Các chủng loại khác chưa giải tỏa. Hạn mức thu thập giá trị phóng xạ của sách tranh thực vật là 40.000.
Càng về sau, Tô Kiều phát hiện việc mở khóa càng cao, thế nhưng mỗi loại được mở khóa đều vô cùng quan trọng.
Vì không có tằm, Tô Kiều chỉ trồng ở trong vườn trái cây 2 cây dâu, thế nhưng lại đổi đến 5 cây trúc, cây trúc khó trồng, cần ánh sáng nhiều, vì vậy Tô Kiều mở một khu vực ở vườn hoa để trồng trúc.
Còn lại tất cả giá trị phóng xạ đều được cô dùng đổi lấy hạt giống tiểu mạch và đậu nành, hai thứ này có thể nhanh chóng được mở khóa, khiến Tô Kiều mừng đến suýt nữa hét lớn khắp trời.
Đậu nành và tiểu mạch đều có thể làm sản phẩm nông sản, thực sự là quá cần thiết.
Các loại chế phẩm từ đậu nành như sữa đậu nành, đậu hũ, còn tiểu mạch không chỉ có thể xay thành bột làm thành các loại bánh bao, sủi cảo, mì vằn thắn, bánh màn thầu… còn có thể lên men làm bia.
Tô Kiều mở một mảnh ruộng trồng tiểu mạch và đậu nành sát khu vực trồng bông, sau đó mỗi ngày đều chạy đến xem chúng phát triển, không đợi được đành nạnh và tiểu mạch thành thục thì nhóm mạ non đầu tiên đã có thể thu hoạch.
“Ê a, Ê a.” sau nửa tháng, Tô Lý cao lớn hơn không ít, dưới sự chăm sóc của Tiểu Tứ đã có thể học bước đi, mỗi lần như vậy đều nhìn xem Tô Kiều có phát hiện hay không, nếu Tô Kiều không thấy lại tiếp tục hưng phấn vụng về học bước.
Hôm đó khi Tô Kiều đi kiểm tra cây cối của mình như thường ngày thì thấy Tô Lý được người máy ôm đang hưng phấn ê a kêu mình.
Ê a là âm thanh Tô Lý nói duy nhất, nhưng Tô Kiều có thể từ độ dài ngắn của ê a mà hiểu được ý tứ của bé.
Âm thanh càng dài biểu thị tâm tình của bé đang rất tốt.
“Sao nào, có phải Tô Lý lại phát hiện ra đồ chơi gì mới không?” Tô Kiều híp mắt vuốt đầu nhỏ của bé.
Khoảng thời gian này, Tô Lý cũng xem ốc đảo thành vườn địa đàng của bé, bản thân bé đi không được liền để người máy ôm mình, đi xung quanh khám phá, so với Tô Kiều còn tích cực hơn.
“Ê a” Tô Lý duỗi tay, kéo Tô Kiều, chỉ vào người máy đứng sau, sau đó Tô Kiều thấy người máy lấy từ trong túi đồ ra một viên tròn trắng như tuyết có hình dạng tương tự như vỏ sò.
“Đây là Tô Lý nhặt được trong ruộng lúa.” Âm thanh lanh lảnh của người máy vang lên, “giống như là thứ gì đó rụng rơi xuống đất.”
Tô Kiều nhận lấy một hạt thóc lớn cỡ ngón tay cái, có dáng vẻ như vỏ sò, hưng phấn ôm Tô Lý hôn một cái, sau đó lại sờ cái đầu to của Tiểu Tứ, cười xán lạn: “Tiểu Tứ, không phải cái gì đó rơi xuống đất đâu, đây là thóc của chúng ta đã chín rồi.”
“Tiểu Tứ không hiểu, Tiểu Tứ chưa từng thấy hạt thóc.” Bé người mày trả lời giòn tan
“Ê A.” Tô Lý cũng hưng phấn phát ra âm thanh.
Tô Kiều ôm bé, hào hứng đi xem ruộng lúa của mình.
Tuy rằng mấy hôm nay cô đã thấy từng cây lúa trổ đòng nặng trĩu vàng óng, đã nghĩ là chúng sắp chin rồi, không ngờ lại nhanh chín đến vậy.
Thời gian mới nửa tháng thôi.
Đến ruộng lúa, nhìn từng bông lúa trĩu nặng chập chờn theo gió, vỏ thóc nứt nhẹ lộ ra ngoài hạt gạo có hình dạng như vỏ sò trắng như tuyết.
Không ngờ lúa nước trồng ở tinh tế lại chin rụng trên nước đáng yêu như vậy, bảo sao Tiểu Tứ lại nói như có cái gì rụng xuống đất. Cơ mà loại gạo này không còn là loại phổ thông như ở địa cầu cổ, mà đã tiến hóa thành gạo vỏ sò nhỉ?
“Tô Lý thật giỏi, lại phát hiện lúa của chúng ta đã chính, thật đáng khen.” Tô Kiều phô trường khen Tô Lý, sau đó đưa bé cho người máy, mình thì đi xuống ruộng thu nhặt gạo vỏ sò.
Tô Kiều đã gieo khoảng 50 cây mạ, mỗi cây đều phát triển mạnh mẽ đem theo 2 chuỗi bông lúa, một chuỗi đã chín vàng óng, một chuỗi còn đang ương ương, những hạt gạo vỏ sò mà Tô Kiều nhặt chính là loại hạt từ chuỗi chin vàng thành thục rơi xuống.
