- Thiết cô nương, ý cô là gì?
Phương Chính giả vờ khó hiểu hỏi.
Thiết Nhược Nam giơ ngón trỏ ra, chỉ vào vách tường.
- Các ngươi nhìn vào Cổ Nguyệt Phương Nguyên mà xem! Không thấy hắn quá bình tĩnh sao? Bản thân bị trắc ra tư chất loại bính mà thân sinh đệ đệ lại ngược lại là tư chất loại giáp, đổi lại là người bình thường thì tâm sẽ có dao động.
Nhưng còn hắn thì sao? Không chút động dung, những thanh âm tán thưởng và trào phúng kia đều không làm hắn dao động nội tâm.
Các ngươi không thấy rất kỳ quái? Toàn bộ quá trình, hắn đều quá bình tĩnh.
Lời nói của Thiết Nhược Nam thu hút mọi người.
Lúc này hình ảnh được chiếu lại, những ánh mắt kia đều tập trung vào một hình ảnh trên vách tường, đó chính là Phương Nguyên.
Phương Nguyên đứng ở giữa đám người, một mình lẻ loi, cô đơn.
Bóng tối trong hang che phủ nửa người của hắn.
Hình ảnh này, vừa vặn đối lập với hình ảnh ở bờ bên kia.
Thân sinh đệ đệ của hắn Cổ Nguyệt Phương Chính, đi từng bước một, cả người đều tắm rửa trong hào quang tinh khiết của hy vọng cổ.
Giờ khắc này, tình cảnh của hai huynh đệ thay đổi.
Một người từ trên cao rơi xuống, nhân sinh rơi vào hố sâu, bị bao phủ bởi bóng tối.
Người còn lại lọt vào mắt xanh của số mệnh, được chiếu rọi trong hào quang, muốn đặt lên cao phong.
- Một thiếu niên mười lăm tuổi, trải qua như thế nhân sinh đại biến, lại theo hắn trên người nhìn không tới một chút ít mất mát, mê mang, ghen tị, chỉ có bình tĩnh.
Hắn liền đứng ở trong đám người, như vậy lẳng lặng nhìn, giống nhau người ngoài cuộc, giống như đang xem một vở kịch.
Thanh âm của Thiết Nhược Nam đúng lúc truyền đến.
Đúng vậy.
Phương Nguyên vẫn lẳng lặng nhìn.
Bóng tối che phủ hơn phân nửa thân hình của hắn, sắc mặt hắn lãnh đạm, làn da hắn tái nhợt.
Cổ Nguyệt Bác nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên vách tường, trầm ngâm không nói.
- Cho dù hắn đoán được kết quả khai khiếu, trong lòng cũng sẽ có gợn sóng, sẽ không bình tĩnh như vậy.
Ta lúc trước vận dụng tiên nhân chỉ, trên đó ghi hai chữ “tư chất”, cho là ám chỉ Cổ Nguyệt Xích Thành.
Hiện tại nghĩ lại, chưa chắc là Cổ Nguyệt Xích Thành, rất có thể là Phương Nguyên!
Thiết Nhược Nam nói, chỉ một ngón tay lên trời.
- Chỉ có một tình huống, mới làm Phương Nguyên bình tĩnh như thế.
Đó là hắn không muốn có người biết bí mật của hắn.
Chỉ có một tình huống, mới làm hắn không ghen tị, đó là hắn có quân bài mạnh hơn.
Hai người kết bạn rồi đi chung, một người ở trên đường nhặt được một khối nguyên thạch, mà người kia chỉ có nhặt được mười khối, trăm khối nguyên thạch, mới có thể không ghen tị, trong lòng vẫn bình tĩnh như thường.
Mà tình huống của Phương Nguyên là như vậy.
- Ý của ngươi là Phương Nguyên gian lận, ẩn giấu tư chất thật của hắn? Kỳ thật tư chất của hắn không chỉ là loại bính?
Cổ Nguyệt Bác hiểu được hàm ý trong lời nói của Thiết Nhược Nam.
