vì năm mới đến đồng
nghĩa với việc Cảnh Nhược Đông sắp phải rời đi. Nhưng cho dù cô không
trong mong đến cỡ nào đi nữa, thì thời gian vẫn sẽ trôi đi.
Mùng ba tết hôm ấy, nhà họ Cảnh lại đón thêm một đợt khách. Lúc ấy Ninh
Giai Kỳ đang đứng trên ban công của căn gác nhỏ, lúc nhìn xuống lại nhìn thấy Cảnh Nhược Đông tự mình ra cửa đón người. Nhóm người này khoảng
chừng năm, sáu mươi tuổi, nhưng dáng người vẫn còn rắn rỏi như Cảnh
Nhược Hành, thoạt nhìn vô cùng có sức sống.
Cô nghĩ, có lẽ
những người này đều là xuất thân quân nhân.Vốn dĩ hết thảy đều bình
thường, nửa giờ sau, cô lại đột nhiên nhìn thấy những người đó đi ra,
hơn nữa có một người còn đang lo lắng nói gì đó, nhưng lúc sau lại bị
những người
khác kéo lên xe. Ninh Giai Kỳ có hơi nghi hoặc,
theo lẽ bình thường, những người đó hẳn là sẽ ở lại ăn cơm chiều, tại
sao hiện tại lại đột nhiên rời đi rồi?
Ninh Giai Kỳ ôm theo
nghi hoặc đi xuống lầu, cô đi qua hành lang dài đi đến dưới lầu biệt
thự, nhưng vừa mới bước vào liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ. Cảnh
Nhược Đông vậy mà đang quỳ gối trong phòng khách.
Chuyện gì thế này?
Ninh Giai Kỳ có chút hoảng loạn quan sát mọi người xung quanh, chỉ thấy Cảnh Túc và Từ Chân Ni đứng bên cạnh không nói chuyện, sắc mặt cũng
không tốt lắm. Dì Tần thì đang tránh trong bếp, không dám thở mạnh. Mà
Cảnh Nhược Hành lại đang vô cùng tức giận, trên gương mặt nghiêm túc
hiện lên vẻ tức giận xen lẫn kinh sợ, giống như Cảnh Nhược Đông đã làm
việc gì đó không thể tha