Cây lúa ở tinh tế không giống ở địa cầu, Tô Kiều thật giống như hái nho vậy, đem tất cả những chuỗi chín vàng trên cây hái xuống, cất vào túi đồ, còn những chuỗi ương ương thì để lại hái sau.
Thu hoạch xong các chuỗi lúa, Tô Kiều hưng phấn mang theo tiểu Tô Lý và bé người máy trở về nhà gỗ, đem tất cả hạt lúa lấy ra đặt trên bàn đá bắt đầu xát gạo.
Tô Kiều hái được 60 chuỗi lúa, mỗi chuỗi đều nặng trĩu, phải tầm vài cân, bên trên đều kết được tầm ba, bốn mươi hạt gạo vỏ sò. Chỉ cần xát nhẹ, hạt gạo trắng tuyết, óng ánh liền lộ ra.
Mỗi hạt gạo vỏ sò đều rất đẹp, tỏa ra mùi thơm gạo mới đặc trưng nồng nà.
Tô Kiều rất hài lòng, tiểu Tô Lý bên cạnh cũng muốn đưa tay xát gạo. Tô Kiều lấy một hạt to nhất đưa cho bé để bé nghịch.
Có Tiểu Tứ để ý, cô cũng không lo lắng bé Tô Lý sẽ tò mò mà nuốt bậy.
Bé con này trước giờ không ăn bậy, chỉ có những thứ Tô Kiều bảo ăn thì bé mới ngoan ngoãn há to miệng đợi đút.
Tô Lý vui vẻ nghịch hạt gạo, Tô Kiều lại dùng hơn một giờ để đem tất cả các hạt gạo xát xong vỏ.
Hơn 60 chuỗi lúa được bỏ vỏ, thu được hơn 2 ngàn hạt, nhìn một đống nhỏ hạt gạo vỏ sò trước mắt, Tô Kiều hưng phấn đem chúng xếp vào bình thủy tinh, xếp hơn 10 bình mới coi như là hoàn thành.
Cô ước chừng cân nặng, tầm hơn 200 cân, được nhiều gạo như vậy, trong lòng Tô Kiều thật sự rất kích động, cuối cùng có thể không cần ăn thịt nữa, cô đã có gạo thơm ngon để ăn rồi.
Những ngày qua, đừng nói cô, ngay cả bé Tô Lý cũng chán thịt lợn rừng lắm rồi, gạo mới là thứ nuôi dưỡng con người chân chính đấy.
Tô Kiều cầm một hạt gạo vỏ sò rửa sạch, gạo vỏ sò nhìn rất đẹp, không có tạp chất, mỗi hạt khi đặt vào trong nước đều tỏa ra ánh sáng êm dịu như trân châu.
Tô Kiều đặt gạo vào trong nồi cơm điện quang năng, cho thêm nước, bắt đầu nấu cháo.
“Em Kiều, mấy ngày qua cô mất tích đâu thế, tìm mãi không thấy người.” Tô Kiều vừa nấu cháo, máy liên lạc cá nhân đã truyền đến tiếng oang oang ấm ức của Đầu trọc.
“Anh tìm tôi có chuyện gì sao?” Tô Kiều cười hỏi, cũng không nói mấy ngày qua mình làm gì, nhanh chóng đem vỏ thóc cất đi.
Những vỏ thóc này có tác dụng rất lớn, có thể dưỡng đất (phân bón đấy)
“Có người tìm cô, hỏi đến chiến đội Tham Lang, may bị tôi gặp phải, cho người đuổi đi rồi.” Đầu trọc nói.
Tô Kiều cũng hơi nghi ngờ, cô ở Hắc tinh cũng không quen biết mấy người, ai sẽ tìm cô?
“Tiểu đội trưởng, cám ơn nha. Sau này có người tìm tôi, anh cứ bảo không biết.” Tô Kiều trả lời.
“Được rồi.” Đầu Trọc thoải mái đáp ứng.
Tô Kiều và hắn nói chuyện phiếm vài câu, sau đó nghe được mùi thơm của gạo từ trong nồi cơm điện truyền ra, mang theo mùi thơm ngát.
“ Tiểu Kiều, khi nào thì cô đến nhận số đá năng lượng được phân ?” Đầu Trọc đang nói đến số đá năng lượng được chia khi bán xong 2 viên đá năng lượng của lợn rừng biến dị, Lãnh Diệu sợ khiến người khác chú ý cho nên đợi một thời gian mới bắt đầu bán ra trong chiến đội, hiện tại đã bán được rồi.
Viên cấp 3 định giá 10 ngàn hai, cấp bốn thì 3 vạn. Bán cho người trong chiến đội giá không bằng chợ đêm nhưng lại rất an toàn.
Sauk hi phân chia, Tô Kiều có thể nhận được 8.400 đá năng lượng.
“Buổi tối tôi tới lấy.” Toàn bộ tâm tư của Tô Kiều đều đặt trên gạo vỏ sò, vui vẻ trả lời, lơ đãng ngảng đầu thì thấy người đàn ông hôn mê bất tỉnh gần 20 ngày chẳng biết lúc nào đã mở mắt ra.
Ánh mắt màu hổ phách, sâu thẳm và thần bí như cổ đàm.
Tô Kiều trợn to hai mắt, hắn, hắn, hắn tỉnh lại rồi?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT