Trên tủ đầu giường cũ kĩ là một ngọn đèn bàn đang sáng, phía dưới là một cốc nước sôi để nguội đặt trên một miếng lót bằng da. Thẩm Nam Tinh mang theo mái tóc ngắn rối bời mơ mơ màng màng ngồi dậy, ngẩn ra hai giây rồi giật mình ngả lại giường, lăn hai vòng trên tấm nệm mềm như bông.
Tối hôm qua cậu lên chuyến tàu đêm chạy liên tục tám tiếng từ thành phố C về thành phố A rồi tới trung tâm thương mại thành phố mua vài nguyên liệu nấu ăn đơn giản sau đó lao về phòng dạy múa khu đông dạy một tiết trước mười giờ.
Thẩm Nam Tinh là thầy dạy múa, bản thân mở một trung tâm dạy múa.
Vốn ông chủ trung tâm không cần dạy thường xuyên nhưng do một vở kịch mà cậu tham gia đã đoạt giải cách đây không lâu nên nhiều phụ huynh đưa con đến nhờ cậu chỉ dạy. Tuân thủ tôn chỉ khách hàng là thượng đế, Thẩm Nam Tinh đành phải điều chỉnh một tuần một tiết thành một tuần ba tiết. Hôm trước tan học vội vàng trở về thành phố C thăm ba mẹ, rồi lại suốt đêm trở về cho kịp tiết học mới, đến ba giờ chiều thì nằm bẹp không dậy nổi.
May là ngày mai cậu không có tiết, nên có thể thư thái trên giường cả ngày, tha hồ ngủ bù.
Tiếng máy hút mùi kiểu cũ xuyên qua cửa gỗ màu nâu nhạt truyền vào phòng ngủ.
Thẩm Nam Tinh ngồi dậy lần thứ hai, nhìn thấy điều hòa bật, dụi mắt, tìm được điều khiển thì ấn tắt, xỏ dép lê rồi đi ra ngoài.
Dịch Phong Từ thái rau cần xong chuẩn bị cho vào nồi.
Một đôi tay thon dài trắng nõn chắn trước mắt anh, “Đoán xem em là ai?”
Khóe miệng Dịch Phong Từ nhếch lên, qua kẽ hở các ngón tay bốc rau cần cho vào nồi, dùng xẻng đảo vào cái: “Cao Viễn?”
“Không đúng.”
“Tạ Nguyên Nhất.”
“Hehe, không đúng.”
“Ồ, anh biết rồi. Là Sở Đào Tâm đúng không?”
Thẩm Nam Tinh đứng sau Dịch Phong Từ chớp mắt, buông tay, dựa vào tủ bát bên cạnh hỏi: “Sở Đào Tâm là ai?”
Dịch Phong Từ liếc cậu: “Đồng nghiệp mới.”
Thẩm Nam Tinh hỏi tiếp: “Nữ?”
“Ừ, rất xinh đẹp.”
Thẩm Nam Tinh: “Công ty anh hiếm khi có phụ nữ đến nộp đơn xin việc.”
“Làm sao, kỳ thị công nhân lao động?”
“Ý em là chỗ các anh toàn là công việc lao động thể lực hoặc làm việc trên cao, phụ nữ ít khi lựa chọn loại công việc này.”
Động tác trên tay Dịch Phong Từ không dừng lại, trút cần tây xào thịt băm ra đĩa, đáp: “Thu ngân.”
Căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách không quá nhỏ, phòng khách hướng nam, trên giá treo ở ban công có một bộ quần áo lao động màu xanh xám mới lấy ra khỏi máy giặt từ hôm qua.
Thẩm Nam Tinh bưng bát cơm ngồi vào bàn ăn rau cần, bên tay trái là một bát canh rau chân vịt cà chua trứng xanh xanh đỏ đỏ, “Gần đây em không đến, anh trải qua như thế này đấy hả?”
Dịch Phong Từ gắp miếng cá hồi mới cắt, chấm mù tạt trong đĩa nhỏ trước mặt Thẩm Nam Tinh, “Phần lớn là ăn ở công ty, chẳng mấy khi nấu ăn ở nhà.”
Thẩm Nam Tinh: “Không nấu ăn thì cũng phải dự trữ đồ ăn chứ, nếu đêm đột nhiên đói bụng thì làm sao giờ?”
Dịch Phong Từ: “Gọi cơm.”
Thẩm Nam Tinh: “Không nói nữa, theo như thói quen của anh thì sẽ nhịn đói rồi chờ sáng hôm sau tới công ty giải quyết mà thôi.”
Dịch Phong Từ không đáp, vài giây sau mới hỏi: “Chú Thẩm dì Lam vẫn khỏe chứ?”
“Vẫn ổn, gần đây mẹ em đăng kí lớp học cắm hoa, công việc của ba vẫn rất bận rộn.” Nói xong thì thở dài, cắn miếng cá hồi chấm mù tạt, “Còn hỏi khi nào anh về, có phải quên bọn họ rồi hay không.”
“Dạo gần đây anh cũng bận, hết bận sẽ trở về.”
“Vậy anh tự gọi điện thoại trình bày đi.”
“Ừ.”
Nhắc tới ba mẹ, Thẩm Nam Tinh lại thở dài, Dịch Phong Từ hỏi sao vậy?
Thẩm Nam Tinh đáp: “Còn không phải chuyện xem mắt lần trước hay sao. Năm nay em mới hai mươi tư tuổi, chưa tốt nghiệp đầy hai năm, chẳng biết bọn họ gấp cái gì.”
Dịch Phong Từ chọc hạt cơm trong bát, hỏi: “Đối tượng xem mắt vẫn là cô gái kia?”
“Ừ.” Sắc mặt Thẩm Nam Tinh như đưa đám, “Lần này không đi cũng không được, ba tự ý hẹn người ta trước rồi, em cũng không thể cho người ta leo cây.”
Dịch Phong Từ không nói nữa, cùng Thẩm Nam Tinh ăn tối xong thì bưng bát đũa vào phòng bếp.
Tiếng nước ào ào truyền ra, Dịch Phong Từ đang rửa bát, Thẩm Nam Tinh vào phòng ngủ lấy quần áo đi tắm.
Tâm trạng cậu không tốt không chỉ vì ba tự ý hẹn lịch xem mắt mà còn vì mẹ trước giờ vẫn đứng chung chiến tuyến với cậu cũng thúc giục cậu, bảo là đối phương dịu dàng xinh đẹp, học rộng hiểu cao, hơn nữa cũng làm nghệ thuật, nhất định sẽ có tiếng nói chung với cậu.
Thật ra Thẩm Nam Tinh không bài xích chuyện xem mắt nhưng hiện tại cậu chưa muốn yêu đương, trung tâm dạy múa của cậu vừa khởi sắc, thi thoảng còn tới mấy đoàn kịch hỗ trợ biên tập vũ đạo, bận đến đầu tắt mặt tối, làm gì còn thời gian hẹn người ta đi dạo với phố xem phim?
Nếu ngay cả đi dạo phố và xem phim cơ bản nhất còn không làm được thì sao có thể làm bạn trai đạt tiêu chuẩn đây?
Cậu biết đối tượng ba giới thiệu là con gái của chủ tịch tập đoàn Ức An, nhưng loại xem mắt ẩn chứa lợi ích này càng làm cậu khó chấp nhận.
Tiếng nước dừng lại.
Thẩm Nam Tinh cầm khăn tắm màu xanh nhạt lau khô bọt nước trên người, trên mặc một chiếc ba lỗ màu đen, dưới xỏ quần đùi in hình nhân vật hoạt hình, bước ra khỏi phòng tắm.
Dịch Phong Từ đã dọn dẹp xong từ lâu, đang đứng ở ban công gọi điện thoại.
Thẩm Nam Tinh nghe hai câu, biết đối phương là mẹ mình.
Dịch Phong Từ không nói nhiều, thi thoảng đáp một hai tiếng.
Thẩm Nam Tinh không nghe rõ bọn họ đang nói gì, chỉ có thể vểnh tai bước về phía ban công.
Bóng đêm biến cửa kính ban công thành một tấm gương lớn, Dịch Phong Từ có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng phía bên kia mặt gương, bao gồm bàn ăn, sô pha, TV và một bóng người lén lút tới gần.
“Dì yên tâm, cháu sẽ khuyên em ấy.”
“Dạ, cháu biết rồi.”
“Không sao ạ, chăm sóc em ấy là chuyện cháu nên làm.”
“Dì và chú đều chú ý sức khỏe.”
“Dạ, chờ cháu hết bận sẽ trở về thăm hai người.”
Dịch Phong Từ vừa nhận điện thoại vừa cụp mắt nhìn cặp chân dài lặng lẽ bò lên bụng mình, cặp đùi kia vừa thon vừa trắng, mắt cá chân mượt mà, ngón chân xinh đẹp, làn da trắng ngần như bình sứ thuần trắng trên bề mặt còn một lớp bột phấn mỏng.
Thẩm Nam Tinh dùng cả tay cả chân bò lên người Dịch Phong Từ, chưa kịp dán tai lên điện thoại đã nghe thấy tiếng “tút tút” dồn dập truyền tới.
Dịch Phong Từ quay đầu đối diện với đôi mắt cậu tựa như muốn hỏi em muốn làm gì?
Thẩm Nam Tinh như koala ghé vào lưng anh, cẩn thận hỏi: “Mẹ em nói gì với anh thế?”
Dịch Phong Từ sợ cậu ngã, đặt điện thoại lên giàn hoa gỗ tự chế, trở tay nâng mông cậu, cõng lên, “Bảo anh khuyên em đừng cáu kỉnh, ngoan ngoãn đi xem mắt.”
Thẩm Nam Tinh: “Anh đồng ý rồi?”
“Ừ, chẳng phải em cũng nói sẽ đi sao?”
“Em đi là xuất phát từ phép lịch sự, không thể vì ba mà cho người ta leo cây chứ có phải em cam tâm tình nguyện muốn đi đâu.”
“Cho nên dì muốn anh khuyên em, hy vọng em có thể cam tâm tình nguyện chấp nhận chuyện này.”
“Sao có thể như thế được.”
“Nhưng dì…”
“Anh cũng muốn làm phản à?” Thẩm Nam Tinh lập tức căng thẳng.
Dịch Phong Từ không đáp lời, Thẩm Nam Tinh ôm chặt lấy cổ anh, bướng bỉnh nói: “Anh không thể làm phản, anh vĩnh viễn phải đứng chung chiến tuyến với em.”
~Hết chương 2~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT