“Đứa bé này một không phạm pháp, hai không giấu diếm, mày dựa vào gì để giết nó?” Tô Kiều đè lại nòng súng, lạnh lùng lên tiếng.

Trong vài giây, trong đầu cô đã lóe lên mười mấy loại phương pháp giết chết bốn người này, quân khu và công hội chỉ kém chút trở mặt, Tham Lang và Liêm Đao là tử địch, chỉ cần cô ngay lập tức giải quyết bốn tên của chiến đội Liêm Đao, có thể an toàn trở ra, tệ nhất là lưu vong ở Hắc tinh mà thôi.

Cô có dĩa bay, có kỹ năng trồng trọt, sống sót không phải là vấn đề.

Đương nhiên, đó chỉ là kết quả tệ nhất.

“Tô Kiều đừng kích động.” Đầu Trọc vội vã từ phía sau chạy tới, biến sắc kéo tay cô.

“Cô gái à, lão đạI chúng tôi có tha cho thằng nhóc này thì nó cũng không sống nổi.”

“Đúng vậy, có phải cô em chưa từng thấy người chết, đợi lát nữa anh đây giết thêm vài người cho em mở tầm mắt.”

Người của chiến đội Liêm Đao cười vang.

“Ông mày muốn giết cứ giết, ở Hắc tinh cường giả chính là vua, bọn Tham Lang chúng mày dám quản đến trên đầu ông à?” Hắc Long giận tím mặt, cảm thấy bị khiêu khích, cũng không tiếp tục quan tâm đứa nhỏ kia, nóng súng trực tiếp nhắm ngay Tô Kiều.

Tô Kiều cũng hầu như ra tay cùng lúc, hai tay giữ chặt súng của Hắc Long, dùng một loại kỹ xảo khó tin đoạt được, đạp một cái lên đùi của Hắc Long, thu thế, giơ súng, một họng súng lạnh lẽo đen ngòm đặt trên thái dương của Hắc Long, toàn trường tĩnh mịch một cách nghẹt thở.

Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, đội trưởng đội 7 của chiến đội Liêm Đao, giết người như ngóe, thân cao 2 mét, tội phạm truy nã của tinh tế kêu gào đau đớn, bị người chĩa súng trên gáy, mà cô gái cầm súng lại là một thiếu nữ mặc đồ tác chiến màu đen, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, như xuất thân từ quý tộc, như hoa hồng yếu đuối mong manh chỉ có hai con ngươi long lanh hiện ra sát ý lạnh lùng.

“Người giết người, ai cũng có thể giết.” Tô Kiều rõ ràng từng chữ.

Ba tên đàn em của Hắc Long vừa từ trong khiếp sợ tỉnh lại, dồn dập chĩa súng vào Tô Kiều, Đầu Trọc cùng với các đội viên khác của chiến đội Tham Lang cũng khiếp sợ muốn rớt con mắt, nhưng cũng nhanh chóng rút súng, nhắm vào trên người chiên đội Liêm Đao.

“Bọn chó Liêm Đao kia, bọn mày dám làm gì với em gái tao, ông đây làm thịt tụi mày.”

Đệch mịa, Tô Kiều nhà hắn dám làm chuyện mà hắn không dám, cô em quá suất rồi.

Huyệt thái dương của Hắc Long bị nòng súng lạnh lẽo dí vào, hình xăm trên mặt càng dữ tợn hơn, táo bạo kêu lên. “Dùng sắn bắn chết còn đĩ này cho tao.”

“Ai dám động?” Đầu Trọc một tay một súng, dí chặt sau lưng người chiến đội Liêm Đao, cười ha ha: “Cử động, tao liền tặng tụi mày một phát.”

Thế cuộc bắt đầu giằng co.

Người công hội thấy bên này đang nháo lên, vội vã chạy tới, cả giận nói, “chiến đội Tham Lang mấy người muốn làm phản sao? Mau thả người.”

Người của chiến đội Tham Lang vẫn không nhúc nhích.



Tả thượng tá, một thân quân phục đứng cách đó mười mét rốt cục lộ ra nụ cười, hỏi Lãnh Diệu, “Chủ ý của anh?”

“Không phải, là tình huống bất ngờ.” Lãnh Diệu lắc đầu, lần kiểm tra đột xuất này là hắn tự dẫn đội, bọn người Đầu trọc không hề hay biết gì.

“Cô gái này có huyết tính, có quyết đoán, có thực lực, chiến đội Tham Lang của mấy người coi như nhặt được bảo.”

Mười vạn lưu vong giả, tuy rằng phần lớn là tội nhân, thế nhưng nghe đến danh tiếng của tội phạm truy nã của tinh tế cũng sợ mất mật, không phải ai cũng dám đem súng đặt trên gáy Hắc Long.

“Đi.” Quân nhân trẻ tuổi đáy mắt lộ ra sát ý lạnh lẽo, đưa tay ra lệnh cho thuộc hạ tiến hành bao vây tất cả.

Tình hình bên Tô Kiều vẫn đang giằng co.

Người của công hội hết cách, chỉ có thể cả giận nói với Tả Dật đang điềm nhiên đứng đó, “Tả Dật, quản tốt chó của anh, nếu làm lớn chuyện, quân đội mấy người đợi các gia tộc lớn hỏi tội đi.”

Tả Dật lộ ra nụ cười trào phúng, hững hờ nói: “Tôi ghét nhất ai uy hiếp mình.”

Lời còn chưa dứt, quân đội lập tức giơ súng nhắm ngay người của công hội và chiến đội Liêm Đao, sau một tiếng trầm đục, máu tươi văng tóe khắp nơi, Hắc Long và tên Béo trợn mắt không dám tin, ngã xuống tuyệt khí bỏ mình.

Lực chú ý của mọi người đang tập trung trên Tô Kiều, cơ bản không ai nghĩ đến quân đội giấu mình hơn một năm lại đột nhiên đâm một đao không thấy máu từ phía sau, quyết đoán tàn nhẫn đánh vỡ thế cân bằng.

Toàn bộ khu L ở tầng 5 yên lặng một cách chết chóc.

Cũng không biết bắt đầu từ ai, từng người từng người lưu vong giả nằm dưới mặt đất đứng lên, trầm mặc nhìn sự kiện nội chiến đột ngột bộc phát này.

“Thiếu tá, toàn bộ thông tin của cơ giáp đã được cắt bỏ.” Người của quân khu báo cáo.

Tả Dật gật gật đầu, “Thu quân.”

Ngươi của quân đội kiểm tra cũng không muốn làm, trực tiếp thu quân, cùng lúc đó, những khu vực khác cũng mơ hồ truyền đến bạo động.

“Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp.” Lúc này Đầu trọc mới kịp phản ứng, sờ sờ cái trán, nhỏ giọng chửi ba tiếng, lập tức nhảy đến, chỉ vào Tô Kiều nói, “Cô, cô, cô, tôi đều bị cô dọa đến rớt tim rồi, Hắc Long là ai, cô lại dám dùng súng chỉ vào hắn?”

Tô Kiều nắm chặt súng trong tay, lòng bàn tay cũng đầy mô hôi lạnh, suy đoán lúc trước đã được chứng minh, lần kiểm tra này chính là quân đội muốn làm khó dễ với công hội.

Quân đội đối với công hội đã sớm động sát tâm, cô chỉ là ngòi nổ nhen nhóm lên mà thôi.

“Tô Kiều, vì một đứa bé không nhất định sẽ sống sót được, bồi thêm vào cái mạng của mình, đáng giá không?” Lãnh Diệu hỏi.

“Đội trưởng, mạng là của tôi, chuyện không chắc xưa nay tôi không làm.” Ánh mắt Tô Kiều sáng như tuyết, vì để tránh thương vong không cần thiết, Lãnh Diệu đã điều những đội viên không biết chuyện đi chỗ khác nhưng cũng bại lộ mục đích thật sự của cuộc kiểm tra này.



Đồ ăn và tài nguyên của Hắc tinh người người đều khát vọng, người của công hội và chiến đội Liêm Đao đều đi vào khu 5 để săn giết Thực Kim nghĩ, quân đội lại không phái người đi cướp tài nguyên, trái lại muốn kiểm tra đột xuất, kiểm tra so với săn giết dị thú tất nhiên lợi ích càng lớn hơn.

Tô Kiều đem hai chuyện kết hợp, mục đích của quân đội không cần nói cũng biết. Chỉ là cô không đoán được rằng quân đội lại có được quyết đoán như vậy, đã án binh bất động kể từ khi Mặc Tu thượng tướng xảy ra chuyện vào một năm trước, vì sao ở lúc này lại ra tay?

