Dạ Bạch Vũ học kiểu dáng khiêu khích của Trầm Việt Hi, động tác gượng gạo, giống như con chó nhỏ đáng yêu, nói đúng hơn là một con hổ con vài tháng tuổi. Vào bụi cỏ um tùm mà tìm tìm, ở đây thử xem, ở đó dò dò, vô số điều mới lạ.

Trầm Việt Hi thầm cười, nàng cưng chiều ôm nhẹ đầu Dạ Bạch Vũ, âm thầm dẫn nàng đi tìm điểm mẫn cảm.

Dạ Bạch Vũ di chuyển trên người Trầm Việt Hi, kỹ lưỡng lưu ý mỗi một phản ứng của nàng, đem ngón tay của mình nhẹ nhàng mà lướt qua đôi bồng đào, Trầm Việt Hi liền run rẩy liên tục, nhịn không được khẽ lên tiếng.

Thân thể Trầm Việt Hi rất đẹp, rất hoàn mỹ, ngoại trừ trên cánh tay có một vết thương do cứu nàng mà có, thì sẽ hoàn mỹ không tìm thấy một tỳ vết nào. Dạ Bạch Vũ đau lòng hôn lên vết thương trên cánh tay nàng, lòng đầy hổ thẹn.

Cảm giác được khác thường của Dạ Bạch Vũ, Trầm Việt Hi ôm lấy Dạ Bạch Vũ, nói: "Tôi nguyện ý vì em mà đổ máu." Nàng ngẩng đầu lên, nói với Dạ Bạch Vũ: "Hôn tôi."

Dạ Bạch Vũ hôn lên môi Trầm Việt Hi, trong dịu dàng mang theo một ít bá đạo, trong từng mạch máu như có gì đó sôi trào. Hôn Trầm Việt Hi, trong cơ thể Dạ Bạch Vũ từ từ bùng lên một ngọn lửa, động tác của nàng nháy mắt chuyển thành quyết liệt, như muốn đem Trầm Việt Hi hòa vào cơ thể mình.

Trầm Việt Hi nhắm hai mắt lại, cảm nhận được sự mãnh liệt của Dạ Bạch Vũ mà dây dưa lấy, đôi môi kia, chỉ quét qua một tấc trên da thịt thôi cũng như muốn bốc cháy lên, sức lực của cánh tay mỏng manh kia, khiến nàng có cảm giác thỏa mãn không gì sánh được. Ôm Dạ Bạch Vũ, chạm đến từng vết sẹo ngang dọc trên lưng nàng, dục vọng Trầm Việt Hi càng tăng cao, dưới thân nóng lên, chảy ra một chất lỏng ấm áp, nàng hôn trả Dạ Bạch Vũ, thân thể gắt gao dán chặt, quấn lấy, cọ sát vào nhau.

"Việt Hi, tôi muốn cô." Dạ Bạch Vũ nóng ran, nàng muốn có Trầm Việt Hi thêm nữa thêm nữa thêm nữa. Tay nàng đưa đến ngực Trầm Việt Hi, nhẹ nhàng bám lấy vuốt ve.

"Tiểu Dạ!" Trầm Việt Hi thở dốc khẽ kêu, cong người dậy đón lấy Dạ Bạch Vũ, những giọt mồ hôi tinh mịn đầy trên cơ thể.

Dạ Bạch Vũ nắm lấy viên ngọc nhỏ trước ngực nàng, nay đã cương cứng lên, Dạ Bạch Vũ ngậm lấy, thỉnh thoảng lại mút vào hoặc dùng đầu lưỡi vây lấy đảo quanh đầu ngực, hoặc dùng đầu lưỡi khẽ chạm vào trung tâm nơi mẫn cảm.

"A!"Trầm Việt Hi ngẩng đầu lên, toàn thân run rẩy, nhịn không được tiếng rên. Nghe được giọng nói Trầm Việt Hi, Dạ Bạch Vũ càng thêm kích động, thân thể bốc lên một cảm giác điên cuồng, động tác của nàng ngày càng kịch liệt, như trên thảo nguyên kia cháy lên một ngọn lửa.

