Mấy ngày nay trời mưa liên tục, nhiệt độ giảm xuống rất thấp.

Tiểu khất cái này thân thể suy yếu, hiện tại bị nhiễm phong hàn rất nghiêm trọng, nhất định phải uống thuốc trừ hàn mới được.

Chỗ Thanh Vân tự phát cháo và y phục cách nơi này không xa, Liễu Niệm vừa mới phụng mệnh sư huynh hắn chạy về bưng thuốc.

Lúc hắn bưng thuốc tới đây cho Liễu Ngộ, liền thấy được Hành Ngọc tay cầm theo đường nhân đứng cách đó không xa.

Liễu Niệm đem thuốc đưa cho Liễu Ngộ, đồng thời sáp lại gần bên người Liễu Ngộ thì thầm hai câu.

Đang đỡ lưng cho tiểu khất cái, Liễu Ngộ an tĩnh đút hắn ăn cháo nghe vậy ngẩng đầu, nhìn về phía Hành Ngọc, gật đầu ra hiệu.

Sau khi chào hỏi, hắn lại lần nữa cúi đầu, tiếp tục cho tiểu khất cái ăn cháo.

Liễu Niệm buông bát xuống đi trước một bước.

Khi đi ngang qua người Hành Ngọc, Liễu Niệm chắp hai tay trước ngực, nghiêm túc nói: "Lạc chủ, lại gặp mặt."

Hành Ngọc hỏi: "Có cần ta giúp một tay không?"

Liễu Niệm lắc đầu.

Hành Ngọc đưa đường nhân trong tay còn chưa được động qua cho hắn: "Ăn không?"

Liễu Niệm lại lắc đầu.

Hành Ngọc: "Bây giờ tâm tình ngươi không tốt, ăn một chút đồ ngọt cũng có thể làm giảm bớt đi phần nào."

Trên mặt Liễu Niệm hiện lên mấy phần do dự.

Thấy vậy, Hành Ngọc trực tiếp nhét đường nhân vào trong tay hắn.

Đường nhân được tạo hình thành một tiểu hài tử ngây thơ đáng yêu, màu sắc đẹp đẽ, không cần nếm thử hương vị, chỉ cần nhìn như vậy cũng có thể đoán được đường nhân này sẽ rất ngọt ngào.

Nhận được đường nhân, Liễu Niệm đưa lên miệng nhấp một ngụm nhỏ.

Ngọt ngào tràn ngập trong khoang miệng, khóe môi hắn bất giác nở nụ cười.

Hành Ngọc dựa lưng vào tường, không biết lấy được từ nơi nào một nhánh cỏ đuôi chó*, đang ngậm trong miệng.Khi nàng nói chuyện, đuôi chó trên cỏ lắc lư lên xuống.

"Thân là đệ tử Phật môn, ai oán thương xót chúng sinh cực khổ là đúng. Nhưng ngươi còn nhỏ như vậy, nỗi khổ thế đạo này không phải một mình ngươi có thể giải quyết được, chờ ngươi đứng ở vị trí cao hơn thì mới cân nhắc gánh vác những trách nhiệm và gánh nặng này đi."

"'Bây giờ làm được một việc gì đó nằm trong khả năng của mình, ngươi nên cảm thấy hài lòng cùng tự hào mới phải."

Ánh mắt Liễu Niệm bất giác bị cỏ đuôi chó lắc lư lay động lên xuống kia hấp dẫn.

Hắn dùng bàn tay không dụi dụi mắt, có chút ngượng ngùng: "Sao Lạc chủ có thể đoán được tâm tình ta không tốt vậy?"

Cái này còn cần phải đoán hả?

Hành Ngọc nhìn về phía tiểu khất cái bệnh tật kia, nhìn về phía lão nhân gầy trơ cả xương cách đó không xa, mắt nhuốm đầy bi thương, lại hướng tầm nhìn về phía người phụ nữ mang thai cầu y, trên mặt không thấy nửa điểm cao hứng..

Đây chỉ là một góc hẻo lánh của thị trấn nhỏ này mà thôi.

Chú ý tới tầm mắt của nàng, Liễu Niệm giơ tay gãi gãi đầu.

"Kỳ thực vẫn là do ta tu luyện không đến nơi đến chốn, trên lưng Liễu Ngộ sư huynh gánh vác chính là Phật môn.."

