Tuy rằng Li Hựu nói như vậy, nhưng khó chịu trong lòng Du Trì vẫn không giảm bớt.

Mộc Lăng và Ngôn Dục hai người là một lòng đổi một lòng, công bằng, vậy Li Hựu thì sao?

Y bỏ ra tấm lòng chân thành, y cho rằng mình gián tiếp hại chết Mộc Lăng, mấy trăm năm thậm chí hơn một ngàn năm qua, y vẫn luôn ôm tự trách và hối hận sống qua ngày, trên lưng đeo áy náy và yêu thương với Mộc Lăng mà sống...

Y... đã chịu dày vò như thế nào?

Nhìn vẻ mặt của Du Trì, Li Hựu thả Tiểu Xử Thử trên người mình xuống, đứng lên duỗi người, sau đó giả vờ thoải mái cười nói với Du Trì: "Trì Trì, nếu cậu thật sự đau lòng cho tôi, thì bỏ rơi lão yêu quái Ngôn Dục này đi cùng với tôi đi."

Nghe Li Hựu nói, Ngôn Dục nhướng mày, lành lạnh liếc mắt Li Hựu một cái.

Bọn Kim Ngao nín thở, không dám thở mạnh – Li Hựu đây là đang cướp người của lão đại a!

Nếu là trước đây, Kim Ngao sẽ cảm thấy Li Hựu ngại mệnh quá dài, nhưng sau khi bọn họ biết được ân oán trước đây thì hắn lại cảm thấy Li Hựu nên tranh giành một trận. Đổi lại là hắn, cho dù đối thủ là lão đại hắn cũng phải tranh một trận.

Nhưng nghe Li Hựu nói, Du Trì không chút do dự lắc đầu từ chối.

Thấy cậu từ chối dứt khoát như vậy, tuy rằng trong lòng Li Hựu đã sớm đoán được nhưng vẫn không khỏi thất lạc: "Tôi biết sẽ như thế này mà."

Du Trì nghe vậy muốn nói gì đó, câu từ tới bên miệng liền nhịn lại, liếc mắt nhìn những người xung quanh. Bọn Kim Ngao và Tiêu Ny liếc mắt nhìn nhau, biết bây giờ quần chúng ăn dưa bọn họ nên xuống sân khấu rồi, vì vậy thức thời lục tục rời đi, đến lý do cũng không cần tìm.

Sau khi bọn Kim Ngao đều đi, Du Trì nhìn Li Hựu, nhẹ giọng nói: "Anh đối tốt với Mộc Lăng, y đều biết."

Li Hựu nhìn gương mặt kia của Du Trì, giống như muốn xuyên qua cậu nhìn thấy Mộc Lăng, thật lâu cũng không nói gì, Du Trì cũng tùy ý để y nhìn như vậy.

Cuối cùng Ngôn Dục không vui, kéo người ra phía sau mình, nhìn Li Hựu nói: "Du Trì là Du Trì, Mộc Lăng là Mộc Lăng, cậu đừng làm khó em ấy."

Li Hựu phục hồi tinh thần lại, nhìn cánh tay Ngôn Dục che trước người Du Trì, nở nụ cười: "Anh sốt sắng như vậy làm gì, nếu tôi thật sự cướp người thì Trì Trì cũng sẽ không đi với tôi."

Chuyện cũ quá mức trầm trọng, Li Hựu cũng không muốn nắm mãi không buông, quan trọng là... sau này.

Du Trì nghe xong nghiêng đầu nhìn gò má Ngôn Dục, nghĩ thầm – bây giờ anh ấy đang sốt sắng sao?

Li Hựu nói Ngôn Dục lại vờ như không nghe thấy: "Lần này cậu tới đây đủ lâu rồi, định bao giờ đi?"

Liên quan tới chuyện của Mộc Lăng, nếu không phải lần này Li Hựu đến đây thì Ngôn Dục định giấu Du Trì cả đời.

Đối với lệnh đuổi khách của Ngôn Dục, Li Hựu đi về chỗ của Du Trì ngồi xuống, miễn cưỡng nói: "Bây giờ tôi cảm thấy chỗ này cảnh sắc không tồi, chuẩn bị ở luôn, trong Sở anh còn thiếu nhân viên không, lương ít một chút cũng không sao, tôi không thiếu tiền."

Đề tài của Li Hựu xoay chuyển quá nhanh, Du Trì cũng không phản ứng kịp, Li Hựu bên kia đã liếc nhìn vị trí cạnh Tiêu Ny, nói: "Tôi cảm thấy vị trí đó không tệ, sau này tôi ngồi ở đó vậy."

Nói xong Li Hựu còn vỗ vỗ ghế dựa của Tiêu Ny.

Tiêu Ny đứng một bên khác đang ôm Tiểu Xử Thử, trò chuyện sôi nổi về chuyện yêu hận tình thù của ba người Ngôn Dục, Li Hựu và Du Trì với bọn Kim Ngao, đột nhiên cô xoa xoa mũi, ngửa đầu suy nghĩ một chút – ai đang nhớ tôi?

......

Li Hựu trở thành nhân viên của Phi nhân loại, đương nhiên Ngôn Dục không đồng ý, thế nhưng Li Hựu vẫn đi làm như nhân viên bình thường, đúng giờ đi đúng giờ về.

Y không thể ngồi chỗ của Tiêu Ny được, cho nên tự mua một bộ bàn ghế đặt phía sau Du Trì, cũng là chỗ đối diện Tập Lang.

Mỗi lần đi ngang qua nhìn thấy Li Hựu một đầu tóc trắng ngồi phía sau Du Trì, Ngôn Dục nhịn rồi lại nhịn mới không ném cả bàn lẫn người ra khỏi cửa.

Sau khi biết rõ chuyện về Mộc Lăng, Du Trì cảm thấy cuộc sống của mình trở về giống với những ngày trước kia, mỗi ngày trong lòng không cần có quá nhiều tâm sự, đón tiếp khách hàng yêu quái đến Sở.

Nhưng thấy Li Hựu mỗi ngày ngâm mình trong Phi nhân loại không ra ngoài, rốt cuộc có một ngày Du Trì không nhịn được, hỏi y: "Anh không cần đi làm sao?"

Li Hựu xoay bút lông của Tập Lang trong tay, hỏi ngược lại: "Làm gì a?"

Chuyện Ngôn Dục chắc chắn sẽ không phát lương cho Li Hựu Du Trì biết, nhưng cậu thấy Li Hựu một thân hàng hiệu, đột nhiên nhớ tới Tiền Đa Đa trong nhà có quặng mỏ.

Du Trì nhìn Li Hựu, hỏi: "Chắc không phải là trong nhà anh cũng có quặng mỏ chứ?"

Li Hựu vuốt tóc, không trả lời mà hỏi lại: "Cậu cảm thấy khí chất ông chủ quặng mỏ phù hợp với tôi sao?"

Du Trì nhìn gương mặt đẹp quá mức của Li Hựu, lắc đầu một cái.

Còn một câu Du Trì chưa nói, trong lòng cậu nghĩ, tướng mạo này của Li Hựu, thích hợp nhất là đứng ở đằng kia làm bình hoa.

Chỉ cần Li Hựu đứng đó không cần làm gì cả, cũng khiến cho người ta chết lên chết xuống.

Thấy động tác của Du Trì, Li Hựu cười, sau đó giải thích: "Mấy chục năm trước tôi nhất thời hứng thú mua vài miếng đất."

Bây giờ Li Hựu chỉ cần mỗi tháng thu tiền thuê.

Du Trì phản ứng lại rất nhanh, ôm quyền với Li Hựu: "Quấy rầy!"

Hiện giờ Du Trì đã biết, mười yêu tám phú, còn có một yêu giàu mà không tự biết. Giống như Bạng Tinh, không biết trân châu trên người mình đeo có giá trị cỡ nào. Về phần Minh Chi nghèo như vậy, đến nỗi chỉ có thể ngủ trên cây sơn chi ven đường, là bởi vì không có ý chí, không biết đầu tư.

Mấy ngày sau, sáng sớm trong Sở đã có một cô gái tóc dài phất phới, cô mặc một bộ quần áo cổ trang đơn giản hóa, làn váy chấm đất theo bước chân cô như mở một đường hoa.

Cô gái dừng lại trước mặt Du Trì vài bước, cười cười với cậu, giọng nói cũng ôn nhu nhẹ nhàng: "Chào ngài."

Du Trì dời mắt khỏi màn hình máy tính, vừa ngẩng đầu liền tưởng khách từ Thiên cung xuống. Cậu thả con chuột ra: "Xin chào, xin hỏi có thể giúp gì cho cô?"

Cô gái khẽ mỉm cười: "Tôi tìm người."

Nghe đến tìm người, Du Trì theo bản năng nhìn trái nhìn phải, Kim Ngao đi làm nhiệm vụ, Tiêu Ny đã dẫn Tiểu Xử Thử đi đâu không biết. Tập Lang bên cạnh đang uống nước, thấy Du Trì nhìn sang thì lắc đầu: "Không quen."

Đến Phi nhân loại tìm người, Tập Lang lại không quen, cái này có chút kỳ quái.

Du Trì hỏi: "Cô tìm ai?"

Lúc Du Trì nhìn xung quanh, cô gái cũng nhìn đại sảnh một vòng, nghe Tập Lang nói xong cô cũng không ngại, nói: "Tôi tới đón tiết Xử Thử."

Tiểu Xử Thử?

Du Trì đứng lên, vừa định lên tiếng thì nghe âm thanh miễn cưỡng của Li Hựu từ cạnh cửa truyền đến: "Bạch Lộ?"

Cô gái quay người, nhìn thấy Li Hựu cầm đồ uống đi vào thì sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi thi lễ một cái: "Li đại nhân."

Li Hựu vung tay với Bạch Lộ, đi tới đưa đồ uống cho Du Trì, sau đó dựa lên bàn nhìn cô: "Sao cô lại tới đây? Tôi nhớ bây giờ chưa tới thời gian cô làm nhiệm vụ?"

Tính ngày thì hai ngày tới vẫn là thời gian làm nhiệm vụ của tiết Xử Thử, Bạch Lộ đến sớm.

Bạch Lộ: "Còn hai ngày nữa là đến thời gian tôi làm nhiệm vụ, hôm nay tôi tới đón tiết Xử Thử trở về."

Sau khi nói xong Bạch Lộ dừng một chút, liền bổ sung một câu: "Mấy ngày nay, tiết Xử Thử làm phiền mọi người Li đại nhân rồi."

Li Hựu không để ý chút nào vung tay: "Không có gì, đứa nhỏ kia cũng không gây phiền phức cho tôi."

Vừa nhìn là biết Bạch Lộ và Li Hựu quen biết đã lâu, bọn họ nói chuyện, Du Trì đi tới bên cạnh Tập Lang, thấp giọng hỏi: "Thì ra cô ấy là Bạch Lộ."

Trước đây Tập Lang cũng từng gặp Bạch Lộ, thế nhưng...

Tập Lang: "Sao tôi nhớ trước đây Bạch Lộ không như vậy??"

Chẳng lẽ mình nhớ lộn?

Du Trì nghe xong nhìn Tập Lang, nói nhỏ: "Có phải anh nhớ lộn rồi không?"

Tập Lang cau mày, ánh mắt có chút không chắc chắn: "Chắc là... ủa mà đúng không?"

Lúc này đối thoại của Bạch Lộ và Li Hựu truyền đến.

Li Hựu: "Tôi nhớ trước đây mắt cô một mí đúng không? Sao bây giờ thành hai mí rồi?"

Biểu tình Bạch Lộ không thay đổi, cười nói: "Mấy năm trước lưu hành mắt hai mí, tiết Sương Giáng rủ tôi đi thử xem, tôi với cô ấy đều đi cắt thành hai mí."

Li Hựu: "Vậy sao, tôi thấy bây giờ cô xinh đẹp hơn nhiều, mắt cũng to hơn không ít."

Bạch Lộ: "Bác sĩ nói với chúng tôi sau khi cắt mí còn được ưu đãi mở góc mắt, vì vậy tôi làm luôn một lần."

Sau khi nói xong còn không chờ Li Hựu hỏi lại, Bạch Lộ nói tiếp: "Tôi còn làm thon mặt, nhưng hiệu quả không quá rõ rệt, Li đại nhân không phát hiện ra đúng không."

Li Hựu nhìn kỹ một chút, sau đó gật đầu: "Ừm, không rõ lắm, thế nhưng rất tự nhiên, rất đẹp."

Bạch Lộ nghe xong nụ cười trên mặt càng tươi: "Đa tạ Li đại nhân khích lệ."

Nghe hai người nói chuyện, Du Trì và Tập Lang: "..."

Du Trì nhìn Bạch Lộ, nghĩ thầm – Bạch Lộ này, không giống trong tưởng tượng của mình a...

Phải nói là Tiểu Xử Thử hay Bạch Lộ đều ngoài dự liệu của Du Trì. Đối với những tiết linh chưa được gặp, đột nhiên Du Trì không tò mò nữa.

Tiểu Xử Thử rất đáng yêu, lúc bình thường người lớn bận rộn thì nó chạy đi chơi với Phỉ Phỉ, ở cùng nhau lâu như vậy, vừa nghĩ tới Tiểu Xử Thử phải đi, trong lòng Du Trì cũng có chút không nỡ.

Nhưng mà Bạch Lộ đã tới đón người, bọn họ cũng không thể ngăn cản không cho đón, cho nên Du Trì vẫn gọi điện thoại cho Tiêu Ny hỏi một chút.

Sau khi cúp điện thoại Du Trì nói với Bạch Lộ: "Bây giờ Tiểu Xử Thử đang ở ngoài, chắc là xế chiều mới trở về."

Hôm nay Tiêu Ny đi gặp một khách hàng đi đứng bất tiện, cô lo để Tiểu Xử Thử ở trong Sở thì đám con trai như Du Trì và Tập Lang sẽ không chăm sóc tốt cho đứa nhỏ, cho nên mang Tiểu Xử Thử đi theo.

Bạch Lộ cũng không vội, sau khi nghe vậy gật gật đầu: "Được, vậy buổi chiều tôi lại tới, làm phiền mọi người."

Du Trì: "Không có gì, ngược lại là phiền cô phải đi thêm một chuyến."

Sau khi Bạch Lộ đi, Tập Lang mới hỏi Li Hựu: "Cô ấy không giống trước đây, sao anh lại nhận ra?"

Li Hựu nghiêng đầu: "Cậu không nhận ra sao? Cô ấy chỉ là mắt to một chút, những chỗ khác không phải giống trước kia sao?"

Tập Lang: "..."

Tập Lang: "Không có, là tôi hoa mắt."

Buổi trưa đến giờ nghỉ, Li Hựu tràn đầy phấn khởi đi tới trước mặt Du Trì, cười híp mắt nói: "Hôm nay Ngôn Dục không có ở đây, Trì Trì, chúng ta cùng ăn cơm đi."

Tối hôm qua sau khi ăn cơm xong Ngôn Dục nói với Du Trì hôm nay anh đến Quỷ tộc một chuyến, buổi trưa có thể không về kịp ăn cơm với cậu. Về phần đi Quỷ tộc làm gì, Ngôn Dục nói là không phải chuyện quan trọng, cũng không nói tỉ mỉ.

Du Trì biết mỗi ngày Ngôn Dục đều có rất nhiều việc phải xử lý, cho nên cũng không hỏi nhiều, chỉ nói đã biết. Bây giờ Kim Ngao cũng không có ở đây, Tập Lang xưa nay lại không ăn cơm với Du Trì, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có Li Hựu đi ăn với cậu.

Cho nên nghe Li Hựu nói, Du Trì không chút suy nghĩ liền gật đầu đồng ý.

Du Trì hỏi: "Anh muốn ăn gì?"

Li Hựu cười: "Chỉ cần ăn với cậu, tôi ăn gì cũng được."

Du Trì: "..."

Tập Lang cũng nghe thấy, yên lặng nghĩ trong lòng – có phải là trán lão đại có chút xanh biếc?

Hết chương 54.

Edit + Beta: Ngáo

Đã đăng: 18:30 - 28/03/2022

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play