Dạ bạch vũ mở to mắt, nhìn Trầm việt hi, ngẩng đầu, vỗ về mặt của nàng, trong mắt tràn đầy quyến luyến. Nàng nghĩ đến nàng đã chết, nàng tại địa ngục giãy dụa, giết chóc, vô tận trầm luân. Trầm việt hi cùng Khang uy sâm dắt tay nhau đến thiên đường, nàng nhìn bọn họ bay đến thiên đường, nàng chảy lệ cùng Việt Hi nói lời từ biệt. Nàng nên ở thiên đường, mà chính mình chỉ có thể ở địa ngục.
Lẳng lặng nhìn nàng, đem dung mạo của nàng mỗi một tấc đều khắc ở trong đầu, có lẽ đây là cuối cùng một lần nhìn nàng, có lẽ nàng sẽ như cảnh trong mơ, cùng Khang uy sâm tiến vào đến thiên đường.
“Tỉnh rồi sao? Đói bụng không?” Trầm việt hi lau đi nước mắt trên mặt, ôn nhu hỏi.
Dạ bạch vũ lắc lắc đầu, như cũ si ngốc nhìn nàng, trong mắt lộ ra một loại yên lặng, giống một bệnh nhân ở tuổi xế chiều có một tia lưu luyến cuối cùng. Ánh mắt này đừng nói Trầm việt hi, ngay cả Lam thấm đều thấy lòng chua xót, nàng quay đầu đi chỗ khác, không đành lòng nhìn tiếp.
“Chị có hầm canh gà, em uống trước một chút đi.” Trầm việt hi nói.
Dạ bạch vũ nắm tay nàng, môi giật giật muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn là không nói ra được, nhẹ nhàng buông tay nàng xuống.
Trầm việt hi lấy canh trong túi giữ ấm ra, sau đó đem Dạ bạch vũ nâng dậy, cẩn thận đút nàng uống xong.
Sau khi tỉnh lại, Trầm việt hi cùng Lam thấm thay phiên chăm sóc Dạ bạch vũ. Dạ bạch vũ trở nên dị thường im lặng, khi ở cùng Trầm việt hi, không nhìn đến nàng, nếu ở một mình, liền nhìn chằm chằm một chỗ rồi ngẩn người, trừ bỏ ngẫu nhiên nháy mắt vài cái, thì cả người giống như một bức tượng điêu khắc không nhúc nhích.
Lam thấm chịu không nổi bộ dáng này của nàng, ngồi vào ghế dựa trước mặt nàng và hỏi
“Dạ bạch vũ, cô có thể nói cho tôi biết cô đối với Trầm việt hi có cảm tình không?”
Dạ bạch vũ giống như không có nghe thấy.
Lam thấm nói tiếp
“Cô xem cô bộ dáng này, trầm lặng như vậy, có cái gì phải nghẹn ở trong lòng, nói ra không tốt sao? Có lẽ tôi có thể giúp cô.”
Dạ bạch vũ quay đầu lại, nhìn Lam thấm một cái, lại quay đầu đi, hồi lâu sau, nàng mới nói
“Tôi không phải người thứ ba sao? Trầm việt hi cùng Khang uy sâm trong lúc đó đang ở cùng nhau.”
Lam thấm im lặng, tính sao giờ? Lại không biết nói sao? Nam chưa lấy vợ, nữ chưa gả chồng, hoàn toàn có thế có tình yêu tự do. Nhưng nhiều năm cảm tình như vậy, chỉ thiếu cái giấy chứng nhận kết hôn. Nghĩ một chút, nàng nói
“Tôi thấy, hai người các ngươi đều là tình cảm rất sâu, rất kiên cường, cố gắng theo đuổi hạnh phúc đi. Con đường này không dễ đi, chỉ cần kiên trì, có thể nhìn thấy hạnh phúc.”
Dạ bạch vũ lắc đầu, trong ánh mắt lộ ra một tia đau thương
“Khang uy sâm mới là người mà Việt hi cần, không phải tôi.”
Ngày đó lúc sáng sớm thấy một màn rất đau rất đau, nặng nề mà đem nàng đánh thẳng vào trong địa ngục.
“Cô muốn buông bỏ sao?” Lam thấm hỏi.
Dạ bạch vũ nhẹ nhàng nhéch khóe miệng, hiện lên một chút chua sót
“Bọn họ đã muốn cùng một chỗ, Trầm việt hi lựa chọn Khang uy sâm. Tôi không đáng để nàng lựa chọn.”
Đã muốn cùng một chỗ? Hai ngày hai người nói hai kiểu khác nhau, như thế nào hai người cùng một chỗ? Lam thấm có điểm nghi hoặc
“Cô như thế nào xác định bọn họ muốn cùng một chỗ?”
“Ngày đó buổi sáng......” Dạ bạch vũ nhớ tới muốn nói ra chỉ sợ không thích hợp,
liền dừng lại.
“Ngày đó buổi sáng làm sao vậy?” Trầm việt hi xuất hiện ở cửa hỏi. Nàng thừa nhận nàng không sớm cùng Khang uy sâm đoạn tuyệt quan hệ đối với Dạ bạch vũ là một loại thương tổn, nhưng là nàng không nghĩ tới sẽ làm bị thương trầm trọng như vậy, ngay cả ngủ cũng rơi lệ! Rốt cuộc Khang uy sâm đã làm cái gì?
“Không có gì.” Dạ bạch vũ nói xong, gắt gao không mở miệng.
Trầm việt hi ở trước mặt Dạ bạch vũ ngồi xổm xuống
”Chúng ta hai người còn chuyện gì không thể nói với nhau?”
Dạ bạch vũ quật cường mím môi, không phát ra thanh âm gì. Nghĩ lại chính là đau, nàng như thế nào nói lên lời?
Lam thấm đứng dậy nói:“ Hai người từ từ nói chuyện, tôi đi trước. Tôi chỉ nói một câu, cảm tình là dựa vào hai người cùng duy trì, có chuyện gì thì thành thật nói ra, chớ gây hiểu lầm là tốt rồi.” Nói xong, vội vã đi ra ngoài.
Trầm việt hi nhẹ nhàng vỗ về mái tóc Dạ bạch vũ, ôn nhu hỏi
“Nói cho chị biết, như thế nào đột nhiên bệnh thành như vậy? Chị cần phải biết suy nghĩ của em, chị không muốn nhìn em khổ sở rơi lệ.” Gắt gao nắm tay nàng, nhớ tới nàng lúc mê man như cũ rơi lệ không ngừng, trong lòng đều tan nát.
Dạ bạch vũ gắt gao cắn môi, ngực đau khiến toàn thân đều run run.
“Tiểu dạ.” Trầm việt hi nhìn thấy Dạ bạch vũ phút chốc trở nên trắng bệch, làm như cực kì thống khổ, sợ tới mức chạy nhanh đem nàng ôm vào trong ngực, hỏi:“Làm sao vậy? Làm sao không thoải mái.”
Dạ bạch vũ chôn đầu vào lòng Trầm việt hi, hồi lâu sau, mới nói ra
“Em ở ven đường ngồi cả đêm, ngày hôm sau trở về, đã thấy hai người ngủ cùng nhau.”
Nàng gắt gao nắm tay, thống khổ đến cực điểm. Vì sao phải làm cho nàng thấy cảnh kia, vì cái gì?
Trầm việt hi hít một ngụm khí lạnh, nàng nhìn trực diện Dạ bạch vũ
“Tiểu dạ, em hãy nghe chị nói, chị cùng hắn tối đó không làm ra sự tình nào hết.”
Dạ bạch vũ đẩy Trầm việt hi ra, thật sâu hô hấp
“Các ngươi vốn là là một đôi, ngủ cùng nhau cũng không có gì quá đáng.”
“Tiểu dạ!” Trầm việt hi vừa vội vừa tức, kêu lên:“Chị cùng hắn thực không có phát sinh sự tình gì.”
Nàng không biết chuyện gì làm cho Dạ bạch vũ nhận định nàng cùng Khang uy sâm ban đêm đã xảy ra chuyện gì. Trên thực tế, từ khi nàng cùng Dạ bạch vũ phát sinh quan hệ, nàng đã không cùng Khang uy sâm làm bất cứ chuyện gì.
Dạ bạch vũ cảm thấy lòng có chút lạnh, thừa nhận khó khăn như vậy sao? Chính mình nguyện ý buông tay thành toàn bọn họ, không được sao? Nhìn thấy Dạ bạch vũ lạnh lùng nhìn mình, Trầm việt hi nhất thời cảm thấy trăm miệng cũng không giải thích được. Cuối cùng, nàng nặng nề thở dài, nhẹ nhàng cầm tay Dạ bạch vũ, cho nàng ăn cơm.
Dạ bạch vũ bưng chén cơm lên, lẳng lặng ăn.