"Tiểu Dạ... không..." Trầm Việt Hi nằm trong trận trùng kích của Dạ Bạch Vũ, đầu óc mê muội, nàng cảm giác toàn thân mình như muốn vỡ ra, như bão tố ập đến con thuyền nhỏ đang ở giữa đại dương mênh mông, nặng nề chao đảo, nắm không được một chiếc ván nào, chạm không đến một tấc đất nào.

"Dừng lại, xin em —— A —— " Trầm Việt Hi bắt đầu xin tha, nhưng lời còn chưa dứt, thì đã bị tấn công mãnh liệt hơn, hóa thành một tiếng kêu chói tai, bị chôn vùi dưới mồ hôi và sự công kích của Dạ Bạch Vũ.

"A —— " Kèm theo tiếng kêu, toàn thân run rẩy, kết tinh của màn yêu đương từ trong cơ thể cuồn cuộn chảy ra, cuối cùng nàng nằm bất động dưới thân Dạ Bạch Vũ, không còn sức lực, thở phì phò từng hớp, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, như vừa chết đi sống lại.

Dạ Bạch Vũ phủ lên người Trầm Việt Hi, thở phì phò từng hơi, mồ hôi dọc theo mái tóc nhỏ từng giọt xuống, tay còn đặt ở nơi riêng tư của nàng. Dạ Bạch Vũ chậm rãi lấy tay ra, nhẹ nhàng chuyển động một chút, thiệt mỏi!

Trầm Việt Hi thở gấp, mệt mỏi nhắm mắt lại, ngay cả khí lực mở mắt cũng không còn, nhìn nha đầu kia bình thường xấu hổ ngại ngùng, nhưng không ngờ giống như tiểu dã thú, giày vò người khác, làm người ta chết đi sống lại, lúc này cơ thể bủn rủn, nàng đang nghĩ không biết ngày mai có rời khỏi giường được không.

Hô hấp trở lại bình thường, sợ đè thêm một lát Trầm Việt Hi sẽ ngất, Dạ Bạch Vũ xoay người qua một bên, nàng nghiêng người nhìn Trầm Việt Hi, ánh mắt si dại. Ngón tay nhẹ nhàng mà lướt qua xương quai xanh, trên đó chứa rất nhiều rất nhiều dấu hôn ngân, là mình để lại sao? Đầu ngón tay lại lướt qua trước ngực nàng, nhìn trên phía trên đỉnh là hai đầu ngực, Dạ Bạch Vũ lại cảm thấy mình muốn nàng. Khởi động thân thể, nhẹ nhàng mà ngậm lấy đầu ngực Trầm Việt Hi, tay lại bắt đầu di chuyển trên thân thể nàng...

...

Ngâm mình trong bồn ung dung tắm rửa, Trầm Việt Hi cảm thấy mệt mỏi trên người biến đi rất nhiều, bọc áo ngủ đi đến bàn ăn, ăn như lang thôn hổ yết(ăn như hổ đói) mớ cơm nước vừa được Dạ Bạch Vũ hâm nóng.

"Chậm một chút, coi chừng nghẹn." Dạ Bạch Vũ bới cơm đưa tới trước mặt nàng. Nhìn Trầm Việt Hi ăn, nàng cúi đầu, đêm qua có phải mình hơi quá không, khiến Trầm Việt Hi mệt đến bây giờ mới rời khỏi giường. Nhìn đồng hồ, đã hơn 9 giờ tối.

Trầm Việt Hi cơm nước xong, lười biếng nằm ở Sofa động cũng không muốn động, toàn thân vẫn còn bủn rủn. Nàng oán trách quay đầu lại trừng mắt với Dạ Bạch Vũ đang ở trong bếp dọn dẹp, không ngờ nàng khỏe đến vậy. Chờ Dạ Bạch Vũ rửa chén xong, dọn dẹp thỏa đáng, nàng vẫy vẫy tay, nói: "Lại đây."

Dạ Bạch Vũ lo lắng thấp thỏm đi đến trước mặt Trầm Việt Hi, nghĩ thầm, chết thì chết, cùng lắm bị nàng nhéo vài cái, mắng vài câu. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đêm qua rõ ràng là nàng chủ động trước, sau đó mình mới... Ách, nói sao thì nàng cũng có lý mà.

