Cùng lúc với việc Phương Chính rời khỏi khu vực cấm trại của thương đội, ở trong thụ ốc, Phương Nguyên lấy tới tay một con tửu trùng.
Tửu trùng này trước đó bày bán ở vị trí trung tâm của tầng một, thu hút khá nhiều cổ sư đến vây mua.
Trong đó có cả gia lão dược đường, Cổ Nguyệt Dược Cơ.
Dược Cơ mặc dù là gia lão, tu vi tam chuyển, vốn không cần đến tửu trùng.
Nhưng bà lại có một cô cháu gái nhỏ, năm nay mười lăm tuổi, sẽ tham gia khai khiếu trong đại điển năm nay.
Dược Cơ rất yêu thương chiều chuộng cô cháu gái này, vì vậy tham gia vào đấu trá kín để mua tửu trùng.
Đáng tiếc cho bà là bà gặp phải Phương Nguyên.
Phương Nguyên có một con tửu trùng, hắn đang cần con thứ hai để tiến hành hợp luyện tứ vị tử trùng.
Cổ phương mà Phương Chính luyện ra tứ vị tửu trùng, kỳ thực là bắt nguồn từ Phương Nguyên mà ra.
Nói chính xác thì, Phương Chính là hợp luyện dựa theo quá trình hợp luyện của Phương Nguyên trong nguyên tác.
Chính vì tứ vị tửu trùng, Phương Nguyên cũng liền ra giá.
Hắn có năm trăm năm kinh nghiệm, trong đó có một đoạn dài chuyên làm việc buôn bán, thương hành.
Chỉ cần phân tích một chút hắn liền có thể định ra khoảng nguyên thạch mà Dược Cơ đã ra để mua tửu trùng.
Rồi dựa theo đó tăng lên một ít là có thể dễ dàng tranh được.
Và sự thật là Phương Nguyên hắn thật sự mua được tửu trùng.
Có được tửu trùng, Phương Nguyên liền rời khỏi thụ ốc, đi đến các lều trại bán rượu.
Hai con tửu trùng đã đủ, tiếp theo Phương Nguyên cần tìm bốn loại rượu ngon có vị chua ngọt đắng cay.
- Rượu ngọt ta đã có, khi hoàn thành trước đây gia sản còn lại không ít rượu mật ong hoàng kim.
Rượu cay, rượu chua cũng không thành vấn đề, hiện giờ đáng lo chính là rượu đắng.
Phương Nguyên nghĩ, trong lòng có phần lo âu.
Nếu có rượu đắng thì đêm nay hắn có thể bắt đầu hợp luyện tứ vị tửu trùng.
Nếu không có, không biết hắn phải chờ đến bao giờ.
Đời người có rất nhiều chuyện, sợ cái gì, cái đó đến.
Nỗi lo của Phương Nguyên trở thành sự thật.
Hắn tốn mấy canh giờ bôn ba trong vô số căn lều, tìm được rượu cay và rượu chua nhưng lại không tìm ra rượu đắng.
- Chuyện thế gian, việc không như ý, tám chín phần mười.
Phương Nguyên không còn cách nào.
Và cứ như vậy, hắn đành phải gác lại kế hoạch hợp luyện tửu trùng.
Không có tứ vị tửu trùng, tốc độ tấn thăng tu vi của hắn cũng rất bình thường.
— QUẢNG CÁO —
...
Xế chiều hôm đó, hắn lại đến thụ ốc.
Rất nhiều quầy hàng ở tầng một đã đổi mới cổ trùng.
Quầy hàng chính giữa vốn đặt tửu trùng đã bị một con tịnh thủy cổ chiếm cứ.
Tịnh thủy cổ giống như một thủy điệt trên địa cầu, gọi là con đĩa.
Chỉ là nó đáng yêu hơn con đĩa nhiều, toàn thân có màu lam nhạt, óng ánh như nước.
- Tịnh thủy cổ có thể loại bỏ khí tức dị chủng bên trong không khiếu.
Đối với Xích Thành, nó là cổ trùng nhất định phải có.
Thấy con tịnh thủy cổ này, Phương Nguyên nghĩ ngay đến Xích Thành.
Hắn biết Xích Thành chỉ có tư chất loại Bính, dựa vào chân nguyên của gia gia Cổ Nguyệt Xích Luyện mà cưỡng ép nâng cao tu vi, do đó trong khiếu xen lẫn khí tức của Xích Luyện.
Nếu như không tẩy luyện ra thì nguy hại rất lớn đến triển vọng phát triển của Xích Thành.
- Xích Luyện nhất định sẽ mua con cổ trùng này cho Xích Thành.
Để ta tính thử xem, ừm...!Giá ông ta đưa ra hẳn là ở vào sáu trăm ba mươi đến sáu trăm bốn mươi.
Giá mua này còn cao hơn giá thị trường của tửu trùng.
Chủ yếu vẫn là vì Xích Thành rất cần con cổ trùng này.
- Nếu như ta có thể ra giá sáu trăm năm mươi thì có thể đoạt được con tịnh thủy cổ.
Nếu lại thêm mười khối, con tịnh thủy cổ này chắc chắn sẽ rơi vào tay ta! Về phần tửu trùng sáng nay mua, cái giá ta đưa ra hẳn là nhiều hơn Cổ Nguyệt Dược Cơ khoảng chừng hai mươi khối nguyên thạch.
Phương Nguyên cười lạnh trong lòng.
Hắn có sự tự tin này.
Sự tự tin này là từ năm trăm năm kinh nghiệm của hắn, cộng với lý luận thương nghiệp phát triển gấp mấy lần ở trên địa cầu mà đúc kết ra, ắt hẳn đã vượt qua phàm tục.
Dựa theo kinh nghiệm thực tiễn của Phương Nguyên ở kiếp trước, thường thì khi hắn thêm vào mười khối nguyên thạch thì có tám phần mười nắm chắc có thể đoạt được vật phẩm.
Lúc mua tửu trùng, sở dĩ lại thêm mười khối hoàn toàn là vì tác phong hành sự cẩn thận của Phương Nguyên.
Cuối cùng Phương Nguyên cũng không ra giá, tịnh thủy cổ cũng không phải thứ hắn cần.
Hơn nữa, một khi lấy được nó cũng sẽ kéo theo sự điều tra của Xích Luyện.
Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là vì Phương Nguyên cần giữ lại tiền, xem thử trong mấy ngày kế tiếp có cổ trùng nào tốt không.
- Hiện tại ta khuyết thiếu hai con cổ trùng, một dùng cho trinh sát, một cho phụ trợ di động.
Năm sau trên Thanh Mao sơn sẽ bùng phát lang triều, đội buôn sẽ không trở lại.
Tuy nói là có di tàng Hoa Tửu hành giả nhưng dù sao đó chỉ là những thứ Hoa Tửu hành giả vội vàng để lại sau khi bị thương.
Ai biết được có hoàn chỉnh hay không, hay tiếp theo sẽ là cổ trùng gì?
Trong kí ức, lang triều năm sau vô cùng nguy hiểm.
Phương Nguyên cũng không muốn vì thiếu cổ trùng mà dẫn đến không đủ năng lực đối phó, bị thương tàn phế hay thậm chí mất mạng trong lang triều.
— QUẢNG CÁO —
Hắn của bây giờ, một khi rơi vào trong vòng vây của đàn sói, cơ bản chính là lành ít dữ nhiều.
Cho nên, trước lúc đó, hắn cần chuẩn bị đầy đủ nhất, tu vi và cổ trùng đều không thể thiếu cái nào.
Từ sau đó, trong ba ngày liên tục, hắn nhiều lần đi đến thụ ốc.
Vào ngày thứ ba, ở trong tầng thứ nhất thụ ốc, hắn vui mừng phát hiện một con hắc thỉ cổ!
Hắc - bạch thỉ cổ đều là cổ trùng có thể gia tăng sức lực của cổ sư từ tận gốc.
Phương Nguyên đã sử dụng bạch thỉ cổ tăng lên cho mình một trư lực.
Nếu như hắn tiếp tục sử dụng con bạch thỉ cổ thứ hai thì không có bất cứ hiệu quả gia tăng nào.
Thế nhưng hắc thỉ cổ lại khác, sức mạnh của hắc - bạch Thỉ cổ là có thể chồng lên nhau.
Vì vậy vào lúc giữa trưa, trong tay hắn lại lần nữa có thêm một con cổ trùng.
Kế tiếp thì không có gì nữa.
Trên quầy xuất hiện một vài cổ trùng trinh sát và phụ trợ di động nhưng đều không phải thứ Phương Nguyên vừa ý.
Những cổ trùng này được trưng bày trên quầy bình thường, giá cả cũng không tốt, không có bao nhiêu người mua.
Phương Nguyên lại nghe được lần này đội buôn sẽ dừng lại đến tám ngày, cho nên hắn vẫn cứ kiên nhẫn chờ đợi, không hề nóng nảy.
Mãi cho đến ngày thứ bảy.
Ở tầng thứ hai thụ ốc, Phương Nguyên phát hiện ra một con xích thiết xá lợi cổ.
Thứ dùng cho cổ sơ nhị chuyển, có thể lập tức nâng cao một cảnh giới nhỏ!
Nó được niêm yết giá ba nghìn khối nguyên thạch, dẫn tới vô số cổ sư nhị chuyển tranh nhau ra giá, nhét phiếu giá vào trong quầy hàng, cảnh tượng vô cùng sôi sục.
- Nếu ta có được con xích thiết xá lợi cổ này là có thể lập tức đẩy tu vi bản thân lên mức trung giai.
Có chân nguyên màu đỏ tươi trung giai rồi, bất kể là nguyệt mang cổ hay là bạch ngọc cổ, ta đều có thể thúc giục nhiều lần hơn.
Tu vi là căn bản của cổ sư, một khi tu vi tăng lên, sức chiến đấu cũng sẽ tăng theo, về tính hiệu quả còn tốt hơn việc Phương Nguyên đi bổ sung cổ trùng trinh sát và di động rất nhiều.
