Cách, cách cách, cách, cách cách.
Phu canh đi tuần, gõ mỏ thành tiết tấu.
Phương Nguyên mở ánh mắt khô khốc, thầm nghĩ.
- Đã là canh năm.
Hắn đêm qua nằm ở trên giường, suy nghĩ thật nhiều kế hoạch, tính ra chỉ mới ngủ hơn một canh giờ.
Thân thể này của hắn còn chưa có bắt đầu tu hành, tinh thần và thể lực chưa dồi dào, vì vậy từng cơn mệt mỏi vì thiếu ngủ vẫn cứ bao trùm lấy thể xác và tinh thần của hắn.
Nhưng năm trăm năm cuộc sống đã mài giũa ý chí của hắn giống như sắt thép, một chút cảm giác thèm ngủ này không tính là gì.
Vì vậy hắn đẩy ra chăn đệm, sạch sẽ lưu loát đứng lên.
Hắn mở ra cửa sổ, mưa xuân sớm đã tạnh.
Hơi ẩm tươi mát mang theo hương vị hỗn hợp từ bùn đất, cây cối và hoa dại lập tức phả vào mặt.
Phương Nguyên bỗng nhiên cảm thấy đầu óc tỉnh táo, cơn buồn ngủ mất sạch không còn.
Lúc này mặt trời còn chưa mọc, bầu trời màu lam đậm, như u ám xuống cũng như sáng dần lên.
Phóng tầm mắt nhìn lại, lầu trúc được dựng từ trúc mâu và cây cối, hòa vào cùng với dãy núi, một vùng xanh biếc tĩnh lặng.
- Phương Nguyên thiếu gia, ngài đã tỉnh.
Tôi bây giờ lên tầng trên, hầu hạ ngài rửa mặt.
Lúc này, tầng dưới vang lên tiếng nói của một thiếu nữ.
Phương Nguyên cúi đầu nhìn, là Trầm Thuý, nha hoàn theo bên cạnh mình.
Dung mạo của nàng ta chỉ có thể tính là có chút ưu tú, cách ăn mặc đẹp.
Nàng ta mặc một bộ quần áo màu xanh, áo dài tay với quần dài, dưới chân mang giày thêu, trên mái tóc đen còn có một cây trâm đính ngọc trai, cả người tỏa ra sức sống thanh xuân.
Nàng ta vui mừng nhìn Phương Nguyên một cái, bưng một chậu nước rồi bước lên lầu.
Phương Chính lúc này đang ngồi trên giường, nghe tiếng gọi của Trầm Thúy liền thoáng chau mày, mở mắt thầm nghĩ.
- Rõ là ồn ào.
Hắn duỗi người một cái, liền đứng lên đi mở cửa sổ.
Hắn đêm qua sau khi về phòng liền ngủ rất nhanh, sáng nay lại thức dậy từ canh bốn.
Sau khi làm vệ sinh xong liền bắt đầu tập thể dục làm nóng cơ thể rồi quay sang ngồi thiền.
Hắn đứng bên cạnh cửa sổ, phóng mắt nhìn ra bầu trời đang dần dần sáng lên, sắc lam trên bầu trời đang dần nhạt đi, lại ẩn ẩn có chút ánh đỏ.
— QUẢNG CÁO —
Rất nhanh, Phương Chính thu hồi tầm mắt, xoay người đi chuẩn bị cho mình.
Hắn thay một thân quần áo, bên trong là bộ đồ vải đen bó sát người, làm nổi bậc làn da trắng nhạt của tuổi thiếu niên cùng một thân cơ bắp săn chắc.
Sau đó hắn đem một cái áo rộng màu xám mặc vào, cẩn thận che đi bên trong, liền rất nhanh làm bản thân nhìn ốm yếu.
Mười năm qua, dưới sự che dấu của hệ thống, Phương Chính điên cuồng luyện tập.
Từ các bài thể dục thể thao đơn giản, sau lại là quyền cước, kiếm pháp, đao pháp, kỹ thuật bắn cung, ném phi tiêu các thứ, không gì là hắn không học.