"Ngồi." Trầm Việt Hi vỗ vỗ Sofa bên cạnh.

Dạ Bạch Vũ ngồi xuống, liếc liếc mắt nhìn nàng.

Trầm Việt Hi cũng chăm chú nhìn Dạ Bạch Vũ, trong ánh mắt như có thiên ngôn vạn ngữ.

Ánh mắt ôn nhu như nước khiến Dạ Bạch Vũ muốn đắm chìm trong đó, cứ như vậy để nàng nhìn, trong lòng kích lên từng dòng điện lưu. Trên mặt Dạ Bạch Vũ bay ra một áng mây đỏ, nàng xấu hổ, không dám nhìn Trầm Việt Hi nữa.

Trầm Việt Hi nâng gương mặt của Dạ Bạch Vũ, ép buộc nàng nhìn mình, ôn nhủ hỏi: "Em thích tôi?" Âm thanh nhỏ nhẹ, nhưng tình ý thì vô hạn.

Giọng điệu tràn ngập thâm tình, ánh mắt yêu thương vô hạn, không cần bảo Dạ Bạch Vũ gật đầu nói thích, bảo nàng lập tức chết đi nàng cũng hạnh phúc vô cùng. Nàng gãi gãi đầu, nói: "Thích."

Trầm Việt Hi mỉm cười, hỏi: "Vậy em nguyện ý tiếp tục sống cùng tôi? Em và tôi tiếp tục cuộc sống hiện tại?"

"Tiếp tục cuộc sống hiện tại?" Nháy mắt Dạ Bạch Vũ có một chút hoảng hốt, sống một đời như vậy sao? Một đời, dường như rất xa xôi rất xa xôi. Ánh mắt của nàng lộ ra một chút mờ mịt, nàng sẽ có tương lai sao? Nàng sẽ có tương lai cùng Trầm Việt Hi sao? Tuy rằng nàng theo đuổi ngày mai, muốn cáo biệt hôm qua, tiến đến một cuộc sống hoàn toàn mới, thế nhưng trong nội tâm nàng, nàng luôn bi quan cho rằng, bản thân đã từng ở là xã hội đen thì sẽ không có đường rút lui, kết cục của nàng chính là bị người ta chém chết ở đầu đường hay là xác chết bị vứt ở đồng hoang.

"Phải, tiếp tục như vậy." Trầm Việt Hi khẳng định đáp. Chỉ cần nàng đồng ý, cô nguyện ý sống cùng nàng, mãi mãi như thế, không xa cách, không rời nhau.

Dạ Bạch Vũ im lặng, nàng muốn sống cùng cô, vậy Khang Uy Sâm thì sao? Nàng sẽ giải thích với hắn thế nào? Tuy rằng Trầm Việt Hi chưa từng nói cho Dạ Bạch Vũ biết chuyện của Khang Uy Sâm, nhưng bọn họ 2 3 ngày lại gọi điện thoại liên lạc với nhau, mỗi 2 3 tuần Trầm Việt Hi đều quay về Hồng Kông để gặp người nhà và hắn, giờ nói cắt đứt là có thể cắt đứt sao?

Trầm Việt Hi có một chút thất vọng, nàng cho rằng Dạ Bạch Vũ không muốn. Nắm tay Dạ Bạch Vũ, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, cái gì cũng không nói nữa.

Dạ Bạch Vũ ở trong bếp bận rộn chuyện nồi xẻng, tiếng chuông cửa vang lên.

Ế, không phải nói tối nay có hẹn với Lam Thấm sao? Dạ Bạch Vũ có chút nghi hoặc, tại sao quay lại sớm vậy, còn không mang chìa khóa. Nàng mở cửa, đã bị một bó hoa tươi nhét đầy vào lòng, sau đó thì cảm giác mình bị ôm chặt, một mùi con trai đập thẳng vào mặt.

Dạ Bạch Vũ nhẹ chau mày, một tay chế trụ tay và cổ của hắn, kéo cánh tay hắn đi, sau đó xoay nhẹ thân thể, thoát ra cái ôm của hắn, lạnh giọng hỏi: "Ngươi là ai?" Hắn không cho nàng một câu trả lời thỏa mãn, nàng sẽ cho hắn một cước bay ra khỏi nhà.

"Ế?" Người đàn ôm kia phát hiện nhận sai người, vội vàng chạy ra ngoài nhìn biển số nhà, xác định không sai, mới hỏi: "Cô là ai? Việt Hi đâu?" Một giọng đặc mùi hương cảng, không chuẩn tiếng phổ thông.

"Khang Uy Sâm?" Dạ Bạch Vũ hỏi. Phản ứng đầu tiên, là nghĩ đến hắn! Lập tức cảm thấy tên này rất khó ưa, trong lòng có một nỗi chán ghét không nói nên lời. Tuy dáng vẻ của hắn rất đẹp trai, thân hình cũng tốt, nhưng là nàng cảm thấy hắn rất khiến cho người khác chán ghét.

Khang Uy Sâm đánh giá Dạ Bạch Vũ, 20 mấy tuổi, rất xinh đẹp, mặc một chiếc T-Shirt rộng thùng thình và một chiếc quần Jean màu xanh, thoạt nhìn như một sinh viên vừa ra trường, "Cô là người Việt Hi thuê tới giúp việc phải không? Tôi là hôn phu của cô ấy, chắc cô cũng từng nghe cô ấy nhắc đến tôi." Hắn tự tiện tiến vào, ngồi xuống Sofa, nói: "Làm phiền cô, pha giùm tôi một ly Cafe Lam Sơn, cám ơn."

Giúp việc? Nhìn lại bản thân mình, nàng giống một người giúp việc sao? Trước đây bị người ta khinh thường nàng không cảm thấy ảnh hưởng gì, nhưng là lần này để cho Khang Uy Sâm xem thường, nàng cảm thấy rất buồn bực, thậm chí còn cố nén giận. Thở sâu, trở lại bếp, tiếp tục xào rau, mới phát hiện đã khét rồi. Nàng cau mày, đem rau trong chảo đổ bỏ, mất tâm tình xào rau, cũng không muốn ăn cơm, liền đem bếp dọn dẹp sạch sẽ.

Khang Uy Sâm ngồi xuống Sofa đọc báo cả nửa ngày cũng không thấy Cafe đâu, hắn đi tới bếp từ ngoài cửa thấy Dạ Bạch Vũ, lập tức gõ nhẹ vào cửa, làm Dạ Bạch Vũ chú ý, hắn hỏi: "Cafe đã xong chưa?" Đây là thái độ gì a? Đạo tiếp khách cũng không biết.

Dạ Bạch Vũ đứng thẳng dậy, nói: "Không có Cafe, có nước lọc, ly uống nước ở bên cạnh tủ, nước uống trong bình, mời tự nhiên." Nói xong, đi qua người Khang Uy Sâm, vào WC lau rửa. Tức tối lau chùi, cảm thấy trong lòng như nghẹn một bụng lửa giận. Cho hắn uống Cafe, nàng sợ bản thân chịu không được mà hạ độc vào trong!

Khang Uy Sâm nhìn Dạ Bạch Vũ đi ra khỏi bếp, mắt trợn trừng, đây là thái độ gì! Thật không biết tại sao Trầm Việt Hi lại thuê cô ta, đổi lại là mình, đã sớm đuổi đi. Hắn lắc đầu, đi đến tủ lạnh lấy nước, kết quả thấy bên trong có hai bịch Cafe Lam Sơn. Không phải nói không có Cafe sao? Hắn quay đầu lại nhìn Dạ Bạch Vũ từ trong WC đi ra, dùng ánh mắt hỏi nàng.

Dạ Bạch Vũ lạnh lùng liếc mắt với hắn, không để ý đến. Đó là nàng mua cho Trầm Việt Hi, không phải mua cho hắn uống.

Khang Uy Sâm lắc đầu, không tính toán với cô ta. Hắn tự pha Cafe, ngồi trên Sofa chậm rãi chờ. Dạ Bạch Vũ nhìn hắn chướng mắt bao nhiêu, là có bấy nhiêu chướng mắt, vì vậy không thèm nhìn tới hắn, trở lại phòng ngủ của mình, khóa cửa sau đó lên mạng.