Huống hồ, cổ trùng thuộc hai dạng này trong thụ ốc hiện có, đối với Phương Nguyên mà nói, đều là hàng thông thường, còn chưa làm hắn vừa ý.
- Thế nhưng trước đó ta mua tửu trùng và hắc thỉ cổ, còn mua thêm một ít rượu, giá sau cùng của xích thiết xá lợi cổ nhất định vượt qua năm nghìn khối nguyên thạch, thậm chí có thể đạt đến trên dưới tám nghìn.
Dù sao mọi người đều biết lang triều sắp đến, lúc này nâng cao lên một cảnh giới nhỏ có trợ giúp rất lớn đối với bản thân.
Muốn lấy xá lợi cổ vào tay, nguyên thạch của ta e rằng không đủ dùng!
Phương Nguyên trong nháy mắt đã ý thức được một nan đề đang bày ra trước mặt hắn.
— QUẢNG CÁO —
Mặc dù nói là thừa kế di sản cha mẹ, thế nhưng đối với Phương Nguyên, thời gian tích lũy của hắn vẫn còn hơi ngắn.
Tạo ra sinh cơ diệp không phải ngày nào hắn cũng tiến hành, dù sao chuyện này rất tốn thời gian.
Thường thì tạo ra chín mảnh sinh cơ diệp thì đã tiêu hao gần hết nửa ngày.
Phương Nguyên suy xét một chút, thời gian bán con xích thiết xá lợi cổ này chỉ còn một ngày.
Muốn trong một thời gian ngắn như vậy mà kiếm ra một số lượng lớn nguyên thạch, phương pháp duy nhất chính là cầm cố tửu quán hoặc là lầu trúc trong tay mình.
Chuyện này cũng không có gì đáng tiếc.
Một năm sau chính là lang triều.
Trong kí ức, dưới bao vây của đàn sói, Cổ Nguyệt sơn trại vài lần lung lay sắp đổ, lần nguy hiểm nhất là cổng trại cũng bị phá hủy.
Tộc trưởng và một đám gia lão kiềm chân lôi quan đầu lang, Cổ Nguyệt Thanh Thư dùng tính mạng chặn cổng lại mới khó khăn lắm mà ổn định cục diện.
Lang triều làm cho ba đại gia tộc trên núi Thanh Mao giảm dân số nghiêm trọng, mặc dù không đến mức mười mất chín nhưng ít nhất cũng mất đi năm phần mười nhân khẩu.
Đến lúc đó, phòng nhiều người ít, còn nói gì đến cho thuê lầu trúc? Tửu quán lại nằm sát cổng đông, ai còn dám đến chỗ tiền tuyến uống rượu? Cho dù có người muốn uống thì tửu quán cũng sẽ sớm bị gia tộc trưng dụng, cải tạo thành tháp phòng ngự.
Hiện tại, nhiều người trong gia tộc vẫn còn đánh giá rất thấp mức độ nghiêm trọng của lang triều.
Lúc này, nếu có thể ném tửu quán và lầu trúc trong tay ra thì ngược lại là có thể bán được giá cao nhất.
- Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, chỉ có tu hành của bản thân mới là căn bản.
Nhưng mà, bán cho gia tộc lại có hơi rẻ, bán cho cá nhân thì giá cả sẽ nhiều hơn một chút.
Thế nhưng ai trong tay vừa đúng lúc có một số tiền lớn như vậy, có thể mua lầu trúc và tửu quán của ta đây? Cuộc buôn bán lớn như vậy cũng không phải gặp một lần là có thể đàm phán xong, hai bên dù sao vẫn phải khảo sát, phải cò kè mặc cả, chuyện này rất tốn thời gian.
Mà ta chỉ có một ngày.
Đợi một chút, có lẽ chỉ có một người có thể...
Phương Nguyên chợt nảy ra một ý tưởng, nghĩ đến người đó.
Người đó không phải ai khác, chính là cữu phụ Cổ Nguyệt Đống Thổ.
Cữu phụ cữu mẫu khôn khéo mà lại keo kiệt, mười mấy năm qua kinh doanh tửu quán, lầu trúc và bán sinh cơ diệp, trong tay nhất định có một số lớn tiền để dành.
Vả lại, phần sản nghiệp này vốn là do bọn họ kinh doanh, bọn họ đã hiểu rõ, vậy cũng tiết kiệm được thời gian khảo sát.
Quan trọng hơn chính là, bọn họ bây giờ cũng đang bức thiết cần một phần giả sản để tiếp tục kinh doanh.
Tiền của dù nhiều hơn nữa mà không có thu vào thì chỉ là nước không nguồn, nhìn thấy nguyên thạch càng dùng càng ít, ai cũng sẽ lo nghĩ.
Có thể nói cữu phụ cữu mẫu chính là đối tượng giao dịch thích hợp nhất trước mắt.
Nghĩ đến đây, Phương Nguyên không chậm trễ nữa.
Hắn ra khỏi thụ ốc, đi đến nơi ở của Cổ Nguyệt Đống Thổ..