Hai năm trở lại đây, hắn còn thường xuyên vào rừng săn bắn, từ các loại động vật ăn cỏ, cho đến động vật ăn thịt, đặc biệt là săn khá nhiều lợn rừng.
Đạt đến đánh giá cực hạn của phàm nhân về mặt tốc độ và sức lực, không phải là một việc đơn giản.
Cổ sư có thể chạy nhanh như gió, sức nâng cả một ngọn núi là việc dễ thấy, nhưng đây là nhờ lực lượng của cổ trùng.
Một phàm nhân bình thường, sức lực cả đời người có hạn, một người có thể có bao nhiêu lợi hại đâu? Phương Chính bây giờ, tự tin so chiêu với các thợ săn phàm nhân.
Hắn lấy thân thể một thiếu niên làm đến mức có thể tay không đánh gảy cây gỗ đã là việc không dám tin rồi.
Để được như vậy, cái giá hắn bỏ ra cũng không phải là ít.
Phương Chính đánh đổi mười năm tuổi thơ, bất kể ngày đêm, chỉ cần có một khoảng trống liền điên cuồng luyện tập.
Ngoài hai bữa cơm cùng Phương Nguyên, hắn hầu như đều trốn ở một nơi nào đó để luyện tập.
Phương Chính mặt dù không muốn người khác biết, nhưng chẳng qua chỉ mấy ngày đầu, sau đó với hắn dù có biết cũng không sau cả.
Hắn thậm chí cũng chuẩn bị xong đáp án khi bị hỏi, chuẩn bị xong cách ứng phó, hắn tự đặc ra không ít hướng phát triển, mọi hướng đều chuẩn bị ít nhất ba hướng xử lí.
So với Phương Nguyên, hắn tự nhận dù có phóng tên lửa của theo không kịp.
Nhưng so với các thiên chi kiêu nữ, thiếu niên anh tài khác Phương Chính hắn tuyệt đối không để bản thân rơi lại phía sau.
Phương Chính đem quần áo thay tốt, lúc này bà lão hầu hạ hắn mới lục đục đi đến.
Mấy năm nay, Phương Nguyên chăm sóc hắn, xin cho hắn một nha hoàn hầu hạ.
Cữu phụ cữu mẫu liền để một lão bà vừa mập vừa xấu đến chăm sóc hắn.
Hắn cũng không có từ chối, vẫn để ở bên cạnh.
Nhưng hắn ngày đi đêm về, sáng dậy sớm, tối vào phòng đóng cửu cũng rất sớm, lão bà căn bản không có chăm sóc gì hắn, cùng lắm là mỗi ngày lui tới, giúp hắn giặt giũ, xếp chăn cùng quét dọn.
- Phương Chính thiếu gia.
Lão bà đi vào phòng chào hắn, hắn cũng chỉ đơn giản gật đầu một cái.
Lão bà cũng không nói gì, liền đi lại đem chăn đệm xếp.
Giữa cả hai có cái gì để nói đâu.
Phương Chính còn không có cùng Phương Nguyên nói chuyện quá ba câu trong một ngày, thậm chí có khi ba ngày hai người mới nói được một hai câu.
Hắn và lão bà không có bao nhiêu quan hệ, có cái gì tốt để nói?
Phương Chính nhìn cũng không nhìn bà, sửa sửa nếp áo một chút, liền đi ra khỏi cửa phòng.
Vừa vặn nhìn thấy Trầm Thúy mang theo chậu nước từ phòng bên cạnh đi ra.
Phương Chính nhìn thoáng qua nàng ta, liền chuyển mắt đến cửa phòng bên cạnh.
Rất nhanh, Phương Nguyên xuất hiện trước cửa phòng bên kia, nhìn lại hắn.
Ánh mắt cả hai chạm nhau.
Mắt ca ca như vực sâu không đáy, như một hố sâu đen tối cắt giấu một đầu mảnh thú.
Mắt đệ đệ như mặt nước hồ thu trong đêm không trăng, tĩnh lặng và u ám.
— QUẢNG CÁO —
Phương Chính đảo mắt, chủ động tránh né Phương Nguyên.
Hắn một bên nghiên đầu, một bên nghiên người tránh đường cho Phương Nguyên.
Phương Nguyên nhìn hắn, cũng chẳng có gì ngoài ý muốn, mười năm qua, hắn cũng đã quen với bộ dạng này của Phương Chính, lúc này nhìn, cũng không có bao nhiêu không ổn.
Chỉ là, Phương Nguyên không hiểu sau trong lòng lại có một tia cảm giác kì quái.
Loại cảm giác này đến rất nhanh, đi cũng rất nhanh.
Nó như một tia ánh sáng, lóe qua trong bóng tối vô tặn rồi vụt tắt, dư âm để lại cũng rất nhanh bị bóng đen bao phủ, trong chớp mắt liền không còn lại gì.
- Đi thôi.
Phương Nguyên lãnh đạm lên tiếng, dẫn đầu đi xuống lầu trúc.
Phương Chính chỉ ờ một tiếng lấy lệ, liền im lặng đi theo phía sau.
Hai huynh đệ rời khỏi chỗ ở, dọc đường đi gặp đến không ít thiếu niên đồng trang lứa, tốp năm tốp ba cùng đi, hiển nhiên là có cùng mục đích.
- Các ngươi nhìn xem, đó là hai huynh đệ Phương gia.
Tiếng bàn luận rủ rỉ truyền vào tai.
- Đang đi phía trước chính là Phương Nguyên, chính là Phương Nguyên làm thơ đó đó.
Có người nhấn mạnh.
- Thì ra là hắn à, mặt lạnh lùng, bộ dạng không coi ai ra gì, đúng là giống trong lời đồn.
Có người giọng điệu chanh chua, mang theo ghen tị cùng thèm muốn.
- Hừ, ngươi nếu có thể giống hắn, ngươi cũng có thể làm như vậy!
Có người hừ lạnh trả lời, ẩn chứa bất mãn.
Phương Nguyên mặt không đổi sắc nhưng trong lòng không khỏi cười lạnh.
- Chẳng trách kiếp trước khi ta trắc ra loại Bính liền bị kẻ thù quay quanh, chịu khắp nơi chèn ép.
Một đời kiếp trước của Phương Nguyên, hắn còn thật ngây thơ, căn bản không có nhìn ra.
Bây giờ lại lần nữa trải qua, hắn lại rất sáng suốt, nhìn rõ tất cả.
Cữu phụ cữu mẫu mấy năm qua chăm sóc hắn, chẳng qua chỉ vì nghĩ hắn là thiên tài, không loại Giáp thì cũng phải là loại Ất, đối với hắn chẳng qua cũng chỉ là một dạng đầu tư.
— QUẢNG CÁO —
Ngoài ra, đối đãi giữa hai người Phương Nguyên và Phương Chính cũng khác nhau.
Cữu phụ cữu mẫu đối với Phương Nguyên quan tâm chăm sóc, đối với Phương Chính lại vô cùng khắc khe.
Ví như để Trầm Thúy trẻ tuổi thuận mắt hầu hạ Phương Nguyên, lại để lão bà mập mạp bên cạnh Phương Chính.
Những việc này chính là thủ đoạn để chia rẽ tình cảm huynh đệ của cả hai.
Phương Nguyên đời trước trải qua quá ít, Phương Chính lại khờ khạo để hai người họ thành công.
Nhưng mà đời này, Phương Nguyên lại có năm trăm năm kinh nghiệm, muốn thay đổi hoàn cảnh này hoàn toàn đơn giản như ăn cơm uống nước.
Chỉ là, hắn không có ý định đi làm a.
Dù là bất cứ ai, chỉ cần không cản đường hắn đi, vậy thì giẫm hắn cũng lười giẫm.
Mặt trời lúc này đã lên, ánh nắng xuyên qua lớp xương núi, chiếu hạ lên mặt đất.
Ánh nắng chiếu rọi lên người Phương Nguyên, kéo ra phía sau hắn một cái bóng đen.
Bóng đen phủ lên đất, phủ lên người Phương Chính đang đi ở phía sau.
Phương Chính một đường im lặng đi tới, đối với lời nói xung quanh, đối với bóng của Phương Nguyên đang phủ trên mặt mình làm như không nghe không thấy.
Hắn thật lòng cũng chẳng quan tâm, có gì đáng để bận tâm chứ?
Lời bàn tán bên ngoài thì sau? Cũng chỉ như một đám chó sủa bậy mà thôi.
Ngươi sẽ vì chó sủa mà bận tầm à? Bóng người bao phủ thì lại thế nào? Cũng có khác với bóng cây, bóng nhà gì gì đó đâu, cứ xem như đứng dưới một gốc cây thôi.
- Thế mà trong nguyên tác, những thứ này lại làm cho Phương Chính hít thở không thông.
Bây giờ tự thân ta trải qua, ha ha, còn không bằng một chiếc lá rơi xuống mặt hồ làm ra rợn sóng nữa.
Phương Chính hạ mi mắt, trong lòng cười lạnh.
Nhưng hắn cũng biết rõ, đây chẳng qua là hiểu biết khác nhau, phản ứng cũng liền khác nhau.
Phương Chính trong nguyên tác là hoàn toàn khờ khạo, cái gì cũng không rõ, bị cữu phụ cữu mẫu chia rẽ thành công, ranh tỵ với ca ca, xem trọng lời thiên hạ.
Hắn thì ngược lại, hắn có góc nhìn của một đọc giả, có góc nhìn toàn cảnh của một người ngoài cuộc.
Hắn sáng suốt vô cùng, vì vậy mà lạnh nhạt điềm đạm trước những thứ này.
Góc nhìn khác nhau, hoàn cảnh khác nhau, suy nghĩ và tình cảm cũng liền khác nhau.
Cho dù cả hai đều là Phương Chính, nhưng định sẵn cả hai là hai người khác biệt hoàn toàn.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Phương Nguyên cảm thấy có điểm kì quái.
Ảnh hưởng của hệ thống làm cho Phương Nguyên nhất thời cảm thấy Phương Chính bình thường, nhưng một khi khai khiếu hoàn thành, tầng ảnh hưởng này liền biến mất, sự bình thường liền trở thành bất thường.
Cảm xúc kì quái trong lòng Phương Nguyên thời điểm đó sẽ bộc phát.
Nhưng đây là điều tất nhiên phải vậy, Phương Chính thật ra không có bận tâm về vấn đề này.
Dù có bận tâm, lấy việc này cũng không thể thay đổi, vậy thì còn tốn thời gian cho nó làm gì? Dùng thới gian đó tìm cách ứng phó là tốt lắm rồi.
Phương Chính nghĩ như vậy, không khỏi khẽ mĩm cười.
Hắn vươn mắt, nhìn lên bầu trời lam nhạt ửng sắc cam.
Mặt trời đã lên khỏi đỉnh núi, ánh nắng ấm áp xuyên lớp sương núi, làm tan đi cảm giác se lạnh của buổi sáng sớm mùa xuân sau đêm mưa rả rích.
Phương Chính vọng mắt nhìn, liền nhìn thấy mục đích đã rất gần ở trước mắt.
Hơn một trăm thiếu niên mười lăm tuổi, lúc này đang tụ tập lại ở trước gia chủ các.
Nơi này, sẽ là nơi dẫn họ đến địa điểm khai khiếu, là nơi sẽ mở ra con đường nhân sinh hoàn toàn mới, là nơi khởi đầu cho sực nghịch thiên cải mệnh của cả hai thiếu niên mang theo trong mình một tia ánh sáng của vi diện chi tử..