Cảnh Nhược Đông có chút sửng sốt, mà lúc này, di động bên cạnh anh bắt
đầu phát ra tiếng vàng, là tin nhắn mừng năm mới đến từ khắp nơi, chỉ là lời chúc so với Ninh Giai Kỳ vẫn chậm hơn một giây.
Ninh Giai Kỳ hơi thở có chút gấp gáp"...Em, đi đây”
Lại lần nữa ra khỏi phòng, khi cô sắp đóng cửa, cô nghe được giọng nói mang ý cười của người nọ “Ninh Giai Kỳ, năm mới vui vẻ”
Cảnh Nhược Đông và Từ Nam Nho từ sau lần đánh nhau đó không ai mở miệng nói chuyện với nhau, nhưng hai người vẫn bình tĩnh, rõ ràng là Sống
cùng một mái nhà, nhưng ngay cả một ánh mắt cũng không cho đối phương.
Sau khai giảng, Từ Nam Nho trở về trường học, Cảnh gia một lần nữa khôi
phục dâng vẻ yên tĩnh.
Học kỳ mới bắt đầu, Ninh Giai Kỳ vẫn nỗ
lực như trước, mỗi tiết học đều chăm chú lắng nghe, sau khi về nhà ngoài việc học ra cô còn luyện tập khẩu ngữ. Cô cố gắng vươn lên phía trước,
CỐ gắng để chính mình tốt hơn.
Suốt học kỳ này, Ninh Giai Kỳ và Cảnh Nhược Đông cũng dần thân nhau hơn, Cảnh Nhược Đông muốn thi vào
trường quân đội, ngoài việc học ra mỗi ngày anh đều đi theo bộ đội cùng
nhau huấn luyện. Ninh Giai Kỳ thỉnh thoảng sẽ hỏi anh một chút vấn đề
học tập, anh không có thời gian, cô sẽ đến bên sân huấn luyện, một bên
đọc sách một bên chú ý đến nhất cử nhất động của Cảnh Nhược Đông.
Thế giới trong trí tưởng tượng của cô rất lớn, cô muốn đến nhiều nơi để khám phá, mà trong phạm vi nào đó, thế giới của cô rất nhỏ, trong mắt
cô, chỉ có Cảnh Nhược Đông. Trái tim cô đã cô đơn lạnh lẽo lâu lắm rồi,
thật vất vả cô mới có được sự ấm áp, sẽ cố hết sức mà giữ nó lại.
Chỉ là có một vài thứ, một vài người, không thể giữ lại, đã định sẵn sẽ phải đi xa.
Sau đó, kỳ thi đại học cũng trôi qua, rất nhiều người đang chờ đợi kết quả.
Nhà họ Cảnh đúng ra lúc này tràn ngập bầu
không khí căng thẳng nhưng giờ lại đang chìm trong cảm giác vui sướng,
không vì cái gì khác, chỉ là Cảnh Nhược Đông đã được trường quân đội phê duyệt trúng tuyển, phỏng vấn kiểm tra sức khoẻ đã được thông qua. Đối
với một học sinh không cần phải lo lắng về điểm, mấy ngày nay hẳn là nên vui mừng mới đúng. Nhưng Cảnh Nhược Đông trước sau như một vẫn lãnh
đạm, giống như việc này chỉ là việc nhỏ không đáng nó tới mà thôi.
Ninh Giai Kỳ nghĩ, đây chắc có lẽ là phong thái người có thực lực thật
sự bởi vì hết thảy mọi thứ đều nằm trong phạm vị anh khống chế, cho nên
anh đối với việc này hết thảy không có chút dao động.
Năm ấy, kỳ nghỉ hè cũng không trọn vẹn.
Thời điểm đó các trường học vẫn còn phổ biến việc học thêm, vậy nên các học sinh năm hai sơ trung đều phải trở về trường sớm hơn nửa tháng. Mọi người thở thắn thở dài, nhưng đối với Ninh Giai Kỳ, lại không có gì quá khác biệt. Đối với Ninh Giai Kỳ, cũng chỉ là một ngày bình thường như
bao ngày.
“Này” Tống Đình Quân từ bên ngoài sân bóng trở về,
một tay cầm chai nước, tay khác thì cầm hộp sữa bò vị dâu. Cậu đem hộp
sữa bò ném tới trên bàn Ninh Giai Kỳ.
Ninh Giai Kỳ đang viết đề mục, ngước mắt nhìn thoáng qua “Sao thế.”
Tống Đình Quân đưa tay lau mồ hôi, tuỳ ý mà nói “Tôi mua dự hộp sữa, đem cho cậu.”
“Cậu, mua dư làm gì?”
Tống Đình Quân ngồi xuống bên cạnh cô, nghĩ nghĩ rồi nói “Ở căn tin
đang mua một tặng một, tôi có cho thằng béo nhưng nó không lấy” .
Nói rồi, cậu liếc nhìn Ninh Giai Kỳ một chút “Khụ, cho cậu thì cậu uống đi, tôi với cậu cùng uống, uống nhiều sữa bò có thể cao lên”
Ninh Giai Kỳ cắn môi, khẽ cười “cảm ơn.” “Khách sáo làm gì, chẳng phải chúng ta ngồi cùng bàn sao, đây là tình hữu nghị
Tống Đình Quận xé bọc ống hút, đâm vào hộp sữa đưa cho cô “Uống đi.”
Ninh Giai Kỳ buông bút, vừa định tiếp nhận sữa bò trong tay Tống Đình
Quân, Trương Nhất Manh ngồi ở phía trước đột nhiên từ trên ghế bật dậy,
Ninh Giai Kỳ bị cô nàng làm cho hoảng sợ “Cậu, làm sao vậy?”
Trương Nhất Manh quay đầu, vẻ mặt có chút hoảng hốt “Này! Ninh Giai Kỳ!”
Ninh Giai Kỳ:“......A” “Anh ấy phải đi, anh ấy vậy mà sắp phải đi rồi, không phải còn nửa tháng nữa sao!”