Thời gian trôi nhanh, hè đi thu đến.
Trong đường hầm, Phương Nguyên lại đứng trước tảng đá lớn chặn lối đi lần nữa.
Vì thời tiết lạnh dần nên hắn đã mặc vào quần áo mộc mạc dài tay, nhưng dáng người hắn đã không còn gầy ốm giống như mấy tháng trước.
Lồng ngực, hai cánh tay, hai chân, bụng của hắn đều có bắp thịt rõ ràng.
Những bắp thịt này không gồ lên, mà là dạng cơ bắp rắn rỏi, phối hợp với thân hình dần dần cao lên và da thịt trắng nõn của Phương Nguyên, làm cho người ta cảm thấy có một loại cảm giác thanh xuân, tràn ngập sức sống.
- Bắt đầu từ ba ngày trước, bạch thỉ cổ đã không còn khả năng tăng cường sức lực nữa rồi.
Nói cách khác, ta đã có một trư lực, xem như là đạt tới mục tiêu của Hoa Tửu hành giả.
Ngày hôm nay, ta sẽ đẩy tảng đá tròn này lần nữa.
Đôi mắt Phương Nguyên lóe sáng, chân phải hắn đạp về phía trước một bước, chân trái ở phía sau, tạo thành thế cung bộ.
Hai tay hắn chạm vào mặt ngoài tảng đá, hít một hơi thật sâu, đẩy mạnh.
Dưới lực đẩy của hai tay hắn, tảng đá bắt đầu xê dịch cực kỳ chậm chạp, tiếp đó từ từ chuyển động, cuối cùng dần dần lăn về phía trước.
Con đường hầm bị tảng đá lớn ngăn trở này nghiêng hướng lên trên, tảng đá được Hoa Tửu hành giả gia công thành hình cầu, lăn là thích hợp nhất.
Có lẽ đây cũng là dụng ý của ông ta, muốn người thừa kế đẩy tảng đá, hơn nữa còn phải đẩy lên trên.
- Mười bước, hai mươi bước, ba mươi bước...
Phương Nguyên vừa đẩy mạnh từng bước về phía trước vừa lặng lẽ tính toán trong lòng.
- Một tuần trước, ta đẩy được bốn mươi lăm bước thì thể lực đã cạn kiệt, đành phải buông tha.
Không biết lần này có thể đẩy đi bao xa?
Bốn mươi bước, bốn mươi lăm bước...
Sau một lát, Phương Nguyên phá bỏ kỷ lục lúc đầu.
Nhưng hắn cũng đã vô cùng mệt mỏi.
Bốn mươi sáu bước, bốn mươi bảy bước...
Phương Nguyên cảm giác được rõ ràng, đến bước này, thể lực bản thân đã không còn dư lại bao nhiêu.
Bốn mươi tám, bốn mươi chín bước...
Hắn dốc hết sức còn lại, lại đi về phía trước hai bước.
Cuối cùng cũng không đi nổi nữa, cả người hắn đã đầy mồ hôi.
Sau khi dùng bả vai và chân ngăn tảng đá, hắn thở hổn hển từng hơi.
- Có nên từ bỏ hay không?
Phương Nguyên không nhịn được nghĩ như vậy.
Đây là một đường hầm nghiêng hướng lên trên, trên đường quay về, hắn cũng phải tiêu hao không ít thể lực.
Dù sao tảng đá này cũng phải lăn xuống, trong quá trình đó hắn vẫn phải ngăn nó lại, chứ nếu buông tay ngay và chạy thì tảng đá sẽ càng lăn càng nhanh.
Hắn cũng không muốn mình vì tránh không kịp mà bị tảng đá đè thành một đống thịt vụn.
Nhưng sau khi suy nghĩ, Phương Nguyên lại cảm thấy có hơi không cam lòng, hắn lại đẩy thêm một bước nữa.
Năm mươi bước.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy áp lực đến từ tảng đá chợt nhẹ đi, thì ra tảng đá đã lăn lên một bậc thang bằng phẳng.
Phương Nguyên đẩy thêm vài bước nữa rồi lách qua tảng đá, hắn phát hiện mình đi tới một mật thất.
Mật thất này không xê xích bao nhiêu với khe đá bí động, Phương Nguyên tạm thời nó gọi là mật thất thứ hai.
— QUẢNG CÁO —
Trong mật thất trống rỗng, không có đồ vật nào, bốn vách tường cũng đều bằng loại bùn đất màu đỏ thẫm kỳ quái, phát ra ánh sáng đỏ mờ nhạt.
