Từ ngày ở tiệm bán hoa về, Thẩm Nam Tinh bắt đầu vì chuyện này mà làm chuẩn bị.
Trong mắt cậu, bỏ trốn là chuyện sớm hay muộn, dù sao cùng Dịch Phong Từ về nhà báo với ba mẹ chuyện tình cảm của hai người thì chỉ có một kết quả.
Đó chính là… không thể nào.
Vì vậy cho tới bây giờ cậu vẫn không dám đối mặt, không phải tình cảm của Dịch Phong Từ đối với cậu hay của cậu đối với Dịch Phong Từ.
Mà là sợ chuyện của bọn họ cuối cùng cũng không có kết quả tốt.
Sợ bọn họ không thể làm anh em, không thể là người yêu, thậm chí còn bị tách ra, còn không thể làm người xa lạ.
Cậu mới suy nghĩ một chút đã không thể chấp nhận được, càng đừng bảo cậu đi làm.
Nhưng cậu lại không thể để chuyện cứ mãi kéo dài như thế, kéo dài tới khi tơ hồng phai màu, kéo dài tới khi sợi tơ phân hủy, kéo dài tới khi cậu và Dịch Phong Từ già đi, kéo dài tới kiếp sau.
Thẩm Nam Tinh thừa nhận trên một phương diện nào đó cậu không hề dũng cảm, dù là bảo vệ Dịch Phong Từ khi còn nhỏ, cậu cũng trốn ở góc tối lén tự cổ vũ rồi mới nhìn như dũng mãnh xông lên.
Bởi vì so với sợ hãi thì cậu càng sợ Dịch Phong Từ bị thương.
So với chuyện tình của cả hai không có kết quả, cậu càng không muốn Dịch Phong Từ đơn phương chờ đợi.
Cho nên chẳng sợ ba mẹ không đồng ý, cậu cũng muốn cố gắng, đề khí tự cổ vũ, bước thêm một bước.
Chẳng qua trước khi bước thêm một bước này, cậu vẫn căng thẳng không ngủ được, nằm trên giường lăn qua lộn lại, lúc thì lăn vào lòng Dịch Phong Từ, lúc lại lăn ra.
Vào đông trời giá rét, lập đông qua đi, độ ấm lại hạ thêm xuống.
Nhà Dịch Phong Từ vốn không có máy sưởi nhưng điều hòa vẫn luôn bật nên trong nhà vẫn ấm áp dễ chịu.
Theo nhiệt độ thay đổi, Thẩm Nam Tinh cũng đổi một chiếc chăn lông màu cà phê nhạt, lúc này vừa rời khỏi vòng tay Dịch Phong Từ, quấn chăn lông quay lưng về phía anh, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Dịch Phong Từ nhìn thoáng qua đồng hồ, lại nhìn cái đầu tròn của Thẩm Nam Tinh, cầm lấy chiếc điều khiển, nhẹ nhàng ấn nút.
Một tiếng “tít” vang lên, không làm Thẩm Nam Tinh chú ý.
Qua vài phút, lại ấn một lần, vẫn không bị Thẩm Nam Tinh chú ý.
Khoảng cách giữa các lần ấn ngày càng dài hơn vì không muốn phát ra tiếng “tít tít tít” liên tục thu hút chú ý. Thẩm Nam Tinh vẫn quay lưng về phía anh, chìm đắm trong thế giới của mình, lúc này đã tưởng tượng đến cảnh Thẩm Trọng Bách và Úc Lam nổi bão, động tay động chân với bọn họ, Úc Lam ngồi trên sô pha khóc lóc thảm thiết còn Thẩm Trọng Bách giơ một chiếc bình hoa lên đập thẳng vào đầu cậu, máu tươi từ đỉnh đầu chảy xuống ròng ròng, càng ngày càng nhiều, làm cậu càng ngày càng lạnh.
Thẩm Nam Tinh kéo chăn chặt hơn, cảm thấy không đủ ấm, chỉ đành xoay người vùi vào lòng Dịch Phong Từ, chui vào ổ chăn của anh.
Dịch Phong Từ liếc điều hòa từ 30 độ xuống còn 23 độ, tắt đèn đầu giường, ôm chặt Thẩm Nam Tinh vào lòng, giúp cậu sưởi ấm.
“Nếu không chúng ta cứ về muộn một chút?”
“Vì sao?” Thẩm Nam Tinh cuộn trong lòng anh nâng mắt, “Nếu đã quyết định thì phải đối mặt càng sớm càng tốt.”
Tuy lòng không có gì chắc chắn nhưng cậu đã tính tới trường hợp xấu nhất, dù kết quả thế nào thì cũng không thể so với ba giơ bình hoa đập xuống đầu cậu, cậu và Dịch Phong Từ phải bỏ trốn suốt đêm.
Dịch Phong Từ nhìn Thẩm Nam Tinh xoa trán, kết hợp với trạng thái gần đây của cậu thì đã đoán được trong lòng cậu nghĩ gì, vì thế giơ tay giúp cậu xoa nhẹ.
“Em xác định phải vì anh làm đến mức này?”
“Mức nào?”
