Phương Chính đứng trước lầu trúc, tiễn cữu mẫu đi.
Đợi đến lúc bà ta đi xa, hắn quay lại trong phòng, mới thở ra một hơi dài thường thượt.
- Làm hỏng kế hoạch ngày mai của ta rồi a!
Hắn kêu thán, vẻ mặt khó chịu đến cực điểm.
Trước đó cữu mẫu đến đây tìm hắn, vừa kêu khóc vừa kể lể với hắn, nói Phương Nguyên chiếm đoạt gia sản, trong nhà khó khăn túng quẫn rất khó sống các thứ.
Còn cầu xin hắn lấy lại công bằng, làm bộ dạng thay hắn bày mưu tính kế.
- Tùm cái váy lại, là muốn ta đi đỗ đấu với Phương Nguyên, lấy lại gia sản cho các người đó chứ gì?
Phương Chính hằn học nói nhỏ.
- Ta phỉ vào.
Gia sản là do cha mẹ để lại, là của huynh đệ bọn ta.
Phương Nguyên lấy lại thì có gì sai, ta còn không có hợp tác với hắn đã là may mắn cho mấy người rồi, còn đi tìm ta? Nghĩ cũng tốt thật.
Các người đây là đang xem thường trí tuệ của ta đi.
Phương Chính thật sự khó chịu, hắn không có quan tâm đến khối di sản kia sẽ vào tay ai, nói chính xác thì, hắn cảm thấy có chút chướng mắt thứ này.
Hắn đến thế giới này, mục đích không phải là tranh giành những thứ nhỏ nhoi ngay trước mặt.
Mục tiêu của hắn là tạo ra con đường riêng, đi lên đỉnh cao con đường của mình, và nhìn Phương Nguyên vùng vẫy đi tới đích như thế nào.
Để làm được như vậy, hắn cần phải cố gắng tu hành, tranh giành tài nguyên.
Nếu trong tay hắn hiện tại thiếu tài nguyên, hắn sẽ tranh lại di sản, nhưng hiện tại không phải như vậy, nên hắn cũng thật lười đi tranh.
Gia tộc quy định, trưởng tử mười sáu tuổi ra ngoài ở riêng, tự lập môn hộ sẽ được nhận lại di sản của song thân.
Phương Chính mặc dù không phải trưởng tử, nhưng hắn cũng có quyền kế thừa di sản này.
Thậm chí nếu hắn muốn tranh, Phương Nguyên chưa chắc tranh kịp.
Phương Nguyên còn lo lắng việc bị cản trở, nhưng Phương Chính thì không.
Chỉ cần hắn nói ra, lúc hắn vừa tốt nghiệp, tiểu tổ Thanh Thư đã lập tức giúp hắn nhận và hoàn thành nhiệm vụ kế thừa này.
Mà phía nội vụ đường, cũng không dám có bao nhiêu khó dễ hắn trong việc giao nhiệm vụ như Phương Nguyên.
Nhưng hắn không làm vậy, hắn không thích làm vậy, cũng không muốn làm vậy, càng không hối hận khi bỏ qua.
- Túc chủ ơi, túc chủ à!
Hệ thống lúc này xuất hiện, bay qua bay lại trước mặt hắn.
- Ngươi có cảm thấy gần đây mình nhàn hạ quá không? Chỉ có nhiệm vụ ngày thôi nè, còn nhiệm vụ khác thì trống vấn quá nè.
Ngươi cảm thấy thế nào nếu bây giờ yêu cầu nhiệm vụ phát sinh?
— QUẢNG CÁO —
- Phấn mẹ ngươi đi!
Phương Chính càu mày.
- Ta đéo rảnh chơi với ngươi.
Phương Chính biết vì sao hệ thống lại đột nhiên nói vậy, bởi vì gần đây quả thật việc làm nhiệm vụ hệ thống của hắn quá mức hiu quạnh.
Ngoài nhiệm vụ ngày và nhiệm vụ chính tuyến ra, hai loại còn lại hoàn toàn không có.
Nhiệm vụ có thời hạn phụ thuộc vào việc tu hành của hắn, không thể cưỡng chế phát nhiệm vụ không liên quan đến tu hành, cũng không thể vô duyên vô cớ ép hắn tăng tu vi.
Nhiệm vụ phát sinh càng phải phụ thuộc vào nhu cầu của hắn, nó đâu thể cưỡng ép phát nhiệm vụ trái với nhu cầu của hắn được.
- Nhưng mà túc chủ, ngươi cứ nhàn hạ như này thì nguy hiểm lắm.
- Ta sẽ suy nghĩ một chút.
Hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy hệ thống nói cũng không sai.
Hắn gần đây đúng là nhàn hạ thật, ngoài tu hành không khiếu ra, cũng chỉ nghiên cứu cổ phương, chỉ có hai ngày nay mới đi thu thập một chút nguyên liệu ở suối.
Lần chiến đấu gần đây nhất cũng là ở thú triều loại nhỏ của nửa tháng trước, mà trận đó cũng không có bao nhiêu hồi hộp.
Lúc đấu với điện lang, hắn cũng chỉ lo việc chữa trị ở cuối đội hình, rất là nhàn hạ.
- Túc chủ cần gì nghĩ nhiều, chẳng phải trước mắt có cơ hội vận động rồi sao? Đánh nhau với Phương Nguyên đi, Phương Nguyên thật ra là chỗ để túc chủ rèn luyện đó.
Theo ta phân tích, ngươi đánh với Phương Nguyên một trận, tốc độ phát triển so với việc đi săn suốt hai tháng còn muốn nhanh hơn.
Khuyến khích ngươi giao đấu với hắn nhiều vào.
- Ngươi là đang nói đến trận đổ đấu giành gia sản đó à? Mơ cũng đừng có mơ.
Cứ cho là ta đồng ý đi nữa, Phương Nguyên hắn sẽ đồng ý sau? Lại nói, ta giành lại gia sản vốn thuộc về hắn để làm cái gì, đem cho cữu phụ cữu mẫu à? Bản thân ta cũng đâu có biết kinh doanh mua bán gì, lấy cho mình để chờ ngày thua lỗ đến dẹp tiệm chắc?
- Ngoài ra, ngươi mắc sai lầm nghiêm trọng khi so sánh rồi đó.
Đấu với Phương Nguyên là đấu với người, còn săn thú là đấu với thú.
Trí tuệ của con người và thú vật khác nhau, ngươi so sánh như vậy rất đáng ăn đập đó.
Phương Chính nói đến đây, dừng lại một chút, trừng mắt với hệ thống một cái, xong mới nói tiếp.
- Trước đến nay, ngoài Phương Nguyên ra ta gần như không đánh nhau với ai cả, lúc ở học đường cũng không tính là đánh nhau.
Cách tốt nhất, là tìm nhiều người đối luyện một chút...!Um, có thể nhân cơ hội hợp tác của năm sau, khiêu chiến với mấy gia tộc kia.
Nhưng từ đây đến đó, quả thật khá xa.
Trước mắt có thể làm gì đây?
Phương Chính suy tư, hắn tìm kiếm người có thể giao chiến với mình.
Ngoài Phương Nguyên ra, trong Cổ Nguyệt sơn trại cũng không ít người có thể giao chiến.
Cổ sư không phải chỉ có một hai người, đâu nhất thiết cứ phải chăm chăm vào những ngươi được nhắc đi nhắc lại trong nguyên tác.
- Ta nên học hỏi tên đó một chút, đi khiêu chiến khắp nơi, nhưng vẫn nên nhẹ nhàng một chút, chơi với tộc nhân là đủ rồi.
Vậy thì, nên lấy phần thưởng là gì?
Nhiệm vụ phát sinh dựa vào phần thưởng để phát, hắn chỉ có thể định hướng cho hệ thống mà thôi.
Ví như hắn muốn khiêu chiến, nhưng hắn không thể tự đặc số lượng, số lượng sẽ do hệ thống định ra dựa trên phần thưởng.
Phương Chính suy nghĩ một chút, sau đó đứng lên, đi ra khỏi lầu trúc.
— QUẢNG CÁO —
Mặc dù hắn không muốn can thiệp vào việc gia sản, nhưng đã giả vờ thì cũng nên giả vờ cho trọn, vẫn nên đi gặp Phương Nguyên một chút.
Còn về phần thưởng thì vừa đi vừa nghĩ vậy, hắn hiện tại cũng không muốn thêm con cổ trùng nào cả.
Vấn đề nuôi dưỡng không lo thì cũng phải lo việc sử dụng, có nhiều mà lại sử dụng không hết hoặc không dùng được thì có làm cái gì? Chẳng thà không cần thì hơn.
Trên cơ bản mà nói, không có giới hạn số lượng cổ trùng mà cổ sư có thể luyện hóa thành của mình.
Nhưng một cổ sư trước nay chỉ dùng bốn năm con là cùng.
Dù sao thì việc nuôi nấng chúng rất quan trọng, cổ trùng cần ăn, mà ăn thì cần tài nguyên, cần tiền.
Nuôi nhiều, cổ sư căn bản là nuôi không nổi.
Mà cho dù có nuôi nổi đi nữa, dùng cũng không có hết.
Cứ tưởng tượng một cái thân thuộc đi, một gã đại gia nuôi tình nhân, trong quá trình bao nuôi phải mua nhà, mua xe, mua đồ cho tình nhân.
Gã có nhiều tiền, không lo lắng nuôi dưỡng nhiều tình nhân.
Nhưng mà sức của một người đàn ông là có hạn, nuôi nhiều, nhưng lại lên không được, dùng không được, vậy nuôi làm gì bây giờ? Nuôi để ngắm thôi à.
