“Sao vậy, say rồi à?” Nói đoạn, Băng Tân Đồ ngồi xuống bên cạnh anh,
“Vậy thì càng không thể để cậu về nhà, nếu về bị ông cụ nhà cậu thấy,
nhất định sẽ nói là tội gây hại chiến sĩ của tổ quốc.”
“...Ninh Giai Kỳ đâu?” Cảnh Nhược Đông hỏi.
“Cô nhóc ấy à, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ thay cậu sắp xếp ổn thoả, đã để lão Trường đưa đến phòng khác nghỉ ngơi rồi.”
Cảnh Nhược Đông “Ừ:
Băng Tân Đồ ngã lưng ra phía sau, thuận miệng hỏi “Tôi nói chứ cô nhóc
này thay đổi thật rồi, nhớ lúc trước cả người nhỏ nhỏ gầy gầy, thoạt
nhìn trông rất đáng thương. Chẳng qua bây giờ đẹp lên rất nhiều, này,
cậu lâu rồi không quay về, lần đầu tiên gặp lại hắn là kinh ngạc hơn
nhiều so với tôi thường hay gặp nhỉ”.
Cảnh Nhược Đông nhớ lại cảnh tượng sau khi xuống xe nhìn thấy cô vào hôm anh trở về, gật đầu nói “Đúng vậy.”
“Tôi nghe Liễu Thanh Giang nói trong trường học được nhiều người theo
đuổi lắm.” Băng Tân Đồ nói đùa, “Xem ra cậu có thể yên tâm rồi, cô gái
nhỏ không cần cậu phải phụ trách nữa.”
Cảnh Nhược Đông nghiến răng, nhíu mày lại
liếc sang Băng Tân Đồ một cái.
Băng Tân Đồ vờ như không nhìn thấy, tiếp tục nói “Nghĩ lại cũng đúng,
mấy cô gái nhỏ nhất định sẽ có cảm tình với nam sinh cùng tuổi hơn, kiểu đàn ông “trưởng bối” lạnh lùng như cậu, nhìn thôi đã sợ, sao có thể
thích chứ ha ha ha.”
Cảnh Nhược Đông hơi khựng lại, sau đó duỗi tay rút một điếu thuốc để trên bàn trà, nửa nghi ngờ nửa bất mãn.
“Cậu là cô gái nhỏ à, sao cậu biết không thích?”
Băng Tân Đồ “...”.
Cảnh Nhược Đông cũng không ngờ được Ninh Giai Kỳ sẽ làm như vậy. Lúc
nãy nằm trên số pha anh quả thật đã ngủ, nhưng tình cảnh giác của anh
luôn rất cao, thời điểm nghe thấy có người mở cửa đi vào phòng anh liền
tỉnh dậy. Chỉ là lúc ấy đầu anh vẫn còn rất choáng, sau khi ý thức được
người đến là Ninh Giai Kỳ thì cũng lười không mở mắt ra. Sau đó, Ninh
Giai Kỳ ngồi xổm xuống trước mặt anh, đột nhiên gọi tên anh.
Trong trí nhớ của anh, cô chưa từng gọi đầy đủ tên anh lần nào, vì thế
anh vẫn bình thản mà nhắm mắt, muốn biết thử xem cô gái nhỏ này sẽ làm
gì nhân lúc anh đang ngủ.
Lúc sau, anh lại nghe được cô nói mình không
thích Tống Đình Quân, thời khắc nghe cô nói như thế anh cảm thấy có
chút vui vẻ, tựa tựa như hoa mình trồng trong nhà không bị hái đi, thậm
chí còn sinh trưởng tốt hơn nữa, khiến người ta cảm thấy kiêu ngạo.
Nhưng...cảm giác kiêu ngạo này của anh cũng không duy trì được bao lâu. Bởi vì ngay giây tiếp theo, đột nhiên có vật gì đó ấm ấm mềm mềm phủ
lên môi anh. Mặc dù chỉ là thoáng qua, nhưng dựa vào hơi nóng và hô hấp
bỗng nhiên đến gần ấy, anh biết được đó là môi của một người..
Như lời của Băng Tân Đồ nói, anh đối với cô càng giống như là “trưởng
bối” hơn, chính anh cũng cảm giác được sự sợ hãi và căng thắng của cô
mỗi khi đối mặt với mình, vì thế cho dù từ nhỏ cô đã biết sự tồn tại của thân phận “vị hôn thể”, anh vẫn cảm thấy cô hẳn là sẽ kính nể và sợ hãi anh nhiều hơn một chút, sao có thể có tình cảm gì đó được chứ.
Tuy rằng anh không quá đồng ý với việc cô yêu đương ở tuổi này, nhưng
Băng Tân Đồ nói không sai, con gái trong độ tuổi này quả thật rất dễ yêu thích con trai cùng lứa sớm chiều chung đụng với
mình. Anh và
cô không chỉ chênh lệch nhau về tuổi tác, mà còn có cả khoảng cách, thế
nên từ trước đến nay Cảnh Nhược Đông chưa bao giờ nghĩ cô
gái nhỏ này sẽ có tình ý với anh.
Chuyện xảy ra đêm nay nằm ngoài dự kiến của anh.
Ngày hôm sau, nhóm người Ninh Giai Kỳ còn phải đi học, vì thế vừa sáng
ra đã rời đi. Ninh Giai Kỳ cảm thấy có chút may mắn vì hôm nay còn phải
đi học, nếu không có thật sự không biết nên đối mặt với Cảnh Nhược Đông
như thế nào nữa. Tuy rằng lúc ấy anh đang ngủ, nhưng cô vẫn không vượt
qua được trở ngại trong lòng mình, tối hôm qua rốt cuộc cô đã hỏng cọng
dây thần kinh nào mà lại dám đi hôn anh như vậy...