—Lão Từ xảo quyệt—

220

Miệng Lục Lễ Xuyên bị hôn đến mức đỏ ửng mới vội vội vàng vàng ra khỏi nhà Từ Nghiệp, quần áo cũng xộc xệch hơn nhiều.

Hắn vừa ngẳng đầu đã ngay lập tức bốn mắt nhìn nhau với Viên Dã oai phong lẫm liệt cầm đang dao phay nghịch.

“Cậu chờ cháu hả?”

“Không chờ cháu chứ chờ ai.”

Viên Dã ném mạnh dao phay xuống đất nhà Từ Nghiệp, sau đấy phủi phủi bụi đất, thân thiện cười rồi bá vai Lục Lễ Xuyên: “Đêm nay hai cậu cháu chúng ta sẽ cùng tâm sự chuyện nhân sinh nhé, cậu vừa thấy cháu đã rất vui, cũng có rất nhiều lời muốn dặn dò cháu đấy.”

Lục Lễ Xuyên rất tỏ tường khả năng hiểu biết của bản thân: “Cậu đừng nói những đạo lý đao to búa lớn, cháu nghe thôi cũng đau đầu, hay cậu cứ kể cháu nghe chuyện những năm tháng cậu lăn lộn trải đời đi!”

“…”

Bốn chữ “Làm gương cho người” trên áo Viên Dã bắt mắt lạ thường, hắn cười đến cực kỳ vô hại, giọng điệu nâng cao: “Được, theo ý cháu. Năm đó chú dãi nắng dầm mưa, bất kỳ loại người biến thái, cầm thú, cặn bã gì cũng đều đã gặp qua, kiến thức cực – kỳ sâu rộng.”

Lục Lễ Xuyên cười tủm tỉm phụ họa, kỳ thực khắp đầu óc hắn lúc này đều là cảnh tượng sắp tới hắn và Từ Nghiệp cùng nhau rời đi.

Đến nỗi tương lai phải làm cái gì hắn cũng không biết.

Hắn lúc nào cũng đi một bước tính một bước, dù sao cũng vò đã mẻ lại sứt, hỏng rồi thì cho hỏng luôn, chỉ cần Từ Nghiệp chịu là được.

Lục Lễ Xuyên hồn nhiên không biết người bị thương mà hắn luôn tâm niệm đã đứng dậy, lúc này đang dựa vào cửa, tay băng bó nhưng vẫn tự châm cho mình một điều thuốc.

Hồng Song Hỉ là loại thuốc mà cha của Từ Nghiệp lúc còn sống thường dùng, mọi người thường nói, thuốc lá chứa trăm vị cuộc đời, đau cũng phải sống, nghẹn cũng phải sống.

Hôm ấy Từ Nghiệp xoay người rời khỏi đã đi lên đỉnh núi.

Y quỳ trước mộ cha mẹ, chẳng nói chẳng rằng tiếp tục canh mộ, y sớm đã quên mất mình rốt cuộc đã canh giữ bao nhiêu năm ở trong núi này.

Y giờ đang dõi theo Lục Lễ Xuyên và Viên Dã bước vào nhà gỗ bên cạnh, những cảm xúc bình lặng, tê dại đã khô kiệt từ lâu nay đột nhiên lại bùng lên, nửa phần tỉnh táo còn lại cũng dần dần bị lung lay.

Trong chốc lát mà tưởng như mấy năm đã qua, trước mộ đã không còn những lùm cỏ tạp nham.

Từ Nghiệp giống như con kền kền già lởn vởn trong núi, vừa cố chấp vừa ngu xuẩn.

May mắn thay, con mồi mà y chờ đợi cuối cùng cũng xuất hiện.

Là con mồi có thể khiến y nảy sinh ham muốn sải cánh bay cao.

Không ai có thể cướp nó đi.

221

Lầu hai nhà gỗ, Viên Dã một tay nâng tạ, bắt đầu khuyên nhủ: “Tiểu Xuyên, chia tay với thằng giặc già Từ Nghiệp kia đi.”

“Không đâu.” Lục Lễ Xuyên buột miệng thốt ra khiến chính bản thân hắn cũng hoang mang, đôi lông mi dày rậm che đậy cảm xúc dưới đáy mắt hắn, hình như hắn đã thua rồi.

Lúc trước chỉ là chơi chơi mà thôi, bây giờ lại như đã thành sự thật.

“Cháu mới hai mươi mấy tuổi đầu, hà tất phải dính một chỗ với ông già ba mươi mấy tuổi làm gì.”

Viên Dã nâng tạ, hắn rất thuần thục chuyện cầm gậy đánh uyên ương này: “Hơn nữa lòng dạ của thằng giặc già này quá khó lường, cháu coi chừng bị bắt nạt đấy. Bây giờ hai đứa vẫn chưa quen được bao lâu, muốn cắt đứt thì làm sớm một chút, sau này cháu còn có thể gặp rất nhiều người tốt hơn nó nhiều.”

“Cậu, cháu biết điều cháu thực sự muốn là gì mà.” Lục Lễ Xuyên ngẩng đầu chậm rãi mở miệng: “Cháu muốn để anh ấy đi với cháu, để anh ấy nấu cơm cho cháu, để anh ấy dỗ dành cháu, như vậy thôi cháu sẽ cực kỳ vui vẻ.”

Lục Lễ Xuyên đột nhiên hơi khó hiểu, hắn nhỏ giọng hỏi: “Này có tính là thích không nhỉ?”

“Tính cái rắm mà tính.”

Gân xanh trên cánh tay nâng tạ của Viên Dã đều gồng lên, thằng giặc này bản lĩnh lắm, nó chắc chắn là hồ ly tinh chuyển thế, vãi, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiểu Xuyên, cháu nhớ cho kỹ. Chưa tiếp xúc với hơn trăm tên đàn ông thì căn bản không thể tỏ tường lòng dạ đàn ông được, thích à? Thời buổi này thích cái cục cứt, hôm nay thích cái này ngày mai thích cái kia, cháu cứ chống mắt lên mà xem, đừng ngây thơ quá—”

Mấy lời sau đó Lục Lễ Xuyên còn chưa nghe thông, hai tai hắn đã dựng thẳng lên, lòng hiếu kỳ dạt dào: “Cậu tiếp xúc rồi hả?”

“…”

“Tới cả trăm người?”

“…”

Viên Dã ném tạ, hắn đứng lên chuẩn bị chạy lấy người bèn dỗ Lục Lễ Xuyên ngủ: “Tóm lại là hai đứa không hợp nhau, được rồi, ngủ đi.”

Lục Lễ Xuyên ồn ào: “Đừng đi mà cậu ớii—”

Viên Dã không khách khí đóng sầm cửa lại, hắn không nhịn được mà thở dài, khuyên cũng khuyên rồi, xem số thôi.

222

Ngày hôm sau, Lục Lễ Xuyên bị phát lệnh cưỡng chế không được đi tìm Từ Nghiệp, hắn nhìn cậu mình mặt mày bặm trợn đang chặn cửa.

Lục Lễ Xuyên sợ hãi, đành giả vờ thật thà đợi.

Sau đấy nhân lúc Viên Dã đi vệ sinh, hắn lập tức chuồn ra khỏi cửa như một làn khói.

Viên Dã không còn cách nào, con lớn không thể giữ, thằng giặc già nhà bên hời lắm.

—Hết 24-25—

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play