Ở mặt kia của mật thất có một cánh cửa đá màu xám thô kệch, hẳn là tác phẩm làm lúc vội vàng của Hoa Tửu hành giả.
Phương Nguyên nghỉ ngơi trong chốc lát, hắn cũng không đẩy cửa đá ra ngay mà lại có phát hiện mới.
Hắn phát hiện ra một mảng đất ở trước cửa đá, nhìn có vẻ ướt sũng.
- Chẳng lẽ...
Trong đầu Phương Nguyên ngay lập tức hiện lên một ý nghĩ.
Hắn ngồi xổm xuống, đưa hai tay gạt bùn đất vừa xốp vừa ẩm ướt ra.
Đóa địa tàng hoa thứ hai!
Phương Nguyên cất giọng cười to, cẩn thận từng chút một mở cánh hoa, lấy con cổ trùng đang ngâm trong dịch hoa màu hoàng kim ra.
Đây là một con ngọc bì cổ
Hắn thúc giục chân nguyên, luyện hóa nó ngay trong chốc lát.
- Sau khi có được bạch thỉ cổ, ta còn đang suy nghĩ lấy ở đâu ra một con ngọc bì cổ nữa, như vậy mới có thể hợp luyện thành bạch ngọc cổ.
Không ngờ Hoa Tửu hành giả đã chuẩn bị xong cho ta rồi.
Phương Nguyên xoay chuyển ý nghĩa thật nhanh, suy nghĩ về ảnh hưởng mà con ngọc bì cổ này mang đến.
Đây đã là con cổ trùng thứ sáu của Phương Nguyên.
Mặc dù trước kia hắn có năm con cổ trùng nhưng mà không con nào có thể dùng để phòng ngự.
Có ngọc bì cổ này, cuối cùng hắn cũng bổ sung vào thiếu sót về mặt phòng ngự rồi.
Đôi khi, phòng ngự cũng có nghĩa là tấn công.
Điều này cũng không khó hiểu, lấy bản thân Phương Nguyên mà nói, hắn thông qua bạch thỉ cổ, sức lực tăng lên đến một trư lực.
Theo lý thuyết, với sức lực như vậy hắn có thể một quyền đập nát tảng đá có tính chất tương đối xốp, nhưng Phương Nguyên chưa bao giờ làm như vậy.
Vì hắn biết bản thân hắn thiếu sức phòng ngự, một quyền đấm xuống, tảng đá sẽ vỡ, nhưng nắm tay của hắn cũng sẽ máu thịt lẫn lộn.
Bây giờ có phòng ngự của ngọc bì cổ, hắn có thể phát huy hoàn toàn sở trường về mặt sức mạnh.
Đương nhiên, một mặt có ảnh hưởng tốt thì cũng có một mặt không xong.
Ngọc bì cổ có giá trị cao, tính năng phòng ngự ở thuộc về hạng nổi bật trong cổ trùng nhất chuyển nhưng nó cũng không dễ nuôi.
Mỗi mười ngày nó phải cắn nuốt hai lượng ngọc thạch.
Giá trị của ngọc thạch khá quý giá là không cần phải nói, mấu chốt là vấn đề lấy ngọc thạch đâu đây.
Phương Chính cũng có một con ngọc bì cổ, nhưng hắn sớm đã công khai nuôi dưỡng, tuy vẫn lo âu về nguyên thạch mua ngọc thạch, nhưng lại không lo lắng về vấn đề khác.
Còn Phương Nguyên thì lại khác, hắn không thể công khai nuôi dưỡng ngọc bì cổ, nên không thể đi mua ngọc thạch được.
- Trước đây nuôi nấng bạch thỉ cổ, ta cần phải đúng giờ đi giết lợn rừng, còn chuyện này thì khá phiền phức.
Có ngọc bì cổ này, chẳng lẽ kêu ta đi khắp nơi đào quặng sao?
Phương Nguyên cười khổ một tiếng, một vấn đề mới lại bày ra trước mặt hắn.
Cất ngọc bì cổ vào, tạm thời ôn dưỡng trong không khiếu, Phương Nguyên chầm chậm đẩy cửa đá.
Cửa đá nặng nề, nếu Phương Nguyên không có bạch thỉ cổ tăng cường sức lực thì nhất định không đẩy nổi.
Nhưng mà bây giờ, hai tay Phương Nguyên chỉ đẩy nhẹ, cửa đá này đã dần dần mở ra.
Cảnh tượng sau cánh cửa hiện ra trước mặt Phương Nguyên, tầm nhìn của hắn đột nhiên rộng mở!
— QUẢNG CÁO —
Nơi này không còn là đường hầm nhỏ hẹp hay là trong hang động mà là một khu rừng đá rộng lớn dưới lòng đất.
Phương Nguyên nhìn qua, tính toán sơ bộ, diện tích của khu rừng đá dưới lòng đất này ít nhất là hơn ba mươi mẫu! Ở trên địa cầu, một sân bóng tiêu chuẩn cũng chỉ mười một mẫu.
- Hiện giờ hẳn là ta đang ở trong lòng núi Thanh Mao, không gian chỗ này chắc là được hình thành tự nhiên.
Phương Nguyên ngửa mặt nhìn lên vách đá xung quanh.
Vách đá nơi này đều cao mười sáu thước trở lên, trên đỉnh hiển nhiên cũng là vách đá.
Từ trên đỉnh vách đá buông xuống dưới từng cây từng cây cột đá to lớn màu đỏ sậm.
Mỗi một cây cột đá đều tỏa ra ánh sáng màu đỏ mờ mờ, vách đá xung quanh cũng vậy, cùng loại như đường hầm và hang động.
Mặc dù ánh sáng trong đây ảm đạm nhưng cũng đủ để cho Phương Nguyên thấy rõ vài thứ.
Phương Nguyên ngắm nhìn, từng cây từng cây cột đá có dáng vẻ như cây cổ thụ bỏ đi phần cành, chỉ còn lại thân cây trơ trọi.
Mặt ngoài cột đá cũng không trơn nhẵn mà đầy hốc nhỏ màu đen sâu thẳm.
Vô số cột đá trên to dưới nhỏ buông rũ xuống dưới, hình thành nên một khu rừng đá đảo ngược trong lòng núi.
Thiên nhiên chính là ngoạn mục như vậy.
Phương Nguyên hiểu biết rộng nên cũng không ngạc nhiên mà chỉ nhìn chằm chằm những hốc đen trên cột đá, chân mày càng ngày càng nhíu lại.
Hắn đã hơi hiểu ý đồ bố trí ngọc bì cổ của Hoa Tửu hành giả rồi.
- Nếu như ta đoán không sai...
Tay phải Phương Nguyên lật lại, bắn ra một đạo nguyệt nhận.
Nguyệt nhận xanh thẳm hóa thành một vệt sáng thẳng tắp trên không trung, vô cùng chuẩn xác bắn vào chính giữa một cái hốc đen trên cột đá.
Trong hốc đen lập tức truyền ra tiếng kêu vừa chói tai vừa giận dữ.
Vèo một tiếng, một con khỉ màu xám tro phóng ra từ trong động, đánh về phía Phương Nguyên
Vù vù vù.
Phương Nguyên bắn liên tục ba nguyện nhận.
Con khỉ không thể mượn lực trên không trung nhưng đuôi của nó cực kỳ linh hoạt, liên tục đung đưa, không ngờ có thể kéo cơ thể nó lật người trên không trung.
Sau khi tránh được hai nguyệt nhận, cuối cùng nó cũng bị nguyệt nhận thứ ba bắn trúng.
Phịch một tiếng, nó té trên mặt đất, không còn hơi thở.
Nó chết rồi, nhưng lại không chảy một giọt máu.
Chỉ thấy cơ thể màu xám tro đột nhiên hóa đá, trong phút chốc, cơ thể máu thịt biến thành một pho tượng khỉ đá.
Dáng vẻ của pho tượng, từ thần sắc trên khuôn mặt đến bộ dáng té trên mặt đất đều giống y như đúc con khỉ trước khi chết.
Sau hai hô hấp, mặt ngoài con khỉ đá phát ra tiếng vang nứt toát giòn giã, vết nứt nhanh chóng phủ kín toàn thân nó từ trong ra ngoài.
Sau đó roạt một tiếng, từ hình dạng hoàn chỉnh, nó vỡ vụn thành từng cục đá nhỏ.
- Quả nhiên là bầy Ngọc Nhãn Thạch Hầu.
Phương Nguyên đến gần ngồi xuống, gạt đống đá vụn, lấy ra từ trong đó hai viên châu xanh biếc.
Hai viên châu này chính là hai con ngươi của Ngọc Nhãn Thạch Hầu.
— QUẢNG CÁO —
Sau khi loại sinh vật kỳ lạ này chết, toàn thân sẽ hóa thành đá vụn màu xám, chỉ có đôi con ngươi sẽ tạo thành hai viên ngọc bích.
Mỗi viên đều rất nặng, ít nhất nặng đến một lượng.
Điều này có nghĩa là, chỉ cần chém giết Ngọc Nhãn Thạch Hầu thì vấn đề thức ăn của ngọc bì cổ đã có thể được giải quyết.
- Nhưng mà ta không chỉ cần nuôi ngọc bì cổ mà còn cần phải tiếp tục thừa kế truyền thừa của Hoa Tửu hành giả.
Manh mối tiếp theo của truyền thừa Hoa Tử hành giả hẳn là ở nơi nào đó trong rừng đá này.
Phương Nguyên cau mày, chuyện này thật phiền phức.
Hắn thử tiến tới vài bước, đôi mắt cẩn thận chú ý cột đá.
Khi đi đến bước thứ bảy, bên trong những cái hốc dày đặc trên cây cột đá gần hắn nhất dần dần sáng lên từng đôi tròng mắt xanh biếc.
Ngay lập tức, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống từ trán Phương Nguyên.
Hắn nhanh chân lùi về, vô số con ngươi màu xanh biếc trong hốc đen lại mờ xuống.
Rất rõ ràng, mỗi một đôi tròng mắt đại biểu cho một con Ngọc Nhãn Thạch Hầu.
Ngọc Nhãn Thạch Hầu vô cùng linh hoạt, Phương Nguyên chém giết một con trước sau sử dụng đến bốn nguyệt nhận.
Trên một cây cột đá có ít nhất trên trăm con Ngọc Nhãn Thạch Hầu sinh sống, mà khắp khu rừng đá này, không biết còn có bao nhiêu con khỉ như vậy.
Với thực lực trước mắt của Phương Nguyên, lọt vào sự bao vây tấn công của bốn con khỉ thì hắn sẽ phải nuốt hận bỏ mình.
Nếu tính cả phòng ngự của ngọc bì cổ, Phương Nguyên một thân một mình nhiều nhất là có thể quần nhau với mười hai con khỉ.
Nhưng mà thật may là những con khỉ này thường hay ngủ say trong hốc đá, đói bụng khát nước thì gặm đá bên cạnh.
Cột đá vừa là nhà vừa là thức ăn của chúng nó.
Trừ phi tiếp cận chúng trong vòng mười thước hoặc chủ động trêu chọc, nếu không thì chúng sẽ không đi ra.
Dùng từ ngữ trên địa cầu, thì chúng nó chính là một đám trạch hầu.
- Xem ra ta thật sự cần "chân thành" hợp tác với Phương Chính rồi.
Phương Nguyên ánh mắt chợt lóe, trên môi không khỏi treo lên ý cười.
Phương Chính ban đầu cùng Phương Nguyên phát hiện truyền thừa, lại giúp hắn mở lối vào, nhưng cho đến hiện tại Phương Chính vẫn chưa có quay lại đây thăm dò.
Đương nhiên Phương Nguyên cũng không có tin tưởng, Phương Chính có ẩn thạch cổ, dựa vào đâu cho rằng hắn không lén lút lại đây?
Nhưng cứ cho là Phương Chính lại đây thì thế nào, lối vào chỉ có một, thu hoạch chỉ có một, mà thu hoạch còn đang ở trong tay Phương Nguyên.
Cho dù Phương Chính có lại đây, kết quả cũng chỉ là tay không quay về.
Kỳ thực Phương Chính cũng không có rảnh rỗi chạy lại đây xem.
Khoảng thời gian qua hắn tu hành đến gần như điên rồi, các học viên còn truyền tai nhau gọi hắn là lớp trưởng điên.
Ngoài giờ học ra, lúc nào cũng chỉ thấy hắn tu hành, ngay cả giờ giải lao cũng tu hành.
Mỗi ngày chỉ nghĩ nữa canh giờ để ăn tạm, mỗi đêm lại chỉ ngủ chưa đến hai canh giờ, đến mức hai mắt của hắn giống như mắt gấu trúc.
Cứ như vậy, hắn làm gì có thời gian đi bận tâm xem Phương Nguyên đã lấy được cái gì ở đây chứ?
Phương Nguyên lấy được cái gì mặc xác Phương Nguyên, Phương Chính hắn bây giờ chỉ có mục tiêu là nhị chuyển mà thôi..