- Nhưng nếu tư chất của hắn là loại ất, loại giáp, vì cái gì không quang minh chính đại lộ ra?
- Phương Nguyên thông minh từ bé!
Thiết Nhược Nam khóe miệng dần dần nhếch lên, vẻ mặt tự tin, toả ra một loại hào quang mê người.
- Những ngày nay, ta đã tìm đọc những bài thơ hắn sáng tác, khí phách to lớn, ngực có cẩm tú, ngay cả phụ thân cũng không nhịn được tán thưởng.
Thiên tài như vậy, trong lòng đều có mưu tính.
Cổ Nguyệt Bác lắc đầu.
- Chỉ dựa vào điểm ấy, không thể nói lên được cái gì.
Giấu diếm tư chất và công khai tư chất, hai cái đó là hai loại đãi ngộ hoàn toàn khác nhau.
Cho dù Phương Nguyên không biết, ở học đường một năm hẳn là hắn biết rõ.
— QUẢNG CÁO —
- Hắn đương nhiên biết rõ, cho nên càng không dám bại lộ.
Thiết Nhược Nam rõ ràng lưu loát, chém đinh chặt sắt mà nói ra.
- Ý của ngươi là gì?
Cổ Nguyệt Bác cũng không hiểu.
- Cổ Nguyệt tộc trưởng.
Ngươi hẳn là biết mười người con của Nhân Tổ?
Thiết Nhược Nam xoay người, trịnh trọng nhìn về phía Cổ Nguyệt Bác,
Cổ Nguyệt Bác đầu tiên là sửng sốt, nhưng lão kịp phản ứng lại, hiểu được ý tứ của Thiết Nhược Nam.
Lão kinh ngạc rồi!
Lão mở to mắt ra, há miệng, không có một chút tư thái nào giống tộc trưởng.
Mười người con của Nhân tổ, người con trưởng Thái Nhật Dương Mãng, người con gái thứ hai Cổ Nguyệt Âm Hoang...!Mười người con của Nhân Tổ tư chất nghịch thiên, thiên địa không dung, không có người nào sống lâu.
Ở cổ sư giới, mười cái tên này đại biểu cho mười loại thiên tư cao nhất!
Đó là thập tuyệt thể!
- Mười người con của Nhân Tổ lần lượt chết đi, Nhân Tổ cũng chết già.
Vào thời điểm cuối cùng, Nhân Tổ mang thi thể của mười người con lại, rồi hy sinh bản thân, cùng nhau đi vào trong bụng diễn hóa cổ.
Diễn hóa cổ nổ tung, vô số ánh sáng sinh mệnh rơi xuống đại địa, tạo thành nhóm con người đầu tiên.
Những phàm nhân này, không có thiên tư giống như Nhân Tổ và mười người con của ông, nhưng lại có thể khai khiếu tu hành.
Nhân loại sinh sôi qua nhiều thế hệ, tạo thành quy mô như ngày hôm nay.
Đương nhiên, đây chỉ là câu chuyện thần thoại.
- Nhưng dựa theo thần thoại mà nói, dòng máu đang chảy trong mỗi người chúng ta là của Nhân Tổ và mười người con của ông!
Thiết Nhược Nam tiếp tục chậm rãi nói.
- Chỉ là trong cơ thể của vài người, huyết mạch thưa thớt, lại kiềm chế lẫn nhau, bởi vậy không có thể hiện ra.
Mà một vài lúc sinh ra có một đạo huyết mạch tương đối nồng đậm.
Tuỳ theo tuổi tác và quá trình tu hình, chậm rãi biểu hiện ra, trong đó một đạo huyết mạch áp chế tất cả những cái khác.
Biểu hiện như vậy, chính là thập tuyệt thể!
- Chẳng lẽ nói, Phương Nguyên có thập tuyệt thiên tư?!
Cổ Nguyệt Bác rung động.
- Rất có khả năng là như vậy! Chỉ có thập tuyệt thiên tư, mới làm Phương Nguyên bình tĩnh như thế, đối với tài nguyên tu hành không yêu cầu cao.
Càng chỉ có tư chất lớn hơn loại giáp là thập tuyệt thể, mới có thể khiến Phương Nguyên đối với Phương Chính không có chút ghen tị, hâm mộ.
Cũng chỉ có thập tuyệt thể, mới làm Phương Nguyên không dám công khai ra, sợ bị trước tiên bóp chết ngay từ trong trứng, nên hắn lựa chọn che dấu!
Thiết Nhược Nam nói cực nhanh.
Nàng suy luận, có bằng có cứ, làm người ta không tự chủ được mà tin tưởng.
Nếu không phải vì nguyên nhân này, còn cái gì khác nữa?
Cổ Nguyệt Bác toàn thân rung rẫy, nội tâm một mảnh dâng trào.
Vào lúc này, cả hai không ai phát hiện, thính đường nguyên bản bốn người, nay chỉ còn hai.
Mà lúc này, trên đường lớn.
Phương Chính chạy như điên từ trong lầu trúc của mình ra.
Trước đó hắn lợi dụng lúc Thiết Nhược Nam đang suy tư liền âm thầm rời khỏi thính đường, quay về lầu trúc lấy đồ hắn cần.
Sau khi lấy xong liền lập tức hướng bên ngoài sơn trại chạy đi.
— QUẢNG CÁO —
- Cảm giác chết tiệc này, rốt cuộc là từ đâu mà ra?
Phương Chính trong lòng thầm rủa.
Hắn hiện tại cảm thấy, nếu bây giờ không tìm thấy Phương Nguyên, không đến bên cạnh Phương Nguyên hắn sẽ vô cùng hối hận.
Hơn nữa, theo thời gian càng trôi qua, cảm giác trong lòng càng thêm rõ ràng, càng thêm nặng nề.
Phương Chính không tiếc thúc giục điện tốc, chạy thẳng vào rừng.
Nhưng đúng lúc này, một khí tức bàn bạc bao phủ lấy hắn, theo sau là giọng nói đầy khách khí của Thiết Huyết Lãnh.
- Phương Chính tiểu huynh đệ, ngươi vội vã như vậy là muốn đi đâu?
- Thiết Huyết Lãnh!
Phương Chính dừng bước, nhìn người vừa xuất hiện trước mặt mình, thản nhiên gọi tên, đồng thời nói.
- Ta đi đâu? Đương nhiên là đi cứu ca ca Phương Nguyên của ta rồi!
- Ồ, Phương Nguyên gia lão gặp nguy hiểm? Vậy không bằng để Thiết mỗ trợ giúp một tay.
Thiết Huyết Lãnh cười nói, trong giọng nói mang theo thâm ý.
- Ngài?!
Phương Chính nhướng mày, sau đó ánh mắt chợt lóe.
- Đúng là cần có ngài, dù sao thì ta cũng không chống lại được thứ đó.
Vừa nói, hắn vừa đi lại gần Thiết Huyết Lãnh.
- Thứ đó? Phương Chính tiểu huynh đệ có thể cho Thiết mỗ biết thứ đó là gì không?
Thiết Huyết Lãnh hỏi lại, hơi cảnh giác nhìn Phương Chính, hắn là lo lắng Phương Chính sẽ lợi dụng sơ hở bỏ chạy.
Nhưng tiếp theo, Phương Chính lại làm cho hắn kinh ngạc vô cùng.
Chỉ thấy Phương Chính nhún vai, nói.
- Đương nhiên là cái ngài đang điều tra rồi...!Huyết họa!
Phương Chính lợi dụng lúc Thiết Huyết Lãnh kinh ngạc, đi lại gần hắn ta hơn, sau đó đưa tay mình ra.
- Ngài còn ngẩng ra làm gì? Mau mang ta theo đi, ta chỉ đường cho ngài.
Nếu không nhanh tới đó, lỡ như ca ca xảy ra chuyện, chẳng những ta mất người thân, mà con gái của ngài cũng mất đi mục tiêu điều tra a.
