Ba giờ sáng.

Tạ Nguyên Nhất bị chuỗi tiếng chuông như đòi mạng đánh thức, nửa mơ nửa tỉnh nhận điện thoại, hiểu được ý đối phương thì mở choàng mắt, mặc áo ngủ sọc xanh vào rồi chạy ra cổng.

Thẩm Nam Tinh cùng một chiếc vali đứng trước mặt cậu ta, Tạ Nguyên Nhất dụi mắt, xác nhận mình không phải mộng du mới mở cổng, “Sao cậu lại tới đây?”

Thẩm Nam Tinh mặc quần ống rộng màu lam cùng áo thun màu trắng, đáp: “Không phải muốn tới sơn trang du lịch à?”

Tạ Nguyên Nhất ngẩng đầu nhìn trăng tròn trên bầu trời, hoảng hốt hỏi lại: “Nhưng năm giờ mới đi mà? Cậu tới sớm thế làm gì? Hơn nữa không phải tớ bảo sẽ qua đón cậu ư?”

Thẩm Nam Tinh mất tự nhiên trả lời: “Quá mất thời gian.”

Tạ Nguyên Nhất: “Có mất đâu, đường tới sơn trang cần đi qua nhà cậu, chẳng phải tớ gửi cậu địa chỉ rồi đây.”

Thẩm Nam Tinh kéo vali đi vào, “Tớ không thấy địa chỉ.”

“À.” Tạ Nguyên Nhất bừng tỉnh, dẫn Thẩm Nam Tinh vào nhà, sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho cậu rồi ngã vào giường ngủ thêm một giờ.

Bốn rưỡi, đồng hồ báo thức của Tạ Nguyên Nhất vang lên, cậu ta thấy một người ngồi trên sô pha đơn thì sợ đến nỗi tỉnh táo ngay lập tức, sau khi hoàn hồn mới nhớ ra Thẩm Nam Tinh đã tới, cậu ta vuốt tóc rồi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Nhưng có gì đó không đúng.

Dù không thấy địa chỉ thì cũng không đến mức chạy xe tới đây trước tận hai giờ chứ?

Lúc này Tạ Nguyên Nhất mới bừng tỉnh, đây không phải tác phong của Thẩm Nam Tinh, một tay cầm bàn chải điện thò đầu ra, thấy Thẩm Nam Tinh đang ngây người nhìn một góc nào đó, đi qua hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Nam Tinh không đáp.

Tạ Nguyên Nhất nghi ngờ: “Không phải cãi nhau với anh chứ?”

Thẩm Nam Tinh bảo không phải, qua vài giây mới hỏi lại: “Sao lại là anh tớ?”

Miệng Tạ Nguyên Nhất vẫn đầy bọt kem đánh răng trả lời: “Ngoài anh trai thì có ai có thể khiến cậu thất hồn lạc phách, ruột gan bồn chồn?”

Thẩm Nam Tinh liếc cậu ta: “Tớ ruột gan bồn chồn chỗ nào? Không biết dùng thành ngữ thì đừng dùng linh tinh, biết chưa?”

Tạ Nguyên Nhất nhìn dáng vẻ chỉ cần cậu ta nói thêm câu nào là pháo nổ tanh bành của cậu thì quay người đi vào phòng vệ sinh, trước khi đi còn bày ra vẻ mặt “nếu không phải vì anh cậu, tớ có thể nuốt cái bàn chải điện này luôn” chọc điên Thẩm Nam Tinh tới mức hầm hừ trừng cậu ta rồi lại ngơ ngác nhìn một góc nào đó.

Nội tâm cậu đang loạn tùng phèo, đến mức không muốn nghe tới tên Dịch Phong Từ.

Càng không muốn nhìn thấy anh.

Mười phút sau, Tạ Nguyên Nhất rửa mặt xong, xách ba lô du dịch đã thu dọn ngày hôm qua cùng Thẩm Nam Tinh xuống lầu.

Lộ Kim Triêu và Chu Hải Đường đã đợi dưới lầu, trong xe ngoài hai người bọn họ còn có hai người bạn của Trần Khiếu, biết bọn họ nhưng không cùng một lớp.

Thẩm Nam Tinh chào hỏi bọn họ rồi bỏ hành lý vào cốp xe, cùng Tạ Nguyên Nhất ngồi ở hàng ghế cuối.

Chu Hải Đường mặt tròn mắt to, thấy Thẩm Nam Tinh lên xe thì quay đầu chào hỏi, Thẩm Nam Tinh gật đầu, tán gẫu vài câu.

“Còn Khương Đình Đình đúng không? Chúng ta không cần quan tâm đến Trần Khiếu đúng không?” Hôm nay Lộ Kim Triêu là tài xế, sau khi tốt nghiệp đại học còn học lên thạc sĩ, lúc này chưa tốt nghiệp.

Chu Hải Đường đáp “ừ”, “Đón Khương Đình Đình trước, Trần Khiếu và vợ tự đến.”

Bọn họ chọn một sơn trang du lịch cách thành phố C một trăm năm mươi kilomet, không quá xa nhưng ba ngày thì hơi gấp nên vài người thương lượng đi sớm một chút còn chơi được nhiều.