Đại khái qua 2 tiếng, Dạ Bạch Vũ thấy đói bụng, đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy đồ ăn, vừa mới mở cửa ra thì đã thấy Trầm Việt Hi cùng Khang Uy Sâm đứng ở hành lang, Khang Uy Sâm đang ôm Trầm Việt Hi và hôn nàng, hôn môi của nàng.

Dạ Bạch Vũ nhìn hai người bọn họ, hình ảnh đó cứ như vậy khắc sâu vào đầu óc nàng, tiến vào trong lồng ngực, như một lưỡi dao sắc bén chém vào lòng nàng, đau, rất đau rất đau, lại giống như bị người khác dùng búa đánh, lại như bị một cái bao trùm lại, khiến cho đau đớn và khó chịu bị khóa ở bên trong.

Trầm Việt Hi đẩy Khang Uy Sâm ra, nói: "Sao anh lại tới đây? Cũng không nói trước." Quay đầu lại, nhìn thấy Dạ Bạch Vũ, sắc mặt của nàng liền thay đổi.

"Lâu rồi không nhìn thấy em, muốn xem em đang sống thế nào." Khang Uy Sâm vô cùng thân thiết nắm lấy tay Trầm Việt Hi, cười khẽ, nói.

Trầm Việt Hi thở dài trong lòng, nói: "Anh đợi em một chút, em đi thay đồ." Rút tay ra, tiến vào phòng ngủ.

Khang Uy Sâm đảo mắt liếc nhìn Dạ Bạch Vũ, cô ta thật không biết nhìn tình huống gì cả. Hắn nhíu mày, móc bóp và rút ra mấy trăm đồng, nói: "Phiền cô giúp tôi ra ngoài mua đồ."

Dạ Bạch Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm Khang Uy Sâm, tay chân lạnh ngắt, sống mũi chua xót, trong lòng dâng lên một cảm giác bi thương. Nàng đứng ở đây làm gì? Làm bóng đèn(Kỳ đà) sao?

Ngoảnh đầu bỏ đi không nhìn lại.

Trầm Việt Hi đứng trước cửa, cởi áo khoác, đầu óc rối bời, nàng phải làm sao để xử lý việc này? Nàng dự định chia tay với Khang Uy Sâm, nhưng nàng không biết nên nói với hắn như thế nào. Nàng tính, nên để qua 10 ngày nửa tháng nữa, sau đó nàng quay về Hồng Kông, mời Khang Uy Sâm ra bình tĩnh nói chuyện chia tay. Nàng không đoán được bọn họ sẽ chạm mặt ngay lúc này, lại còn trong nhà nàng. Nên giải thích thân phận của Dạ Bạch Vũ với Khang Uy Sâm như thế nào, rồi nên nói rõ ràng với Dạ Bạch Vũ như thế nào? Nói với nàng rằng mình chưa kịp chia tay với Khang Uy Sâm? Nói với nàng, mình sẽ rất nhanh chia tay với hắn. Chỉ nghĩ như vậy, Trầm Việt Hi cũng đã cảm thấy mình rất đê tiện, như một người đã có chồng, lại chạy đi nói với người khác 'ta nhất định sẽ ly hôn, nhất định sẽ lấy ngươi'. Càng nghĩ càng cảm thấy bản thân thật bỉ ổi, hận không thể tát bản thân mấy cái.

Trầm Việt Hi thay một bộ đồ thanh lịch rồi đi ra ngoài, đến phòng khách thì không thấy bóng dáng của Dạ Bạch Vũ đâu, vội hỏi: "Tiểu Dạ đâu?"

"Ra ngoài rồi." Khang Uy Sâm tiến đến, ôn nhu ôm thắt lưng Trầm Việt Hi, nói: "Đã 2 tuần không gặp em, em càng ngày càng đẹp, khiến cho anh mê muội." Hơi thở ấm áp kia, khiến trong lòng Khang Uy Sâm có một cảm giác kích động, trong lòng nảy lên cảm giác Tâm Viên Ý Mã*. Qua tuổi 30, Trầm Việt Hi càng ngày càng có tư vị của nữ nhân, giơ tay nhấc chân đều toát ra cảm giác xinh đẹp dịu dàng. Trong lòng hắn rất muốn, nhanh chóng lấy nàng về nhà, để không cho nam nhân khác cướp đi. Tần Hoan không ngừng nhắc nhở hắn, bảo hắn nên sớm cưới Trầm Việt Hi về nhà, tránh tên đàn ông khác cướp mất. Trước đây hắn không cho là đúng, hắn cảm thấy tình cảm của hai người rất ổn định, hơn nữa Trầm Việt Hi đã đem thứ quý giá nhất của người con gái cho hắn, theo lẽ thường mà nói thì nàng sẽ đem cả bản thân cho mình, nhưng gần đây nhìn thấy dung quan của nàng càng thêm tỏa sáng, giơ tay nhấc chân đều toát ra một mị lực che giấu cũng không được, càng ngày càng mỹ lệ, đẹp đến chói mắt, không thể không để ý đến. Báu vật như vậy, lấy về nhà sẽ an toàn hơn một chút.

*QT dịch là 'Đứng núi này trông núi nọ' nhưng mà cảm thấy Tuyệt Ca viết sai chính tả:v nên sai luôn nghĩa.

Trầm Việt Hi không yên lòng tách nụ hôn của Khang Uy Sâm ra, trong lòng hoảng loạn. Nàng lo lắng cho Dạ Bạch Vũ, Dạ Bạch Vũ tuy rằng chưa từng đồng ý muốn sống chung với nàng, nhưng là nàng nhìn được Dạ Bạch Vũ có cảm tình với mình, cảm giác được nàng đối với mình có ỷ lại và lưu luyến, nàng không dám nghĩ Dạ Bạch Vũ thấy đêm nay mình ở cùng Khang Uy Sâm thì tình hình sẽ như thế nào, nghĩ đến Dạ Bạch Vũ vì mình mà khó chịu nàng cảm thấy đau lòng đến khó chịu.

Dạ Bạch Vũ đi trên đường cái, đã cuối thu, trời se lạnh, nhiệt độ ban đêm thấp đi rất nhiều, gió thổi đến lạnh run cả người. Dạ Bạch Vũ xoa xoa cánh tay, nổi cả da gà. Ngồi lên chiếc ghế ven đường, mờ mịt nhìn chằm chằm đường cái, trong đầu hiện ra khung cảnh vừa rồi, đau đớn lại một lần nữa tràn lan. Như vậy còn tính cái gì? Bản thân như vậy còn tính cái gì?* Làm người thứ 3 chen ngang bọn họ? Lén lút yêu đương vụng trộm?

这样子算什么? 自己这样子算什么? <= chung chung quá.

Khom người xuống, đem mặt vùi vào lòng bàn tay, sống mũi chua xót, trong cổ họng như nghẹn cái gì đó rất khó chịu. Nàng cảm thấy bản thân như cái cống thoát nước âm u kia không thể gặp ánh sáng mặt trời, như vậy thật đáng khinh cũng thật đáng buồn.

Lấy cái gì để tranh Trầm Việt Hi với Khang Uy Sâm? Người ta đối xử với nhau rõ ràng cả rồi, xuất thân từ danh môn vọng tộc, môn đăng hộ đối với Trầm Việt Hi, hai nhà đều vừa mắt. Mà mình thì sao? Một lưu manh đầu đường xó chợ, một tay đầy máu tanh một thân tội lỗi, một tên xã hội đen chỉ có hôm nay không có ngày mai!

Dạ Bạch Vũ rất đau. Nàng yêu Trầm Việt Hi, nhưng lại không có lập trường cùng lý do để đấu tranh vì nàng, trận chiến này, chưa bắt đầu nàng đã thua.

...

Khang Uy Sâm cảm giác được Trầm Việt Hi khác thường, vội hỏi: "Sao vậy?"

Trầm Việt Hi nhẹ đẩy Khang Uy Sâm ra, nhăn mày trầm tư một lúc lâu.

Khang Uy Sâm lẳng lặng nhìn Trầm Việt Hi, mỗi lần nàng thay đổi biểu cảm đều giống như đã quyết định được việc gì rất lớn, điều này làm hắn bất an. Hắn nhẹ nhàng nói: "Việt Hi, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Nói cho anh biết, để anh giúp em."

Trầm Việt Hi hít sâu, nặng nề thở ra, như cuối cùng cũng hạ quyết định, nàng ngẩng đầu nói: "Uy Sâm, chúng ta chia tay đi."

"Cái gì?" Khang Uy Sâm bất ngờ, hắn chưa từng nghĩ tới Trầm Việt Hi sẽ chia tay với hắn. Hai người bọn họ đã quen nhau 8 năm, đến bây giờ rõ ràng là kết hôn mới đúng, cha mẹ hai bên cũng đều đồng ý, nàng tại sao muốn chia tay? Hắn không hiểu được.

"Em nói chúng ta chia tay đi." Trầm Việt Hi nói.

"Tại sao?" Khang Uy Sâm hỏi, hắn kích động. Nàng vì sao đột nhiên muốn chia tay? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhớ đến lời của Tần Hoan nói, nhớ tới Trầm Việt Hi gần đây đối xử hắn rất lạnh nhạt, không phải là nàng thay lòng đổi dạ chứ?

"Không vì sao hết." Trầm Việt Hi trả lời.

"Việt Hi, chúng ta nên kết hôn mới đúng a, bác trai bác gái cũng đến tìm anh, bảo chúng ta nhanh lên một chút. Em không cảm thấy hiện tại nói chia tay rất không hợp lý sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh làm gì khiến em không vừa lòng hay là nguyên nhân gì khác?"

"Em không yêu anh." Trầm Việt Hi ngẩng đầu nhìn thẳng vào Khang Uy Sâm, nhìn thấy gương mặt hắn quá đỗi quen thuộc, mới phát hiện nói chia tay với hắn cũng rất đau. Làm sao không đau? Từng yêu một người, từng có 8 năm cảm tình. Vươn 2 tay ôm lấy bản thân, Trầm Việt Hi nén nước mắt xoay người qua hướng khác, ngẩng đầu lên không cho dòng lệ chảy xuống.

Trong lồng ngực Khang Uy Sâm dấy lên một ngọn lửa, nàng phản bội mình, yêu người khác! Bắt lấy hai vai Trầm Việt Hi, ép nàng đối mặt với hắn, "Đây không phải lý do thực sự." Quay Trầm Việt Hi lại, mới thấy nàng rơi lệ. Ngọn lửa phẫn nộ trong nháy mắt bị dập tắt, ngược lại còn hóa thành đau lòng. Đem nàng ôm vào ngực, nhỏ nhẹ hỏi: "Việt Hi, nói cho anh biết chuyện gì xảy ra có được không?"

Trầm Việt Hi gắt gao ôm Khang Uy Sâm, mới phát hiện bản thân đối với người này cũng có lưu luyến, mới phát hiện hơi thở của hắn rất là quen thuộc. Gắt gao nắm lấy áo Khang Uy Sâm, đem nước mắt cọ lên áo hắn, lòng Trầm Việt Hi đau như cắt, nàng nên làm gì bây giờ? Nàng muốn cho Dạ Bạch Vũ một tương lai, lại không thể buông người trước mặt. Nàng cho rằng hai năm nhàn nhạt trôi qua đã khiến tình cảm của hai người nhạt dần, cho rằng giữa bọn họ đã không còn tình cảm gì, thứ còn lại trong đó chỉ là một loại thói quen, nhưng câu chia tay nói ra khỏi miệng, nàng mới cảm nhận được đau đớn của bản thân, mới cảm nhận được nàng có yêu hắn.

Nâng gương mặt Trầm Việt Hi lên, hắn hôn lên những giọt nước mắt đang lăn dài xuống. Khang Uy Sâm rất đau lòng, là hắn sai rồi, hắn không nên để nàng ở Đại Lục, không nên để nàng cô đơn sống một mình, hắn nên sớm cầu hôn nàng, hắn nên để ý đến cảm giác của nàng. Vừa đau lòng vừa hổ thẹn, Khang Uy Sâm hôn lên từng giọt từng giọt nước mắt trên gương mặt Trầm Việt Hi, trên môi, trên mi, chuyển đến mũi, bàn tay to lớn mà ôn nhu ấy, gắt gao đem nàng ôm vào lòng, trơn trượt lên cơ thể nàng...

PS: Vậy là xong hết 18 chương đã Edit trước, từ giờ là đến phần mình Edit:)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play