Cao Viễn đã đi rồi.

Lúc Thẩm Nam Tinh vào nhà, Dịch Phong Từ đang ở phòng ngủ, một tay giơ lên thay quần áo.

Có lẽ bị cọ xát ở ban công lầu ba nên phía bên phải bộ quần áo bị mài trắng một mảng, bên trái thì dính không ít đất.

Thẩm Nam Tinh nhìn mà đau lòng, buông quần áo trong tay xuống, bước tới giúp anh tháo nút quần áo.

Dịch Phong Từ cụp mắt.

Thấy cậu buồn bực không nói lời nào, anh cười nhẹ.

Thẩm Nam Tinh nhíu mày: “Cười cái gì?”

Dịch Phong Từ: “Xin lỗi, do anh bất cẩn.”

Thẩm Nam Tinh vốn định nói thêm vài câu nhưng thấy cánh tay còn đang bị thương của anh, đành phải nuốt mấy lời không xuôi tai vào. Tuy cậu xuất thân giàu có, lớn lên trong tình yêu thương của ba mẹ và Dịch Phong Từ nhưng không hề kiêu ngạo, không có tính tình ngang ngược không nói lý của thiếu gia nhà giàu, trên phương diện văn hóa và lễ nghi còn làm tốt hơn những đứa nhỏ cùng tầng lớp.

Nhưng chuyện Dịch Phong Từ bị thương vẫn dọa cậu không ít, trước kia vì giữ tự tôn cho anh, cậu chưa từng phàn nàn câu nào về chuyện công việc của anh, hôm nay nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được: “Anh ơi, nếu không thì anh đổi công việc khác đi.”

Dịch Phong Từ: “Em muốn anh đổi sang công việc gì?”

Thẩm Nam Tinh: “Công việc nào cũng được, chỉ cần hệ số nguy hiểm thấp hơn là được.”

“Ừ.” Dịch Phong Từ im lặng vài giây, “Chờ anh hồi phục sẽ nộp đơn xin từ chức.”

“Thật chứ?”

Dịch Phong Từ gật đầu.

Cảm xúc của Thẩm Nam Tinh tới nhanh đi cũng nhanh, biết anh mình cuối cùng cũng đổi công việc, sau khi giúp anh cởi quần áo thì vui vẻ chạy vào phòng bếp, dự định chuẩn bị một bữa tối phong phú.

Cậu biết nấu cơm, hơn nữa kĩ thuật còn khá tốt.

Thời điểm vừa tới thành phố A, công việc của Dịch Phong Từ rất bận, Thẩm Nam Tinh rất ít khi liên lạc được với anh, chỉ có thể nhân dịp cuối tuần hoặc nghỉ đông nghỉ hè chạy tới tìm.

Khi ấy căn hộ này còn chưa ấm áp như bây giờ, không có điều hòa, chăn nệm hay giàn hoa gì đó, phòng ngủ chỉ có một tấm phản cứng như đá, phía trên là tấm đệm không có xíu gì gọi là độ đàn hồi. Thẩm Nam Tinh nhớ rõ ngày mùa đông năm ấy, sau khi học xong tiết tự học buổi tối thứ sáu, cậu báo ba mẹ một tiếng, tự mua một vé máy bay từ thành phố C tới đây.

Dịch Phong Từ bảo muốn tới sân bay đón nhưng trên đường lại bị công việc kéo chân nên chỉ có thể gửi địa chỉ cho cậu để cậu tự đến.

Thẩm Nam Tinh đã trưởng thành, biết không phải mọi nhà đều có tiền như nhà bọn họ nhưng khi ấy cậu mới học lớp mười một, còn chưa rời khỏi tháp ngà voi mà chỉ con nhà giàu mới có thể tiến vào, bạn bè xung quanh đều là cậu ấm như Tạ Nguyên Nhất. Mặc dù lúc ở nhờ nhà cậu Dịch Phong Từ vẫn luôn tiết kiệm nhưng chi phí ăn mặc ở chưa bao giờ vượt quá vòng bao của nhà họ Thẩm, cùng lắm thì là cậu ăn một quả táo, anh cậu ăn một nửa, cậu mặc quần áo nửa năm, anh cậu mặc hai năm.

Thẩm Nam Tinh vẫn luôn cho rằng anh tới thành phố A cũng làm công việc giống ba cậu, cả ngày ngồi trong văn phòng gõ máy tính, uống cà phê, gió không thổi tới mưa chẳng dính vào, vui vẻ thì đi chơi golf với đồng nghiệp, không vui thì xin nghỉ phép đi du lịch nước ngoài.

Dịch Phong Từ không có thời gian để ý tới cậu, cậu vẫn luôn cho rằng là do Dịch Phong Từ ở ngoài chơi điên cuồng nên quên mất người em trai không có quan hệ huyết thống nhưng lớn lên từ nhỏ với nhau này rồi.

Ngày đó cậu vốn mang một thân lửa giận tới tìm, kết quả trong nháy mắt xoay chìa khóa mở cửa ra, cáu giận ấp ủ vài ngày tựa như bị không khí lạnh trong phòng dập tắt ngay lập tức.

Cậu không ngờ sau khi rời khỏi nhà họ Thẩm, Dịch Phong Từ sẽ sống ở một nơi như vậy, càng không nghĩ tới công việc của anh không phải ở trong văn phòng.

Thẩm Nam Tinh khi còn nhỏ không thích khóc. Tuy điều kiện sinh hoạt sung túc nhưng cậu học múa nên không tránh khỏi phải chịu nỗi đau như xoạc chân, tư thế con ếch, bài tập eo, mấy bước cơ bản này trong mắt Tạ Nguyên Nhất là vô cùng tàn ác song chúng chưa từng khiến cậu phải “hừ” ra tiếng nào, thế nhưng khi đứng trước căn hộ của anh, cậu lại rớt nước mắt tí tách.

Từ đó cậu chăm chỉ đến thành phố A hơn, nghỉ đông và nghỉ hè thì ở đây mấy tháng liền, mỗi lần đều mua bao lớn bao nhỏ nhét đầy tủ lạnh nhà anh, Dịch Phong Từ không biết nấu mấy nguyên liệu quý giá thì Thẩm Nam Tinh sẽ lên mạng tự học, dần dần hình thành kĩ năng, sau đó luyện ra ít công phu thi được chứng nhận đầu bếp sơ cấp. Tuy nhiên Dịch Phong Từ rất ít khi để cậu vào bếp, phần lớn đều là anh nấu cho cậu.

Tiếc nuối duy nhất là mấy năm học đại học, bởi vì khoảng cách quá xa, sau giờ học lại có nhiều hoạt động nên Thẩm Nam Tinh không dành được nhiều thời gian chạy sang bên này, kết quả mấy năm không giám sát, anh cậu lại bạc đãi bản thân.

Tủ lạnh không bao giờ đầy, một ngày không đảm bảo ba bữa cơm.

Nếu Thẩm Nam Tinh tới, Dịch Phong Từ còn nể mặt mũi cậu làm mấy món ngon, nếu Thẩm Nam Tinh không tới hoặc không có thời gian tới đây giám sát anh, anh lại mặc kệ, muốn ăn mới ăn.

Thật ra lúc gần tốt nghiệp, Thẩm Nam Tinh chưa từng nghĩ sẽ tới thành phố A, cậu có một người đàn anh mời gia nhập đoàn kịch nổi danh nào đó làm diễn viên múa chuyên nghiệp, còn có đàn em muốn mời cậu đầu quân cho công ty giải trí nào đó trở thành biên đạo múa cho nghệ sĩ.

Cái nào cũng được, chỉ cần liên quan đến vũ đạo, Thẩm Nam Tinh đều muốn thử.

Nhưng cậu không thể đồng ý cả hai, vì thế nhân dịp kỳ nghỉ chạy tới thành phố A, dự định thảo luận với Dịch Phong Từ chọn một cái, xem cái nào phù hợp hơn.

Nhưng ngàn tính vạn tính cũng không ngờ, ngày đó Thẩm Nam Tinh cắm chìa khóa mở của lại trông thấy biểu cảm đau đớn của Dịch Phong Từ trên sô pha, xung quanh chất đầy bình rượu, cạnh bình rượu còn bừa bãi gần hai mươi bao thuốc lá trống rỗng cùng một bát mì thịt bò pha bằng nước ấm nhưng còn chưa nở.

Thẩm Nam Tinh đã quên cảm xúc của mình khi nhìn thấy bức tranh ấy, cậu chỉ nhớ mình đã đỡ anh lên xe trước, trên đường tới bệnh viện thì quyết định tới thành phố A mở lớp dạy múa.

Một tiếng “tách” vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Thẩm Nam Tinh.

Cậu đang thái chân giò hun khói nạc mỡ đan xen, nghe thấy âm thanh quen thuộc thì lập tức quay đầu, nhìn chằm chằm Dịch Phong Từ không biết vào phòng bếp từ bao giờ.

Dịch Phong Từ tắm rồi, trên người mặc chiếc áo ba lỗ màu đen Thẩm Nam Tinh từng mặc khi đến nhà anh lần trước, vải dán sát da bụng, phác họa hình dáng cơ bụng hoàn mĩ. Anh mở một lon bia, băng vải trên tay phải bởi vì tắm rửa nên dính vài giọt nước.

Thẩm Nam Tinh không nói gì mà chỉ nhìn anh, ánh mắt không nhìn ra vui mừng hay tức giận, cũng không có gợn sóng, tay cầm dao phay.

Dịch Phong Từ liếc con dao kia, lẳng lặng trả bia về tủ lạnh, giơ hai tay đầu hàng, im lặng đi ra ngoài.

~Hết chương 7~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play