Trên bàn ăn, cô ngồi ở bên cạnh, nhìn anh ăn bữa trưa đã qua một khoảng thời gian.
"Anh..."
"Hům?"
"Sao anh không gọi đồ ăn ở ngoài." Ninh Giai Kỳ nói "Buổi sáng em có tiết, giữa trưa sẽ không trở về kịp."
Huống chi cô còn uống cà phê cùng với Trương Nhất Manh.
Cảnh Nhược Đông không muốn nói bởi vì cô cho nên anh không muốn ăn, vì thế nói, "Em đã xem những tin tức đó chưa?"
Ninh Giai Kỳ "Cái gì ạ?" "Ăn đồ bên ngoài không tốt." Ninh Giai Kỳ "...Vâng."
"Ngày mai sẽ có người giúp việc đến nấu cơm, em không cần làm." Cảnh
Nhược Đông nhìn cô một cái "Sau lưng em có vết thương chưa khỏi, đừng có chạy lung tung khắp nơi."
"Em không sao sắp khỏi rồi..." Ninh
Giai Kỳ dừng lại, nói tiếp "Lúc trước không phải anh nói không thích
người lạ chăm sóc sao, nếu đã gọi người giúp việc đến, vậy em ở lại làm
gì."
Cảnh Nhược Đông ngừng chiếc đũa đang cầm trong tay, ngước mắt lên nhìn cô.
TNT
Ninh Giai Kỳ nuốt nước miếng, được rồi, cô không cần hỏi.
Sau khi ăn xong, Ninh Giai Kỳ trở về phòng mình.
Cô mang một ít đồ dùng sinh hoạt và quần áo từ trường đến đây, lúc này cô đang treo quần áo từng cái một vào tủ.
Tủ quần áo này rất sạch sẽ rất mới, vừa rồi ở bàn ăn cô nghe Cảnh Nhược Đông nói, căn nhà này chưa từng có ai ở qua, vì gần đây anh muốn sống ở đây cho nên anh đã cho người quét dọn trước.
Ninh Giai Kỳ lắc đầu, quả nhiên là tư bản chủ nghĩa....Nhà nói không muốn ở liền không ở.
Sau vài giờ bình yên, Ninh Giai Kỳ nghe được tiếng Cảnh Nhược Đông đã
về phòng, cô liền ôm máy tính ra phòng khách chỉnh sửa hình ảnh.
Cảnh Nhược Đông không có ra ngoài, Ninh Giai Kỳ cảm thấy căn phòng thật yên lặng như chỉ có một mình cô ở đây vậy.
Đến giờ cơm chiều, cô buông máy tính xuống, cô cố lấy can đảm đi gõ cửa phòng Cảnh Nhược Đông.
Sau khi gõ vài cái, trong phòng truyền ra giọng nói của anh.
"Vào đi."
Ninh Giai Kỳ đè xuống nắm tay cửa, đẩy cửa ra, thò đầu vào "Được..."
Lời nói chưa kịp ra khỏi miệng, ngược lại hít một hơi thật sâu.
Ninh Giai Kỳ nhìn cảnh tượng trước mắt phản ứng đầu tiên chính là muốn
rời khỏi căn phòng gắt gao đóng chặt cửa phòng lại. Nhưng khi cô nhìn
thấy vết thương của Cảnh Nhược Đông đang nhíu chặt mày, rốt cuộc cũng
kiên cường mà đứng lại.
"Tới đúng lúc." Cảnh Nhược Đông nhìn cô một cái, "Lại đây, giúp tôi bôi thuốc."
Ninh Giai Kỳ chớp chớp đôi mắt, hoảng loạng mang theo vẻ rụt rè "Em?"
Ninh Giai Kỳ khẽ cắn môi, lọt vào tầm mắt lạnh nhạt của Cảnh Nhược Đông đi vào trong phòng.
Cô còn chưa đi đến gần Cảnh Nhược Đông, mặt mày đã đỏ lên, anh vừa rồi
tự muốn bản thân bôi thuốc, cởi áo, chỉ còn mặc mỗi quần dài.
Mặc dù... điều này không có gì phải thẹn thùng, chỗ đàn ông nên che cũng đã che kín cẩn thận.
Có thể dùng mắt thường để nhìn, da thịt và
đường cong của người đàn ông cũng có thể khiến người ta đỏ mặt rất dễ dàng.
Ninh Giai Kỳ âm thầm ghét bỏ chính mình, phải có chí khí một chút Ninh
Giai Kỳ à, Trương Nhất Manh đã nói, đừng để anh mê hoặc đến nỗi mất
phương hướng, nhất định phải có chí khí! Không phải anh ấy câu dẫn cậu,
mà là cậu câu dẫn anh ấy!
Ninh Giai Kỳ thở dài, chậm rãi đi về phía anh, "Em sẽ không..."