Khương Đình Đình lên xe, xe vừa đủ bảy người, dọc theo đường cao tốc thẳng tiến tới sơn trang du lịch.

Bạn học cấp ba đã lâu không gặp nên hỏi thăm tình hình gần đây. Tạ Nguyên Nhất duỗi cổ thảo luận chuyện công việc với Chu Hải Đường, vận mệnh của hai bọn họ gần giống nhau, đều bị ba ném vào công ty nhà mình học tập, hơn nữa còn làm từ dưới đáy lên, đồng mệnh tương liên.

Hai bạn khác lớp kia cũng trò chuyện rôm rả, Lộ Kim Triêu làm quen với bọn họ, thi thoảng góp vui vài câu.

Chỉ có Thẩm Nam Tinh ngồi sát cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Khương Đình Đình ngồi trước cậu, mở một túi khoai lát chia cho bạn học, quay lại đưa cho Tạ Nguyên Nhất rồi quơ túi trước mặt Thẩm Nam Tinh.

Thẩm Nam Tinh nói cảm ơn, bốc mấy miếng bỏ vào miệng.

Khương Đình Đình: “Anh cậu không đi cùng à?”

Lại là anh cậu?

Thẩm Nam Tinh sửng sốt: “Anh ấy đâu phải bạn học của chúng ta, tới làm gì?”

Khương Đình Đình: “Không phải bạn học nhưng hơn cả bạn học, đa số chúng tớ đều biết anh ấy, ngay cả Trần Khiếu còn gửi thiệp mời, có thể thấy được năm ấy hai người như hình với bóng bao nhiêu, cũng do lúc ấy tớ không tinh ý, may là tớ phản ứng nhanh, không thắt cổ trên cái cây mang tên cậu…”

Lời Khương Đình Đình còn chưa dứt, Tạ Nguyên Nhất đã vội vàng ho khan, Khương Đình Đình quay đầu thấy Tạ Nguyên Nhất đang khoa trương làm động tác khóa miệng, đọc hiểu thì lập tức ngậm miệng, gật đầu.

Thẩm Nam Tinh nhìn Tạ Nguyên Nhất, lại nhìn Khương Đình Đình, bất đắc dĩ thở dài, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xe ô tô thương vụ chạy trên đường cao tốc gần hai tiếng đồng hồ, đến sơn trang còn chưa tám giờ.

Thẩm Nam Tinh mất hồn cả đoạn đường, thường cầm điện thoại lên, muốn gọi cho Dịch Phong Từ, do dự vài giây lại nhét vào túi.

Tối hôm qua cậu thừa dịp Dịch Phong Từ ngủ say mới chạy ra, cậu cùng anh nằm chung giường mười mấy năm nhưng chưa có hôm nào rối bời như hôm qua.

Tựa như tiếng khua chiêng gõ trống trong lồng ngực, ồn ào đến nỗi màng tai rung động mãnh liệt, ồn ào đến nỗi nội tâm bất an, cậu sợ âm thanh ấy sẽ đánh thức anh nên hoang mang rối loạn thu dọn vài bộ quần áo chạy trốn tới nhà Tạ Nguyên Nhất.

Cậu mơ hồ nhận ra mình có vấn đề, nhưng vấn đề như vậy sao có thể nảy sinh trên người cậu và anh trai?

Thẩm Nam Tinh cảm thấy bản thân nên bình tĩnh mấy ngày, tạm thời không liên lạc với anh.

Xe từ từ dừng lại, từng người lục đục xuống xe.

Thẩm Nam Tinh kéo hành lý vừa đi vừa nói chuyện với Tạ Nguyên Nhất, tận lực làm bản thân quên những cảm giác khác thường mỗi lần đối diện với Dịch Phong Từ mấy ngày nay.

Ai ngờ chưa đi được mấy bước đã nhìn thấy bóng hình quen thuộc trước cổng sơn trang.

Một người là Trần Khiếu, người còn lại vậy mà là anh cậu?

“Ồ? Sao anh cậu lại ở đây?” Không chỉ Thẩm Nam Tinh mà Tạ Nguyên Nhất cũng trông thấy rõ ràng, sau đó hô to “Anh”, vừa muốn tiến lên thì thấy Trần Khiếu chìa một bàn tay trước người Dịch Phong Từ mà Dịch Phong Từ hơi cúi đầu, theo bản năng lui về sau nửa bước?

Tạ Nguyên Nhất còn chưa hiểu mọi chuyện là thế nào thì Thẩm Nam Tinh đã không quan tâm gì hết mà ném vali trong tay, chạy về phía Trần Khiếu và Dịch Phong Từ, nắm chặt lấy tay anh, kéo anh ra phía sau, như thể một bé mèo lên cơn thịnh nộ giơ móng vuốt sắc bén trước mặt Trần Khiếu, giọng nói lạnh lùng: “Cậu làm gì đấy!”

Trần Khiếu bị cậu quát đến ngây người, gương mặt vuông chữ điền lộ ra vẻ khó hiểu, “Tôi mời thuốc mà.”

Vừa nãy Thẩm Nam Tinh không thấy rõ, lúc này mới nhìn điếu thuốc trong tay Trần Khiếu, tức giận quát tiếp: “Anh tớ cai thuốc rồi.”

~Hết chương 16~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play