Nói đến đây, Liễu Niệm ý thức được mình đã nói đến một vài chuyện không nên nói, vội vàng ho nhẹ hai tiếng dừng lại thanh âm của mình, thần sắc có vài phần ảo não.

Gánh vác trách nhiệm gì của Phật môn?

Hành Ngọc hơi nheo mắt lại.

Đúng lúc này, có tiểu hòa thượng khác tới tìm Liễu Niệm, hắn nói với Hành Ngọc: "Lạc chủ, ta còn có chút việc phải làm, xin cáo từ trước."

Liền vội vội vàng vàng chạy theo hướng tiểu hòa thượng kia.

Hành Ngọc đứng tại chỗ một lát, trông thấy Liễu Ngộ tựa hồ đã cho tiểu khất cái uống thuốc xong, nàng cất bước đi tới bên người hắn.

Vừa rồi nàng đứng dưới tàng cây quế, quanh chóp mũi đều ngửi được mùi hoa quế thơm mát, trong mắt cũng đều là màu trắng thuần khiết của hoa quế.

Bất quá hiện tại mới đi về phía trước khoảng mươi bước, cảm giác liền hoàn toàn bất đồng. Nơi góc phố này không chỉ có một tên ăn mày, cảnh tượng hỗn loạn, mùi vị hỗn tạp cùng nhau có chút quỷ dị.

Nhưng rất nhanh, Hành Ngọc liền ngửi được mùi đàn hương nhàn nhạt an tâm tĩnh thần.

Bởi vì Liễu Ngộ sinh hoạt lâu năm trong Phật tự, phụng dưỡng trước Đức Phật, mùi hương đã nhuốm vào trong y phục.



"Sao Lạc chủ lại tới đây?" Liễu Ngộ nhìn về phía nàng.

Hành Ngọc lắc đầu không lên tiếng, đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn Liễu Ngộ.

Từ trong nhẫn trữ vật, hắn lấy ra một tấm chăn mỏng đắp lên người tiếu khất cái, chờ sắc mặt tiểu khất cái hồng hào hơn một chút, hắn chậm rãi đứng dậy, dẫn Hành Ngọc ra khỏi góc phố hỗn loạn này.

Ra khỏi con hẻm nhỏ kia, ánh sáng thoáng đãng hơn không ít, Hành Ngọc thấy trên vạt áo hắn có vài dấu tay màu đen, trên tay cũng dính phải một ít tro bụi đen xì.

Hiển nhiên, Liễu Ngộ cũng nhận ra, hắn bấm một pháp quyết dọn dẹp sạch sẽ cho chính mình.

Đợi đến khi vạt áo khôi phục sạch sẽ trở lại, Liễu Ngộ mới nhìn về phía Hành Ngọc: "Không biết kế tiếp Lạc chủ có an bài gì khác không?" Hành Ngọc lắc đầu, tỏ vẻ mình không có.

Liễu Ngộ: "Bần tăng muốn đến tiệm tạp hóa mua chút mứt quả cùng đồ ăn vặt để trong nhẫn trữ vật, nhưng không biết loại nào thì ngon hơn, nên muốn mời Lạc chủ cùng đi chọn."

Hành Ngọc nhướng mày, mua chút đồ ăn vặt sao?

"Được thôi."

Hai người sóng vai cùng đi, vòng qua hai ngõ nhỏ sẽ đến con đường lớn nhất Hoa thành này.

Hôm nay chính là ngày có phiên chợ mỗi tuần một lần, trên đường phố rất náo nhiệt, có không ít người bán hàng rong mang theo đủ loại đồ ăn hoặc đồ vật nhỏ đi ra bán.

Hành Ngọc nắm được đại khái phương hướng đi đến tiệm tạp hóa, nàng trực tiếp đi thẳng về phía trước.

Liễu Ngộ lặng lẽ đi theo bên cạnh, lúc nhìn thấy quầy hàng nào đó, Liễu Ngộ trầm ngâm trong chốc lát: "Lạc chủ chờ ta một chút."

Hành Ngọc dừng bước lại, nghiêng đầu nhìn về phía hắn, trong mắt hiện lên ý hỏi.

Ngộ chỉ vào cửa hàng bán đồ chơi bằng đường cách đó vài mét: "Chúng ta qua đó nhìn một cái đi."

Trước của hàng bày mấy cái đồ chơi đã làm xong, hình dạng gì cũng đều có.

Chủ quán là một lão nhân, tay hắn rất khéo léo, tùy ý khoa tay múa chân vài cái, liền thành công làm ra một đường nhân tinh xảo.

Thấy có người tới trước cửa hàng của mình, ông lão ngẩng đầu nhìn một cái, phát hiện khách tới lại là một vị hòa thượng cùng nữ nhân trên người mặc đạo bào.

Ông lão ngẩn người: "Đại sư, không biết các người muốn mua gì?"

"A di đà Phật." Liễu Ngộ hướng về Hành Ngọc: "Ngày ấy mượn Lạc chủ một nắm kẹo, hôm nay bần tăng tặng lại cho Lạc chủ một cây kẹo đường."

Hóa ra là hắn muốn tới cửa tiệm mua lại kẹo cho Hành Ngọc, vậy mà hắn lại có thể trong lúc cho tiểu khất cái ăn cháo mà chú ý tới việc Hành Ngọc đem đường nhân cho Liễu Ngộ.

Đúng lúc bây giờ đang đi qua cửa hàng bán kẹo đường.

Hành Ngọc khẽ mỉm cười: "Lão nhân gia, người có thể giúp ta làm hai đường nhân được không? Cứ chiếu theo bộ dáng của ta cùng vị đại sư này mà làm là được."

Có khách tới cửa, lão nhân tự nhiên là không có đạo lý gì mà cự tuyệt.

Hắn nghiêm túc quan sát tướng mạo của Liễu Ngộ và Hành Ngọc, tốc độ tay cực nhanh, không đến một khắc đồng hồ đã tạo thành hai người đường.

Lão nhân giao hai người đường cho Hành Ngọc.

Hành Ngọc giơ người đường được làm theo hình dáng Liễu Ngộ lên, luôn cảm thấy người đường này rất là giống nhưng hình như thiếu thiếu một thứ gì đó.

Trầm tư một lát, đuôi lông mày nàng khẽ nhíu lại, lấy mứt dâu tây từ trong nhẫn trữ vật ra, dùng mứt dâu chấm lên một nốt chu sa giữa trán đường nhân.

"Xong rồi."

Hành Ngọc đưa người đường Liễu Ngộ cho hắn.

Liễu Ngộ liếc mắt nhìn đường nhân này.

Vốn người đường chỉ giống hắn đến tám phần, nhưng sau khi điểm lên nốt chu sa, tựa hồ đã tương tự hắn tới mười phần.

Hắn rũ mắt xuống đưa tay tiếp nhận, hỏi rõ giá cả rồi lấy tiền đồng ra đưa cho lão nhân.

"Chúng ta đi tiếp thôi." Hắn nói với Hành Ngọc.

Hành Ngọc giơ đường nhân đi được vài bước, phát hiện Ngộ còn đang nhìn chằm chằm cái đường nhân kia.

Nàng cười hỏi: "Liễu Ngộ sư huynh đây là nhìn đường nhân có khuôn mặt giống hệt mình, cho nên không hạ miệng được sao?"

Liễu Ngộ: "Quả thực có một phần là do nguyên nhân này, hơn nữa ta có chút cảm khái trước tay nghề dân gian, đường nhân được làm ra thực sự rất giống."

Hành Ngọc dừng bước, trực tiếp đưa tay rút ra đường nhân trong tay Liễu Ngộ, lại đem đường nhân của mình đưa cho hắn.

Nàng nháy mắt mấy cái, nở nụ cười giảo hoạt: "Vì để khắc phục chướng ngại tâm lý giúp ngươi, ta đành không ngại trao đổi kẹo đường với ngươi vậy."

"Vị Phật tử Vô định Tông này, ngươi ngàn vạn lần không được lãng phí đồ ăn nha.."



Dưới ánh mắt chăm chú của Liễu Ngộ, Hành Ngọc trực tiếp cắn một miếng kẹo đường thật lớn, đem nửa cái đầu hòa thượng bằng đường kia đều cắn sạch.

Liễu Ngộ: "..."

Hắn rủ mắt, cắn luôn toàn bộ đầu của người kẹo đường trong tay.

Hành Ngọc: "..."

Đây nhất định là cố ý mà!

* * *Châu: Hai người này tấu hài quá, hahaha

-

Cửa tiệm mà bọn Hành Ngọc muốn tìm là tiệm tạp hóa lớn nhất trong thành trấn này, trong đó sẽ có nhiều loại bánh kẹo phong phú, đa dạng hơn.

Vào những ngày chợ phiên, trong tiệm tạp hóa rất náo nhiệt.

Hành Ngọc đã giải quyết xong kẹo đường, nàng vứt que kẹo đi, vỗ vỗ tay bước vào trong cửa tiệm.

Liễu Ngộ vẫn còn đang khoan thai nhấm nhấp đường nhân.

Phật tu ở Vô định tông đa số đều đi theo con đường khổ tu, bọn họ không quan trọng cảm giác, hương vị của đồ ăn, bình thường có thể no bụng là tốt rồi.

Liễu Ngộ rất ít khi ăn vặt, đồ vật như loại kẹo đường này cũng là lần đầu tiên hắn được ăn.

Bước vào trong cửa tiệm, Hành Ngọc chọn lấy vài loại bánh quy, hỏi qua chủ tiệm biết có thể thử qua hương vị trước, Hành Ngọc bẻ nửa miếng bánh quy đưa tới trước mặt Ngộ.

"Ngươi thử một chút xem có thích ăn không?"

Liễu Ngộ nhận lấy, đưa lên miệng cắn một miếng.

Bánh quy này ăn vào cảm giác giòn xốp, mùi vị không tệ.

Chọn bánh kẹo xong, Hành Ngọc lại lấy thêm vài loại quả hạch nữa.

Mấy thứ như đồ ăn vặt này khẩu phần không nhiều, nhưng lại có nhiều chủng loại, nếu tính gộp tất cả đồ ăn vặt lại vậy thì mỗi người sẽ có khẩu phần rất lớn nha.

Sau khi mua đồ xong, Hành Ngọc và Liễu Ngộ lại đi vòng trở về nơi các hòa thượng trong chùa hành y cứu người.

Liễu Niệm đang nấu thuốc, thấy Liễu Ngộ trở về, hắn nhoẻn miệng cười: "Sư huynh, ngươi đã trở lại."

Liễu Ngộ gật đầu với hắn: "Cực khổ rồi."

Nói xong, Liễu Ngộ lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một một phần gói hạt thông đưa cho Liễu Niệm: "Ăn một chút."

Liễu Niệm sững sờ nhận lấy.

Hắn và sư huynh mới chỉ không gặp mặt hơn một canh giờ thôi mà.

Trước kia sư huynh chưa bao giờ ăn vặt, tại sao bây giờ trong nhẫn trữ vật của hắn đột nhiên lại có hạt thông?

"Ngươi cảm thấy phần này không đủ sao?" Liễu Ngộ thấy hắn đang xuất thần, thanh âm ôn nhu hỏi.

Không đợi Liễu Niệm trả lời, Liễu Ngộ lại lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một gói kẹo đường dẻo: "Cái này hương vị này cũng không tệ."

Bởi vì nơi này không có gì cần hắn bận rộn, Liễu Ngộ để Liễu Niệm tiếp tục sắc thuốc, hắn đi qua hỗ trợ khám bệnh, tiện thể xem bệnh phong hàn của tiểu khất cái kia đã khá hơn chưa.

"Lạc chủ, sao sư huynh ta lại có điểm bất thường vậy?" Liễu Niệm nhìn về phía một đương sự khác.

Hơn một canh giờ qua, Lạc chủ vẫn ở cùng một chỗ với sư huynh hắn, sư huynh hắn vì sao lại xuất hiện sự thay đổi này, Lạc chủ nhất định là biết.

Hành Ngọc hỏi: "Ngươi nghĩ hắn thay đổi như vậy là tốt hay xấu?"

Liễu Niệm cầm lấy một viên kẹo mềm đưa vào miệng.

Hắn nhai một vài miếng đem kẹo dẻo nuốt xuống.

".. Có lẽ, đây là một sự chuyển biến tốt."

Hắn và Liễu Ngộ sư huynh đều là đệ tử thân truyền của chưởng môn Vô định Tông, nhưng ở trong tông môn, quan hệ giữa hắn và vị sư huynh này cũng không phải đặc biệt thân mật.

Khi đó, Liễu Niệm luôn cảm thấy Liễu Ngộ quá mức thanh lãnh không dễ dàng tiếp cận.

Nhưng hiện tại, sư huynh sẽ đặc biệt chuẩn bị riêng đồ ăn vặt cho hắn.

Rõ ràng khí chất sư huynh vẫn trong trẻo lạnh lùng như vậy, nhưng Liễu Niệm lại cảm thấy sư huynh so với lúc trước nhìn qua càng khiến người ta muốn thân cận hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play