Phương Chính bây giờ cũng gần giống như gã đại gia đó, trong tay hắn có nhiều cổ trùng không khác gì tình nhân.
Hắn quả thật nuôi nổi chúng, nhưng mà lại chỉ để đó, căn bản không có dùng đến.
Hắn bây giờ chỉ dùng có nguyệt nghê thường và nguyệt mang cổ, cửu diệp sinh cơ thảo cũng chỉ để trang trí.
Còn xuân thu thiền, hai con tửu trùng, ngọc bì cổ, bạch thỉ cổ, ẩn thạch cổ đều đang bị hắn bỏ xó, không đá động gì đến chúng cả.
Nếu bây giờ lại thêm cổ trùng, vậy cái xó đó lại tăng thêm một chỗ nữa rồi.
Nếu không lấy cổ trùng, có thể lấy tài nguyên.
Nhưng mà nên lấy tài nguyên gì mới là vấn đề!
Thức ăn cho cổ trùng hắn đã chuẩn bị đầy đủ, đủ nuôi bọn chúng trong nửa năm tới.
Tài nguyên hợp luyện hay luyện chế khác hắn cũng đang tự thu thập, không cần thiết phải đưa vào phần thưởng.
- Thiết thực nhất trong hệ thống, có lẽ là nguyên điểm.
Nhưng cho dù ta yêu cầu phần thưởng gì, bên cạnh phần thưởng đó cũng luôn có nguyên điểm.
Nếu chỉ ưu tiên vào nguyên điểm, số điểm thu lại sau khi hoàn thành so ra có chút lỗ so với phần thưởng khác.
- Nếu phần thưởng yêu cầu quá cao, e gần bản thân ta bây giờ không làm được, mà quá thấp, lại không đủ để rèn luyện.
Có chút khó khăn đây.
Um.
Hắn vừa đi vừa nghĩ, đồng thời liếc nhìn lên cách tòa lầu trúc.
Bỗng lúc này, hắn nhìn thấy Phương Nguyên đang đứng bên cửa sổ tầng hai của một lầu trúc, ánh mắt nhìn ra phía xa xa.
- Ca ca, chúng ta nói chuyện một chút đi!
Phương Chính dừng chân, đứng dưới lầu nói vọng lên với Phương Nguyên.
— QUẢNG CÁO —
Phương Nguyên giật mình, cúi xuống nhìn hắn.
Ánh mặt trời phía xa đã dần xuống núi, Phương Chính đứng dưới lầu, bị cái bóng của tòa lầu trúc bao phủ.
Hắn ngẩng mặt nhìn, gương mặt hết sức bình thản.
Phương Nguyên đứng trên lầu, tấm mình trong ánh chiều tà, rủ mắt nhìn xuống, đôi con ngươi của hắn sâu thẳm không thấy đáy.
Phương Nguyên có hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của Phương Chính, nhưng cũng không có bao nhiêu ngoài dự đón.
Cữu phụ cữu mẫu không có bao nhiêu thủ đoạn với Phương Nguyên bây giờ, thử đoạn lợi hại nhất chính là Phương Chính.
Nhưng đây không phải cái Phương Nguyên lo.
Phương Nguyên đang lo tư cách kế thừa gia sản của Phương Chính.
Mà Phương Chính cũng có thể tranh giành với hắn.
- Nhưng như vậy thì thế nào? Chỉ cần ta có tài nguyên có thể tu hành, thì có giao hết gia sản cho Phương Chính cũng không có vấn đề gì cả.
- Hiện tại, chỉ cần dựa vào việc buôn bán sinh cơ diệp cũng đủ chống đỡ ta tu hành.
Hơn nữa đến lang triều xảy ra vào năm sao, giá sinh cơ diệp càng sẽ cao hơn rất nhiều so với hiện tại.
Phương Nguyên bình thản suy nghĩ.
Trong ký ức của hắn, lang triều sang năm lớn hơn rất nhiều những năm trước, vượt ra ngoài tưởng tượng của gia tộc.
Lúc đó, giá của một phiếm sinh cơ diệp lên cao nhanh chống, có thời điểm có vượt qua một trăm khối một phiếm, còn là cung không đủ cầu, người người tranh mua.
Nếu tính riêng việc buôn bán sinh cơ diệp, cũng đủ để Phương Nguyên tu hành đến tam chuyển.
Vì vậy các loại gia sản khác như lầu trúc, tửu quán, đất đai, gia nô đối với hắn mà nói là loại có cũng được, không có cũng không sao.
Nhưng mà, nếu muốn hắn bỏ ra, cũng phải trả một cái giá khiến hắn hài lòng trước đã.
Phương Chính lúc này cũng lười phải đón xem Phương Nguyên đang nghĩ cái gì, liền nói câu thứ hai.
- Chúng ta đi tìm tửu quán nào đó nói chuyện chút đi!
Phương Nguyên nhìn Phương Chính, mỉm cười, nói.
- Được thôi! Liền đi tới tửu quán phía đông đi..