Con ngươi Lãnh Diệu co lại, nhìn kỹ Tô Kiều, nói: “Đứa bé cô cứu này, ở Hắc tinh khó có thể sống đến trưởng thành, có đôi lúc chết cũng là một loại nhân từ.”

Tô Kiều nhìn đứa bé đang gian nan bò trên mặt đất, bởi vì thiếu dinh dưỡng khuôn mặt gầy gò đến mức chỉ còn dư lại một đôi mắt to đen nhánh, từ đầu đến cuối cũng không phát ra thanh âm nào, vừa ngoan lại cũng rất đáng yêu, trong nháy mắt đánh vào nơi mềm mại nhất trong cô.

“Tôi sẽ thu dưỡng nó, đem nó nuôi lớn.” Tô Kiều nói rõ rang, cô không thể trơ mắt nhìn đứa bé này chết ở khu an toàn, nhiều năm qua cô vẫn luôn cô độc một mình, nuôi nó, cùng nhau bầu bạn dường như cũng là một chuyện không tồi.

Lãnh Diệu lần thứ hai kinh ngạc, hồi lâu trịnh trọng nói, “Tô Kiều, bắt đầu từ hôm nay, cô chính là đội viên chính thức của đội 2 tôi, tôi thay mặt cả đội hoan nghênh cô gia nhập.”

“Vâng, đội trưởng.” Tô Kiều mỉm cười.

Lãnh Diệu dẫn người đi khắc phục hậu quả, lúc này Đầu trọc mới nhảy đến, kêu lên: “Tô Kiều, Tô Tiểu Kiều, cô có biết nuôi một đứa bé ở Hắc tinh là như thế nào không? Đây không phải là nuôi trẻ con mà là nuôi tiểu tổ tông.”

“Không phải, tôi không có nghe lầm chứ, mới rồi đội trưởng nói để cô đến đội 2 phải không?”

“Đệch, ngày hôm nay quá kích thích, không được, ông đây không chịu được rồi.”

“…”

Đầu trọc chịu kích thích nói năng lộn xộn.

Tô Kiều thấy thế mỉm cười, nụ cười cũng nhập biến mất, nhìn thi thể bị kéo ra ngoài hỏa tang, vuốt đầu đứa bé trong ngực, trầm thấp nói: “Sau này bé sẽ là em trai của chị, vậy gọi là Tô Lý nhé.”

Tô Kiều ôm Tô Lý chin tháng tuổi trở về căn cứ chiến đội Tham Lang, rất nhanh Mộc Đan và Mộc Dao cũng quay về, trên người hai người mang theo vết máu, nhìn thấy Tô Kiều liền có loại cảm giác sống lại một kiếp.

“Chúng tôi vừa vào khu vực kiểm tra, người của quân đội và công hội lập tức động thủ, sau đó chúng tôi và người của chiến đội Liêm Đao cũng phát động. May mà Ô Nha và Quyển Mao sớm nhắc nhở, chết rất nhiều người.” Hai mắt Mộc Dao ướt át kéo tay Tô Kiều, đến giờ vẫn còn sợ hãi không thôi.

Tô Kiều vỗ vỗ tay động viên cô, ánh mắt lại âm trầm, trải qua chuyện này, quân khu tuyệt đối đã nắm được khu an toàn.

Thời gian còn lại, người của chiến đội Tham Lang lục tục quay về, chuyện quá đột ngột, chỉ có một vài đội viên hạt nhân mới biết nhiệm vụ chân chính của đợt kiểm tra này, vì lẽ đó chiến đội vẫn có một ít thương vong.

Còn toàn bộ người của chiến đội Liêm Đao và công hội ở lại khu an toàn thì toàn quân bị diệt.

Sau khi phát sinh sự việc, cho dù các quý tộc ở Tử tinh lên án kịch liệt đối với quân đội ở khu an toàn, kết quả cũng chỉ là vài lần báo cáo của tầng tầng các lớp quản lý, đình chức mấy tháng vài cá nhân, sau đó sống chết mặc bây.

Đợi đến khi các gia tộc lớn phái người đến Hắc tinh tiếp quản công hội thì đã là chuyện của nửa tháng tiếp theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play