Có Dịch Phong Từ hỗ trợ, Thẩm Nam Tinh buông tay xuống, tuy cậu không thật sự bị đánh, cũng không thật sự vỡ đầu chảy máu nhưng có Dịch Phong Từ ở bên nhẹ nhàng giúp cậu xoa trán vẫn làm cậu an tâm không ít.
“Anh cảm thấy hiện tại nói với bọn họ chuyện tình cảm của chúng ta là quá sớm ư?”
Dịch Phong Từ không trả lời.
Thẩm Nam Tinh im lặng trong chốc lát rồi nói: “Nhưng em không cảm thấy sớm. Tuy em còn chưa yêu đương bao giờ nhưng em cảm thấy tình yêu phải có thủy có chung, nếu muốn bắt đầu đương nhiên phải nghĩ tới kết quả. Tuy trên đường chạy đến đích có thể xảy ra vấn đề nào đó, không thể cùng nhau gặt hái kết quả nhưng còn tốt hơn là không có mục tiêu, giống ruồi không đầu bay loạn trên đường đúng không?”
Dịch Phong Từ im lặng nghe cậu nói, tựa như chỉ bắt được một câu trọng tâm: “Vậy từ bây giờ chúng ta chính thức yêu đượng đi.”
“Hả?” Thẩm Nam Tinh nói: “Nhưng chúng ta còn chưa về nhà…”
Lúc này Dịch Phong Từ đã bắt được trọng điểm, áp dụng lại những lời cậu vừa nói: “Về nhà không phải là cái đích của chúng ta mà là một trạm chúng ta phải đi qua trước khi đến đích. Kết quả của cái trạm này chỉ ảnh hưởng chúng ta sẽ quang minh đi vào giáo đường thần thánh hay đi vào hôn lễ không có chúc phúc của người thân, chứ không ảnh hưởng tới việc chúng ta cùng xuống xe, cùng đi đến điểm đích.”
Thẩm Nam Tinh bị lời anh nói làm cho choáng váng, cẩn thận ngẫm lại hình như cũng có lý, im lặng một lúc lâu, tay phải giấu trong chăn nhẹ nhàng chạm lên sợi tơ hồng quấn trên cổ tay trái.
Cậu vốn định cởi một đầu rồi quấn lên ngón út của Dịch Phong Từ nhưng lại xấu hổ, ngẫm nghĩ, dùng một chuyện khác hấp dẫn sự chú ý của anh, cậu ngẩng lên chống trán anh, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi anh.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Nam Tinh chủ động hôn Dịch Phong Từ, tuy đã sớm học được chút liều lĩnh từ anh nhưng khi thật sự hôn lên vẫn gặp ít trở ngại.
Cậu định vừa hôn anh vừa đan bàn tay có tơ hồng với tay anh rồi nhân cơ hội anh bị mình hôn đến thần hồn điên đảo sẽ nhanh chóng tìm thời cơ quấn tơ hồng lên tay anh. Như vậy vừa có thể hoàn thành ước định giữa bọn họ vừa có thể tránh hoàn cảnh làm người ta thẹn thùng kia.
Nhưng Thẩm Nam Tinh lại không nghĩ tới mình được anh hôn nhiều lần như thế mà kĩ năng hôn của bản thân chỉ dừng lại ở giai đoạn tiểu học, cứ tưởng rằng chỉ cần cạy hàm răng ra là có thể làm xằng làm bậy trong miệng anh, kết quả trong lúc mơ mơ màng màng lại bị đảo khách thành chủ, bị cướp hết sức lực vốn có, để rồi chỉ có thể mềm như bông dựa vào lòng anh.
Sợi tơ hồng bị nới lỏng, một đầu quấn trên cổ tay Thẩm Nam Tinh, đầu còn lại quấn quanh ngón út của Dịch Phong Từ.
Căn phòng im ắng, chỉ có tiếng hít thở không xem là vững vàng của hai người, ngón tay đan chặt vào nhau, sợi tơ hồng vô cùng nổi bật giữa những ngón tay thon dài.
Thẩm Nam Tinh nằm trong lòng anh im lặng lắng nghe tiếng tim anh đập, hơi không cam lòng nói: “Nhưng em muốn dẫn anh vào giáo đường thần thánh, cũng muốn được bọn họ chúc phúc.”
“Em thích anh.”
“Em không muốn anh phải trốn trốn tránh tránh theo em.”
Dịch Phong Từ cuối cùng cũng nghe được cậu mở rộng tiếng lòng thẳng thắn với mình, đôi mắt đen nhánh trở nên kiên định, nhẹ nhàng vỗ vai cậu, thì thầm: “Yên tâm, giao cho anh.”
Thẩm Nam Tinh nghe anh nói xong thì chợt ngẩng đầu lên, đầu tiên là nhìn thẳng anh vài giây, hình như không quá yên tâm, sau đó lại quay đầu nhìn thoáng qua điều hòa đang kêu “rì rì rì”, sợ tiền điện tháng này lại tăng bèn vội vàng tìm điều khiển ấn tắt, trước khi không khí lạnh ập đến thì chui nhanh vào lòng Dịch Phong Từ, “Thôi, cứ giao cho em đi.”
~Hết chương 36~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT