Phương Nguyên bắt đầu đào bùn, bùn đất rất rời rạc nên thật ra cũng không tốn bao nhiêu sức lực.
Khi đào xuống được khoảng một tấc đất thì bỗng có một mùi thơm đặc thù, như có như không bay vào trong mũi hắn.
- Mùi hương này ngạt ngào xa hoa nhưng lại không dung tục, mang vẻ cao thượng trang nhã, chẳng lẽ đó là…
Phương Nguyên chợt nghĩ đến khả năng nào đó, động tác trên tay nhất thời tăng nhanh vài phần.
Đào đào một lúc, dưới đất bùn chợt xuất hiện một tia sáng màu vàng.
- Quả nhiên là nó!
Đôi mắt Phương Nguyên sáng lên, động tác trên tay trở nên nhẹ nhàng, cẩn thận từng chút đào đất bùn xung quanh ra, mở rộng miệng hố.
Sau một lát, một nụ hoa màu vàng sậm được chôn trong lòng đất phơi bày ra trước mặt hắn.
Nó được chôn sâu vào bên dưới khoảng hai tấc, thể tích lớn cỡ cối đá, mặt ngoài nụ hoa trơn nhẵn, màu vàng sẫm, dáng vẻ thần bí lại thanh cao tao nhã.
- Quả nhiên là địa tàng hoa cổ!
Phương Nguyên thấy vậy, thở phào một hơi.
Hắn cũng không vội mở cánh hoa ra mà ngồi dưới đất nghỉ ngơi chốc lát, lau chùi sạch sẽ bùn đất trên hai tay rồi mới nhẹ nhàng vạch cánh hoa màu vàng sậm ra.
Địa tàng hoa cổ giống như là hoa sen kết hợp với cây bắp cải.
Cánh hoa của nó xếp thành từng cánh từng cánh kề sát vào nhau, dày dặn, sờ vào rất mịn màng.
Phương Nguyên lột từng cánh hoa một, giống như đang kéo mở một cuộn tơ lụa.
Mà cách hoa to lớn màu vàng sậm này, một khi tách rời ra thì sẽ nhanh chóng tiêu tan, giống như từng hạt bông tuyết tan ra trong không khí.
Sau khi Phương Nguyên lột ra khoảng năm sáu chục cánh hoa bên ngoài, thể tích nụ hoa đã cắt giảm hơn phân nữa, lộ ra tim hoa ở bên trong.
Cánh hoa ở tim hoa có hình dáng hơi nhỏ, độ dày cũng mỏng đi, cảm giác mềm mại, mịn màng hơn.
Nó không giống tơ lụa nữa mà lại như một mảnh giấy mỏng manh.
Động tác của Phương Nguyên càng thêm nhẹ nhàng, thường phải sau mấy hơi thở, hắn mới thành công lột ra một cánh hoa.
Cánh hoa càng ngày càng trong suốt, một lát sau, khi Phương Nguyên lột ra một cánh hoa mỏng nhẹ như một tờ giấy tuyên thành, hắn dừng động tác lại.
Địa tàng hoa cổ lúc này chỉ còn lại có một lớp cánh hoa thật mỏng ở trung tâm.
Những cánh hoa này chồng lên nhau, bao bọc thành hình dạng một quả cầu lớn chừng nắm tay.
Cánh hoa nửa trong suốt, mỏng nhẹ như giấy tuyên thành.
Bên trong cánh hoa tràn ngập chất lỏng màu hoàng kim.
Giữa chất lỏng này, có một con cổ trùng đang ngủ say.
— QUẢNG CÁO —
Phương Nguyên tập trung nhìn thật kỹ nhưng chỉ có thể nhìn được hình dáng mơ hồ của con cổ trùng này, không thể phân biệt được rốt cuộc là loại cổ trùng nào.
Lại gần hơn, hơi thở của hắn phả lên trên tim hoa.
Quả cầu tim hoa bỗng nhiên run rẩy, những cánh hoa bao bọc chất lỏng cũng nhẹ nhàng đung đưa.
Cổ trùng không có thức ăn thì sẽ chết đói, chỉ có vài cổ trùng hiếm mới có thể xuất hiện tình hình tự mình phong ấn.
Vì để bảo quản cổ trùng, đám cổ sư nghĩ ra rất nhiều phương pháp.
Địa tàng hoa cổ chính là một loại trong đó.
Địa tàng hoa cổ là loại cổ tiêu hao một lần, một khi gieo trồng trên đất thì không thể di chuyển được nữa.
Nguồn thức ăn của nó rất đơn giản, đó chính là hơi đất.
Chỉ cần gieo trồng dưới mặt đất, có hơi đất dồi dào là nó có thể sống sót.
Tác dụng của nó cũng chỉ có một, đó chính là nuôi dưỡng cổ trùng khác trong tim hoa, ngâm trong dịch hoa màu hoàng kim.
Loại dịch hoa màu hoàng kim này bắt chước trạng thái phong ấn ở một mức độ nhất định, làm cho cổ trùng ngâm ở trong đó rơi vào giấc ngủ say.
- Hoa Tửu hành giả gieo địa tàng hoa cổ ở chỗ này, cổ trùng bên trong tim hoa này chắc hẳn là để lại cho người kế thừa.
Phương Nguyên đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng nắm cánh hoa còn lại, cẩn thận xé mở một lỗ hổng.
Chất lỏng màu hoàng kim chảy ra theo ngón tay hắn, cảm giác cứ như dầu đậu nành.
Theo sự trôi ra của chất lỏng màu vàng, tim hoa từ từ mềm xuống.
Phương Nguyên chà sát ngón tay, mở cánh hoa mềm mại này, lấy ra cổ trùng đang ngủ say kia.
Đó là một con bọ rùa rất đáng yêu.
Nó chỉ lớn cỡ móng tay cái.
Toàn thân nó đều có màu trắng ngà, nhìn từ phía sau, nó giống như một hình tròn.
Đầu của nó chỉ chiếm bộ phận rất nhỏ của hình tròn, còn lại đều là cái bụng béo mập cùng với cái vỏ sáng bóng.
Sáu chân của nó rất nhỏ, cũng có màu trắng ngà, giấu ở dưới bụng.
- Bạch thỉ cổ!
Đôi mắt Phương Nguyên chợt lóe lên sự vui mừng rồi biến mất.
----
Phương Chính ngồi xếp bằng trên giường, nhắm mắt tu hành.
— QUẢNG CÁO —
Từ sau khi hắn được bổ nhiệm làm lớp trưởng, đến nay cũng đã qua mười lăm ngày.
Mà sau ngày đó không lâu, gia lão cũng đưa ra mục thưởng tiếp theo, chính là thăng lên nhất chuyển cao giai.
Hệ thống cũng đùng giờ ra nhiệm vụ, cho hắn hai mươi ngày đột phá cao giai, mà hôm này, cũng đã trải qua mười ngày có hơn.
Đối với nhiệm vụ lần này, Phương Chính cũng không có điên cuồng tu hành như lần trước.
Bởi vì hắn trước đó đã tu hành, thời gian liền trở nên dư giả hơn nhiều.
Trong không khiếu, nguyên hải đang cuồn cuộn dậy sóng bỗng từ từ dịu lại.
Rất nhanh mặt biển đã trở nên lắng đọng như ban đầu.
Mặt biển mênh mông, nhưng chỉ chiếm hai thành không khiếu.
Đây là do Phương Chính tiêu hao cho tu hành còn lại.
Bao bọc không khiếu là một lớp thủy màng.
Từng dòng nước dao động, nối liền không dứt.
Phương Chính nhìn vào, chỉ thấy dòng nước này so với lúc đầu trở nên dày hơn, từng dòng nước trở nên lớn hơn.
Bề mặt không khiếu trở nên sần sùi, cảm giác như trong dòng nước nhấp nhô lên từng viên sỏi nhỏ.
- Sơ giai là quang màng, trung giai là thủy màng, đến cao giai sẽ thành thạch màng.
So với thủy màng, thạch màng càng thêm kiên cố, tu hành càng thêm khó khăn.
Ta muốn đột phá trung giai đạt đến cao giai, trước cần phải đem thủy màng cọ rửa, xây dựng thạch màng.
Phương Chính nhỏ giọng nói, từ túi tiền trên đầu giường lấy ra hai khối nguyên thạch, bắt đầu hấp thụ chân nguyên thiên nhiên đến khôi phục chân nguyên tự thân.
Thông thường mà nói, cổ sư mỗi lần hấp thu nguyên thạch, thường chỉ hấp thu một khối, nếu hấp thu hai khối một lúc, tâm thần phải chia ra làm đôi.
Nhất tâm nhị dụng, thường sẽ rất tiêu hao tâm trí.
Cổ sư nhất chuyển, thường rất khó làm được, cần phải qua thời gian dài rèn luyện mới có thể thành thạo.
Phương Chính cũng đã rèn luyện rất lâu, bắt đầu từ việc đơn giản nhất là tay trái vẽ tròn, tay phải vẽ vuông trong cùng một lúc.
Đến hiện tại, cũng xem như làm việc như nhất tâm nhị dụng trở nên rất nhẹ nhàng, nước chảy mây trôi.
Thời gian chậm rãi trôi, theo tốc độ dâng lên của nguyên hải, nguyên thạch trên tay Phương Chính càng lúc càng nhỏ, cuối cùng bị hấp thu hoàn toàn, trở thành một đám bụi phấn, theo kẽ tay của hắn rơi xuống.
Phương Chính bình thản nhìn đám bụi phấn này, cũng không thấy tiếc.
Nguyên thạch lấy tới là để dùng, hắn không keo kiệt chút nguyên thạch này.
Kì thực Phương Chính trước này dùng nguyên thạch, cũng có phân chia.
Nguyên thạch của hệ thống, hắn chỉ dùng để ra ngoài mua thức ăn.
Nguyên thạch hắn dùng tu hành, toàn bộ đều nhận từ học đường.
Từ trước đến nay, khi nguyên thạch nhận từ học đường hết, hắn cũng sẽ ngưng việc dùng nguyên thạch tu hành, mà là chờ nguyên hải tự khôi phục.
Nguyên hải lúc này của Phương Chính đã đầy, trở lại như cũ là chín thành tám.
Hắn thế này mới gọi ra tửu trùng, tiếp tục tu hành.
Đến nữa đêm, Phương Nguyên trở về, vẫn như cũ là bộ dạng hơi say, mùi rượu phản phất.
Phương Chính kết thúc tu hành, hắn kéo chăn nằm xuống, nhưng không có đi ngủ.
— QUẢNG CÁO —
- Tính toán một chút, đây là thay đổi rõ ràng nhất từ trước đến nay.
Phương Chính khẽ nói, mấy ngày nay hắn giúp Phương Nguyên phá vách đá, vẫn chưa có chú ý, hiện tại đột nhiên bình tâm suy nghĩ, mới bắt đầu phát hiện.
- Mặc dù có thay đổi, nhưng trước nay vẫn chưa ra khỏi hiểu biết của ta, nhưng lần này lại khác.
Phương Chính nhớ, trong nguyên tác, sau khi Phương Nguyên thoát khỏi hiềm nghi giết Cổ Kim Sinh, tộc trưởng đã âm thầm gọi Phương Chính tới, đích thân dạy dỗ hắn.
Nhưng cho đến hiện tại, Phương Chính vẫn chưa được gọi đến.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn cũng biết được vì sao.
Trong nguyên tác, Phương Nguyên cường thế, so với hiện tại càng cường thế hơn trong mắt bạn học.
Bởi vì trong nguyên tác, Phương Nguyên trước sau đạt đến ba lần hạng nhất.
Đầu tiên là luyện hóa bản mệnh cổ, sau đó đến nguyệt nhận, rồi thăng lên trung giai đầu tiên.
Mà hiện tại, bởi vì Phương Chính thay đổi, đem vị trí hạng nhất của Phương Nguyên thay đổi.
Cho nên trong mắt bạn học, Phương Nguyên chẳng qua cũng chỉ tốt một chút mà thôi.
Thứ hai, trong nguyên tác, Phương Nguyên đánh cướp không buông tha bất cứ ai, ngay cả là Phương Chính.
Trong quá trình hắn cướp bóc, Phương Chính cũng giống như Mạc Bắc, Xích Thành, bị đánh đến không phản kháng nổi.
Trong mắt bạn học hắn liền trở thành người vô địch không có đối thủ.
Nhưng hiện tại, Phương Chính đấu ngang tay với Phương Nguyên, từ sau khi hắn lên làm lớp trưởng, Phương Nguyên cũng không có cướp của hắn lần nào nữa.
Trong mắt mọi người, đây không phải vì Phương Nguyên muốn hòa nhập lại gia tộc, mà là Phương Chính triển lộ quang huy của thiên tài, cái áp Phương Nguyên.
Cho dù Phương Chính chưa thắng Phương Nguyên, nhưng trong mắt các học viên, Phương Nguyên cũng không phải vô địch như họ nghĩ.
Thứ ba, trong nguyên tác, Phương Nguyên giết người, thủ đoạn hung ác tàn bạo, đem các bạn học dọa sợ một đoạn thời gian dài.
Nhưng hiện tại, bởi vì lí do "cứu Phương Chính", cho nên vô hình trung trong lòng bạn học, Phương Nguyên cũng không tàn nhẫn như vẻ ngoài.
Quan trọng nhất, Phương Nguyên cường thế, trấn áp bạn học, nhưng lại không thể áp nổi Phương Chính.
Phương Chính không bị đè ép, vẫn đang phát triển vượt bậc, nổi trội vô cùng.
Tộc trưởng đâu cần vì hắn lo lắng, phải dạy dỗ riêng.
- Sự thay đổi của ta, đã thay đổi không ít thứ, nhưng trước mắt vẫn chưa đến mức nghiêm trọng.
Chỉ là, khoảng thời gian tiếp theo ta cần phải cẩn thận một chút.
Nếu lỡ như đưa tới sự thay đổi nghiêm trọng, đem một số việc xảy ra trước, lúc đó e gần sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Phương Chính tự nhủ, sau đó không khỏi thở dài.
- Bởi vì có ta giúp, có vẻ như truyền thừa đã mở ra trước hết ba bốn ngày.
Khả năng rất cao Phương Nguyên ngay mai sẽ đi săn, nếu như vậy thì không đưa tới người đó.
Ân, không đúng, ngày mai còn phải lên lớp, Phương Nguyên không có thời gian.
- Chỉ cần kéo thêm một hai ngày, đợi đến lúc hắn có thời gian, cũng vừa vặn đi.
- Nhưng thật ra không gặp người đó cũng không sao, đối với ta mà nói cũng không ảnh hưởng gì, chỉ là sẽ có chút nhàm chán thôi.
Phương Chính nghĩ, từ từ nhắm mắt lại, trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, hắn nhỏ giọng nói.
- Sắp chọn cổ trùng rồi...!Ta sẽ chọn nó vậy....