Ninh Giai Kỳ dừng lại, cô hơi hé miệng, nhưng lại không biết nói gì.
Vì thế cô liền thấy anh lập tức ngồi vào trong xe, đóng cửa, khởi động, rời đi, không chút dấu vết, từ đầu đến cuối một ánh mắt cũng không lưu
lại.
Thật lâu sau.
Hạ Đình Kiêu “Em không sao chứ? Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”.
Ninh Giai Kỳ nhìn thân ảnh chiếc xe dần biến
mất trên đường, phục hồi lại tinh thần “Không có chuyện gì...Em và mẹ có chút mâu thuẫn.”
“Vậy người đó ” .
“Em đi về trước, học trưởng anh có việc thì đi trước đi.” Ninh Giai Kỳ
cổ họng hơi khô khốc “Em, em nghĩ chính mình thật ngốc”.
Hạ
Đình Kiêu cũng không có đi, vẻ mặt lo lắng nhìn cô nói “Ninh Giai Kỳ, em có gặp khó khăn gì, hoặc là có chuyện không vui, em đều có thể nói cho
anh biết, thật sự, anh muốn biết.”
Đầu óc Ninh Giai Kỳ đang rối loạn, cô ngước mắt nhìn Hạ Đình Kiêu, thấp giọng nói “Học trưởng, anh
không cần phải đối tốt với em như vậy.”
“Anh đối với em thật không tốt, anh chỉ muốn giúp đỡ em mà thôi.”
Ninh Giai Kỳ lắc đầu “Đây là vấn đề của em, không có gì để giúp cả, hơn nữa, anh đã giúp em rất nhiều, cám ơn anh”
“Em đừng nói cám ơn với anh.” Sắc mặt Hạ Đình Kiêu khẽ biến “Anh không
muốn em phải cám ơn anh vì tất cả những việc anh đã làm cho em."
Ninh Giai Kỳ ngẩn người, mặc dù không nỡ, nhưng vẫn mở miệng nói “Học, học trưởng...em không thể cho anh những gì anh muốn” .
Hạ Đình Kiêu “Em đừng khẳng định như vậy, anh đã nói trước đó rồi, chúng ta sẽ tìm hiểu, tiếp xúc, rồi sau đó lại....”
“Không cần chậm trễ.” Ninh Giai Kỳ ngắt lời nói của anh “Đừng lãng phí thời gian thêm nữa.”
Hạ Đình Kiêu đối với cô rất tốt, anh cũng rất ưu tú, cô cũng từng cho
rằng sẽ tìm hiểu anh, tiếp xúc với anh nhiều hơn, từ từ sẽ mở lòng, sẽ
thích anh.
Cô thực sự đã rất cố gắng thuyết phục mình, nhưng cô không làm được.
Ninh Giai Kỳ có chút nản lòng, cô không thể kiểm soát được lòng mình,
đúng vậy, cô không thể khống chế được tình yêu của mình. Khi người ấy
đến gần cô, vô luận thế nào cô đều không thể xem nhẹ người ấy.
“Ninh Giai Kỳ, em, có người mình thích sao?” Hạ Đình Kiêu hốc mắt đã đỏ, dò hỏi.
Ninh Giai Kỳ do dự, gật đầu “Vâng.” “Vậy....là người vừa nãy sao”.
Trong đầu hiện lên nhiều hình ảnh, cuối cùng chỉ còn lại hình ảnh người đàn ông lái xe bỏ đi. Tuy không muốn thừa nhận đó là anh, nhưng ngay
lúc này cô cần phải đưa ra một lời quyết định chắc chắn cho Hạ Đình
Kiêu, một câu trả lời dứt khoát.
“Đúng vậy.”
Khi Ninh
Giai Kỳ quyết định rời khỏi câu lạc bộ nhiếp ảnh, đương nhiên, nguyên
nhân không phải bởi vì Hạ Đình Kiêu, mà do cô đã chọn Urban Club, cô
thật sự không đủ tinh lực để tham gia các hoạt động của câu lạc bộ nhiếp ảnh.
Sau tối hôm đó hai người tách nhau ra, Hạ Đình Kiêu đã
gửi cho cô một tin nhắn.Anh nói, anh thật sự rất thích cô, nhưng cô đã
có người mình thích, anh chúc có được hạnh phúc.
Ninh Giai Kỳ bị dòng chữ đập vào mắt cảm thấy rất đau. Đời người ngắn ngủi, rất hiếm có ai yêu bạn thật lòng.
Một chàng trai ấm áp và tốt bụng như vậy, cô đã bỏ lỡ. Nhưng cô không
hối hận vì lời từ chối ngày hôm đó, và tin rằng trong tương lai anh sẽ
gặp được người toàn tâm toàn ý yêu thương anh.