Trầm việt hi đi đến hành lang, gọi điện thoại cho Khang uy sâm.
“Chuyện gì?” Khang uy sâm ngữ khí lạnh lẽo hỏi.
“Ngày đó buổi sáng anh ở nhà của tôi làm cái gì?” Trầm việt hi hỏi.
“Tôi có thể làm cái gì?” Khang uy lạnh lẽo hừ hai tiếng,“Không phải là vội vàng đưa tiểu tình nhân của cô đi bệnh viện sao? Thế nào? Tiểu tình nhân của cô đã chết chưa?”
“Sao nàng lại hiểu lầm chúng ta củng nhau trên giường?”
Khang uy sâm lạnh lẽo cười một tiếng, nói:“Như thế nào? Tiểu tình nhân của cô giận dỗi làm cô phiền toái sao?”
Hắn cảm thấy cực kì khó chịu, Trầm việt hi đối với Dạ bạch vũ quan tâm khiến cho hắn cảm giác giống như là ở trên đường cái bị người ta cởi hết quần áo.
Trầm việt hi thở sâu, ngăn chận cảm xúc, nói:“Uy sâm, tôi chỉ là muốn anh nói cho tôi biết ngày đó buổi sáng Tiểu ạ rốt cuộc nhìn thấy gì?”
Khang uy sâm lạnh lẽo hừ mấy tiếng, cắt đứt điện thoại!
Trầm việt hi xoa xoa cái trán, tâm tình cực kém. Nàng trở lại trong phòng, ngồi ở một bên, chờ Dạ bạch vũ cơm nước xong, sau đó nói
“Chị cảm thấy phải đem chuyện đêm đó giải thích một chút với em. Sự tình không phải như em tưởng. Ngày đó buổi tối, sau khi em ra ngoài, chị liền cùng hắn ngả bài chia tay, lúc ấy chị cảm thấy rất khó chịu, dù sao cũng từng yêu nhau. Hắn ôm chị, thiếu chút nữa phát sinh quan hệ, sau lại chị đúng lúc ngăn lại, sự tình cũng không có phát sinh.”
Ngóng nhìn Dạ bạch vũ,“Em thật không tin sao?”
Dạ bạch vũ nhẹ nhàng vỗ về mặt Trầm càng hi, nàng lẳng lặng nói
“Cố gắng sống tốt, phải hạnh phúc.”
Những lời này, như là lời từ biệt. Trầm việt hi gắt gao nắm tay Dạ bạch vũ, tưởng như có thể đem nàng cầm chặt vĩnh viễn.
Vài ngày sau, Dạ bạch vũ lành bệnh xuất viện, ở nhà tĩnh dưỡng. Trầm việt hi
Vẫn phải đi làm ở công ty cùng quán bar. Có một ngày, nàng tan tầm trở về nhìn thấy trên bàn hiệp nghị chuyển nhượng cổ phần công ty, Dạ bạch vũ đã kí tên. Bên cạnh còn có một phong thư, mặt trên là chữ của Dạ bạch vũ xiêu xiêu vẹo vẹo:
Việt Hi
Em đi rồi, cảm tạ chị cho em sự quan tâm cùng trân trọng, chúc chị hạnh phúc! Trên bàn trà là hiệp nghị chuyển nhượng cổ phần em đã kí, công ty là thuộc về chị. Em có lấy tấm ảnh chụp, lưu lại cái kỷ niệm. Quên em đi, đừng tìm em, hảo hảo mà sống, đừng lo lắng cho em.
Tiểu Dạ.
Trầm việt hi trong lòng dâng lên một trận bối rối, nàng đi rồi! Chạy nhanh lấy di động gọi cho Dạ bạch vũ điện thoại
“Xin chào, số điện thoại này hiện không liên lạc được.”
Vọt vào phòng ngủ, quần áo của Dạ Bạch vũ đã mất hết, máy tính bên cạnh bàn cũng không thấy. Trầm việt hi lao ra khỏi phòng, kêu taxi hướng nhà ga tiến đến. Nàng không biết Tiểu Dạ đi xe lửa hay là ô tô, không biết nàng sẽ đi ra sao, nhưng nàng biết, Dạ bạch vũ đi sẽ không trở về, nàng đi xa để mình không tìm được nàng. Nhà ga, bến xe tìm khắp, một chút bóng dáng đều không có. Gọi điện thoại, vẫn tắt máy...
PS: Không có Tiểu Dạ thì Việt Hi sao có thể hạnh phúc:(
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT