Đại thụ cành lá um tùm xum xuê, che đi ánh nắng nóng rực, bao phủ một vùng.

Một vị nam nhân tuấn mỹ mặc trường bào màu đen đứng dưới tán cây, nhìn thiếu niên đang ngồi trên mặt đất, lưng dựa vào rễ cây tráng kiện.

Thân hình thiếu niên đơn bạc, dung mạo điệt lệ, thế nhưng đã rất hư nhược rồi, sắc mặt tái nhợt, không có chút hồng hào nào. Trâm mộc dùng để vấn tóc cũng không biết đã đánh rơi ở đâu, tóc đen xõa xuống dài đến eo, nhìn qua càng lộ vẻ chật vật.

Nam nhân nhìn thiếu niên, thần sắc lãnh đạm, trong mắt không buồn không vui: "Bây giờ ta trả trái tim của ngươi lại cho ngươi."

Thiếu niên nghe nam nhân nói như vậy chậm rãi cong khóe miệng, như là đụng tới chỗ đau lại nhíu nhíu mày, chậm rãi lấy hơi nhiều lần mới nhẹ giọng nói: "Không cần, ta cũng không phải vì cứu ngươi."

Giọng nói của thiếu niên rất yếu, dường như động tĩnh của gió xuân lớn hơn chút nữa thì giọng nói của cậu có thể bị thổi tan trong gió.

Nam nhân nói ra một sự thật: "Ngươi rất nhanh sẽ chết."

Thiếu niên gian nan gật gật đầu, giọng nói càng nhỏ hơn so với lúc trước: "Đúng vậy, ta rất nhanh sẽ chết."

Giọng nói của thiếu niên không chút chập trùng, giống như người chết không phải cậu, ngữ khí bình thản như đang nói đến dây leo sau nhà mọc ra một cái lá mới. Nam nhân lẳng lặng nhìn thiếu niên chăm chú, thiếu niên ngửa đầu đối diện với ánh mắt của hắn, đột nhiên nở nụ cười xán lạn với hắn.

Nhìn nụ cười của thiếu niên, nam nhân ngẩn người, lập tức hắn nghe thấy thiếu niên vô cùng nhẹ nhàng mà thở dài: "Có chút đáng tiếc..."

Về phần đáng tiếc điều gì, nam nhân không thể nào biết được, bởi vì thiếu niên chưa nói hết câu đã chậm rãi nhắm hai mắt lại. Trong nháy mắt thiếu niên nhắm mắt lại, gió trên không trung ngừng thổi, một giây sau cuồng phong gào thét, lá cây bốn phía vang lên sào sạt.

Tóc dài của nam nhân cũng bay lượn trong gió, một lọn tóc thổi qua trước mắt hắn, không nặng không nhẹ đánh vào trên mặt hắn. Nam nhân híp mắt một cái, lúc hắn mở mắt ra, chỉ thấy đại thụ phía sau thiếu niên vốn xanh um tươi tốt lại dùng tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được nhanh chóng khô héo, lá cây khô vàng cuộn xoáy rơi xuống, thoáng cái liền rải đầy đất.

Lá rụng lên người thiếu niên, che kín chỉ chừa lại mặt của cậu...

Nam nhân nhìn tình cảnh này, nhìn chằm chằm thiếu niên đã nhắm mắt, biết cậu không thể mở mắt ra lần nữa. Đè lại đau nhói nơi tim, nam nhân đứng tại chỗ thật lâu, lâu đến mức thân thể của thiếu niên sắp tiêu tan trên không trung, hắn rốt cuộc có động tác.

Nam nhân chậm rãi tiến lên mấy bước, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt thiếu niên...

......

Từ trong bóng tối Ngôn Dục đột nhiên mở mắt, anh nằm trên giường nhìn trần nhà, lồng ngực chập trùng không ngừng, thật lâu chưa hoàn hồn từ trong giấc mộng vừa rồi.

Khó đến thất thố.

Căn phòng lớn như thế bên trong rất yên tĩnh, chỉ có động tĩnh nhẹ nhàng phát ra từ máy điều hòa không khí đang chăm chỉ làm việc, từ trên giường ngồi dậy, Ngôn Dục tiện tay vung lên tắt máy điều hòa mở đèn, sau đó cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Từ phòng tắm đi ra, Ngôn Dục nhìn đồng hồ, hơn 3 giờ sáng.

Mở cửa sổ sát đất đi tới sân thượng, Ngôn Dục nhìn bốn phía yên tĩnh không hề có một tiếng động, sau đó tại chỗ hóa thành một con mèo đen nhỏ, dáng người mạnh mẽ nhảy lên rào chắn, thoắt cái biến mất trong bóng tối.

......

Sáng sớm Du Trì vừa mới mở mắt đã cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, có cảm giác nghẹt thở, còn có chút ngứa. Mới vừa thức dậy ý thức còn mơ hồ, qua vài giây Du Trì mới phát hiện không đúng ở đâu. Có một con mèo nằm trên vai trái của cậu.

Du Trì nháy mắt mấy cái, định thần nhìn lại, không phải là tra mèo Ngư Tiểu Soái đây sao! Cả người Ngư Tiểu Soái vùi ở bả vai cậu, đầu gối lên gối của cậu, một cái chân trước đặt ở bên tai cậu, một cái khoát lên trên cổ cậu.

Hay lắm, rõ rồi, khó trách vừa nãy cậu có cảm giác nghẹt thở.

Đối với tra mèo Ngư Tiểu Soái đi rồi quay lại, còn thần không biết quỷ không hay nằm trên giường cậu ngủ với cậu một giấc, Du Trì vừa vui vừa sợ.

Nhìn Ngư Tiểu Soái nhắm hai mắt ngủ say, Du Trì sợ đánh thức nó không dám làm ra động tĩnh quá lớn, nhưng vẫn không nhịn được vươn ngón trỏ chọt chọt cái bụng đang hướng về phía mình.

Thật là mềm!

Đáng yêu muốn xỉu!

Trong nháy mắt Du Trì đã tha thứ hành vi lâu rồi không gặp của tra mèo Ngư Tiểu Soái, ở phương diện nào đó đạt thành hòa giải với nó. Ở trong lòng vui vẻ vài giây, sau đó Du Trì quay đầu liền đối diện với mắt mèo của Ngư Tiểu Soái vừa mới thức dậy.

Không trách Ngư Tiểu Soái mẫn cảm, động tác chọt bụng của Du Trì tuy nhẹ nhưng đáng tiếc tay cậu không nghe lời, chọt một chút thành chọt hai chút, chọt hai chút lại không vừa lòng... Sau đó Ngư Tiểu Soái liền không thể tránh khỏi bị cậu chọt đến tỉnh ngủ.

Nhìn nhau vài giây, Du Trì trưng ra một khuôn mặt tươi cười to lớn cho Ngư Tiểu Soái, tâm tình vô cùng tốt chào hỏi: "Chào buổi sáng tra mèo ~"

Ngư Tiểu Soái: "..."

Cái danh xưng 'tra mèo' này, mèo nghe xong cũng trầm mặc, đứa nhỏ cách vách nghe cũng phải khóc lên. Sau khi nói xong Du Trì nhớ tới vừa nãy đã tha thứ, vì vậy nhanh chóng đổi giọng: "Không đúng, là tiểu soái mèo."

Ngư Tiểu Soái nghe xong nhấc mí mắt lên, sau đó rất nể tình mà 'meo' một tiếng.

Tâm tình Du Trì rất tốt, sờ soạng khắp người Ngư Tiểu Soái một lượt, sau đó vươn mình xuống giường, trong miệng còn nói: "Tao phải rời giường đi làm, mày cứ tùy ý nhé, sáng sớm trời lạnh, mày muốn ngủ tiếp thì cứ ngủ, đừng để bị lạnh, ít nhất phải che bụng lại."

Thấy biểu hiện lần gặp mặt trước của Ngư Tiểu Soái thông minh có linh tính, bây giờ lúc Du Trì nói chuyện đều không tự chủ cho là nó nghe hiểu được. Sau đó Du Trì cũng cảm thấy mình buồn cười, quay người kéo một góc chăn mỏng che Ngư Tiểu Soái lại, mở miệng cười: "Giống như vậy nè!"

Du Trì thấy Ngư Tiểu Soái sau khi được đắp kín chăn cũng không giãy giụa, chỉ mở to mắt mèo nhìn cậu, bị dễ thương đến không muốn quay người vào phòng tắm rửa mặt nữa luôn.

Sau khi Du Trì ra khỏi phòng tắm, trên giường đã không còn thân ảnh Ngư Tiểu Soái, cậu nhìn xung quanh một lần, xác nhận nó lại không nói kêu tiếng nào đi mất. Du Trì cũng không ngại, Ngư Tiểu Soái có thể trở lại đã nằm ngoài dự liệu của cậu.

Sáng sớm có mèo tự đưa tới cửa cho cậu vuốt, đền bù tiếc nuối đêm qua Du Trì không lừa được Tiểu Xử Thử về nhà ở một đêm. Tối hôm qua Du Trì đưa ra đề nghị Tiểu Xử Thử trước tiên ở tạm nhà cậu một đêm, một giây sau liền bị Ngôn Dục cự tuyệt. Sau đó Ngôn Dục gọi cho Tiêu Ny, bảo Tiêu Ny chăm sóc Tiểu Xử Thử.

Du Trì nghĩ, Tiêu Ny là phụ nữ, ở phương diện chăm sóc trẻ con chắc là thành thục hơn cậu, cho nên cậu có tiếc nuối nhưng cũng không có dị nghị. Thật ra Phó bộ trưởng đã nói như vậy rồi, Du Trì cũng không tiện phản đối nữa.

Huống hồ hôm qua Ngôn Dục đã nói với Du Trì, hiện giờ tiết Xử Thử chưa thức tỉnh hoàn toàn trước khi đến tiết Bạch Lộ, tiết Xử Thử tạm thời ở Phi nhân loại. Cho nên trước khi tiết Bạch Lộ tới, Du Trì còn có thể ở chung với Tiểu Xử Thử một thời gian.

Lúc Du Trì đến Phi nhân loại. Kim Ngao và Tiêu Ny còn chưa tới, Thôi Vi cũng vừa tan ca, sau khi một người một yêu không mặn không nhạt hỏi thăm một chút thì Thôi Vi rời đi.

Du Trì ngồi xuống chỗ của mình, việc đầu tiên là nhắn tin cho Mạc Điềm và Tiền Đa Đa, đề nghị bọn họ có thời gian thì đến Phi nhân loại một chuyến, sau đó thì xem nhóm chat khách hàng của mình.

Tông Hùng tiên sinh và Minh Chi bây giờ còn nằm trong giai đoạn tìm hiểu nhau, thế nên từ đó Tông Hùng tiên sinh không còn luyên thuyên trong nhóm chat nữa, cũng coi như là chuyện tốt. Ít đi sự đóng góp của Tông Hùng tiên sinh, Kiến tiểu thư không có ai tiếp lời cũng rất ít trò chuyện, cho nên nhóm chat này cũng vắng lặng hơn nhiều, rất lâu mới có một tin nhắn mới nhảy lên.

Du Trì cảm thấy nhóm chat này nguội lạnh rồi. Cậu mở máy tính lên, ngồi đối diện với màn hình khoảng 10 phút thì ngửi thấy mùi thịt. Động động mũi, Du Trì ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Tiểu Xử Thử tay trái nắm tay Tiêu Ny, tay phải nâng hai cái bánh bao lên cắn.

Quai hàm phình lên, nhìn có vẻ rất ngon. Mà phía sau bọn họ, là Kim Ngao vẻ mặt khốn đốn đang lấy tay che miệng ngáp.

Tập Lang đi sau cùng, hắn nhìn Tiểu Xử Thử phía trước còn thấp hơn mình, có chút ngạc nhiên, nói: "Tiêu Ny, đứa nhỏ này là ai vậy? Là con của cô và Kim Ngao hả?"

Trả lời Tập Lang chính là ánh mắt như dao của Tiêu Ny bắn tới. Kim Ngao lau đi nước mắt buồn ngủ ở đuôi mắt một chút, đeo mắt kính lên nhìn Tập Lang, cũng tức giận: "Tôi không có con lớn như vậy, đứa nhỏ này có thể ăn rồi."

Mọi người đang nói chuyện, Tiểu Xử Thử nhìn thấy Du Trì, cười ngọt ngào với cậu, gọi: "Ca ca ~"

Du Trì nghe xong trong lòng ấm áp, kẹo ngày hôm qua mua quả là không uổng phí mà!

Nhưng khóe miệng Du Trì vừa mới nhếch lên, còn chưa kịp mở miệng, chỉ thấy Tiểu Xử Thử đã nhanh chóng cúi đầu gặm bánh bao của nó.

Du Trì: "..."

Tiểu không lương tâm!

Một người lớn sống sờ sờ như vậy mà mị lực còn không bằng cái bánh bao thịt!

Giận ghê gớm!

Kim Ngao lại ngáp một cái, sau đó ngồi xuống bên cạnh Du Trì, quay đầu nhìn cậu: "Cậu trở lại rất nhanh đó."

Du Trì: "Chủ yếu là có Phó bộ trưởng, hơn nữa thằng bé cũng phối hợp." Cậu vừa nói vừa liếc mắt nhìn Tiểu Xử Thử.

Ánh mắt Kim Ngao từ trên người Tiểu Xử Thử dời đi: "Đứa nhỏ này là tiết Xử Thử?"

Du Trì gật gật đầu.

Kim Ngao: "Chẳng trách hợp với Tiêu Ny như thế."

Một yêu một linh đều là thuộc tính hỏa, không ai nóng hơn ai, đầu ngón tay Tiêu Ny hiện lên một ngọn lửa, Tiểu Xử Thử còn vỗ tay vui mừng.

Sau khi nói xong Kim Ngao nhìn xung quanh một chút, hạ thấp giọng hỏi Du Trì: "Lần này cậu ra ngoài với lão đại, anh ấy không có làm khó cậu chứ?"

Du Trì lắc đầu một cái: "Không có a."

Ngược lại là cậu, khắp nơi đều để Phó bộ trưởng phải chăm sóc.

Kim Ngao nghe vậy thở phào nhẹ nhõm: "Vậy anh yên tâm rồi, anh còn lo lắng cậu đi công tác với lão đại chuyến này về sẽ muốn từ chức đây."

Với tính nết của lão đại, Kim Ngao cảm thấy người bình thường đều không chịu được. Từ sáng đến tối mặt lạnh không nói một câu, nhìn ánh mắt có thể đông chết người đó, thêm vào khí thế của anh, liếc mắt một cái người ta đã run chân, huống chi là đơn độc ở chung mấy ngày.

Du Trì nhìn Kim Ngao, cười: "Anh cứ nói quá không hà, Phó bộ trưởng còn chăm sóc tôi."

Kim Ngao sững sờ: "Cái gì? Lão đại chăm sóc cậu?"

Thanh âm của Kim Ngao kinh hãi có chút lớn, Tiêu Ny và Tập Lang đều nghe thấy, dồn dập quay đầu nhìn qua.

Đối với chuyện người lớn nói, Tiểu Xử Thử nghe cũng không hiểu, ăn xong bánh bao thịt của mình thì lau miệng, sau đó chạy qua bên cạnh lăn lộn với Phỉ Phỉ thành một đoàn. Việc 'liếc mắt đưa tình' là lúc trước nó ở bên hồ nước ăn cá thì nghe thôn dân đi ngang qua nói.

Nhìn biểu tình ngạc nhiên của ba yêu, Du Trì cũng sợ hết hồn, qua vài giây mới lấy lại tinh thần, cười: "Phản ứng của mọi người có cần khoa trương như vậy không?"

Ba yêu hiếm thấy trăm miệng một lời: "Cần!"

Phỉ Phỉ bị Tiểu Xử Thử nắm chặt móng vuốt sau khi nghe xong cũng gào gừ một tiếng.

Du Trì: "..."

Sau đó Kim Ngao nhìn Du Trì, giọng mang hoài nghi: "Du Trì, cậu không phải là bị lão đại đả kích đến ngốc rồi chứ?"

Không thì làm sao lại nói ra giấc mộng được lão đại chăm sóc của hắn vậy chứ!

Du Trì: "... Cũng không có."

Cuối cùng Du Trì bị bức ép nói một lần Ngôn Dục chăm sóc cậu khắp nơi như thế nào, lúc nghe không có máy sấy tóc Ngôn Dục dùng tay giúp Du Trì, ba yêu khác có biểu tình như thế này!!! ∑(Д ノ) ノ

Thần sắc Kim Ngao có chút bừng tỉnh, hắn vươn tay chậm rãi dò xét trán Du Trì một chút, sau đó nhìn Tiêu Ny và Tập Lang, ngơ ngác mở miệng: "Không có sốt, không phải nói mê sảng."

Tiêu Ny: "Chắc chắn cậu ấy đã gặp yêu quái khác giả thành lão đại!"

Tập Lang cũng yên lặng mà kiên định gật gật đầu.

Nói tóm lại – lão đại của bọn họ không thể nào ôn nhu như thế!

Hết chương 31.

Tác giả có lời muốn nói:

Ba yêu: Nhất định là tư thế chúng tôi đi làm không đúng!!

Du Trì: Tôi nói sai gì sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play