Thiết Huyết Lãnh nhìn lại Phương Chính, không nói gì, cũng không có hàng động gì.
Phương Chính nhìn hắn, lại nói.
- Ta còn có việc cần làm, vừa chạy vừa làm là không có khả năng.
Hơn nữa, ngài không phải cũng đang đề phòng ta bỏ chạy hay sao? Cho nên giải pháp tốt nhất là ngài đem ta theo đi.
Ngoài ra, ngài chạy nhanh hơn ta, tới đó chắc sẽ sớm hơn.
- Phương Chính tiểu huynh đệ, ngươi là đồng phạm trong vụ án Cổ Kim Sinh đúng không?
Thiết Huyết Lãnh lúc này hỏi bằng giọng khẳng định.
- Đúng vậy!
— QUẢNG CÁO —
Phương Chính gật đầu.
- Mặc dù không biết làm sao ngài biết, nhưng ngài hỏi thì ta cũng phải trả lời thôi.
- Vậy nếu Nhược Nam hỏi ngươi hung thủ là ai, ngươi sẽ trả lời chứ?
Thiết Huyết Lãnh lại hỏi.
Phương Chính nhìn hắn ta, hoàn toàn không hiểu câu hỏi này có ý gì, nhưng hắn vẫn đáp.
- Sẽ.
Ta sẽ nói là do Phương Nguyên giết! Kỳ thực không có lý do gì để nói dối cả, chỉ là ngay từ đầu các ngươi toàn hỏi vòng vòng thôi.
Thiết Huyết Lãnh nghe xong, đột nhiên bật cười, sau đó đưa tay nắm lấy eo của Phương Chính, kẹp hắn bên hông của mình, hỏi.
- Phương Chính tiểu huynh đệ, tiếp theo đi hướng nào?
Phương Chính lắc đầu, vùng thoát khỏi tay Thiết Huyết Lãnh.
- Ta không thích bị kẹp nách, vẫn là để ta tự bám vào ngài đi!
Nói xong, liền ôm cổ Thiết Huyết Lãnh, đồng thời chỉ hướng cho ông ấy đi tới khe đá bí động.
- Phương Chính tiểu huynh đệ, ngươi không sợ sau hôm nay, cả ngươi và Phương Nguyên đều sẽ bị bắt giữ sao?
Thiết Huyết Lãnh vừa chạy đi vừa hỏi.
- Thiết gia các ngài tự tin vào khả năng truy bắt, thì Phương gia huynh đệ bọn ta tự tin vào năng lực chạy trốn của mình.
Phương Chính vừa nói, vừa đưa tay vào túi tiền, lấy ra một con cổ.
Con cổ này có hình dạng một viên châu, màu bạch ngân, toàn thân nhẫn bóng tỏa ra ánh sáng dịu dàng.
Thiết Huyết Lãnh nhận ra còn cổ này, đây là bạch ngân xá lợi cổ.
Bạch ngân xá lợi cổ có tác dụng tăng lên một tiểu cảnh giới cho tam chuyển cổ sư, đối với Thiết Huyết Lãnh nó vô dụng.
Nhưng với Phương Chính thì rất hữu ích.
Phương Chính cũng không nói hai lời, thu con cổ này vào không khiếu.
Hắn động ý niệm, bạch ngân xá lợi cổ lập tức tỏa ra ánh sáng bạc, chiếu rọi lên khiếu vách của Phương Chính.
Ngay sau đó, khiếu vách quang màng của hắn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà dày lên.
Phương Chính một bên chú ý nó, một bên phân ra một chút tâm thần chỉ đường cho Thiết Huyết Lãnh.
Thiết Huyết Lãnh một bên chạy đi, trong lòng không khỏi tán thưởng Phương Chính.
Hắn mang theo Phương Chính, tiến vào rừng đá, sau đó xong thẳng vào trụ đá lớn nhất.
Khí thế ngũ chuyển quét ngang, bọn thạch hầu sợ hãi lui trốn, không con nào dám cản đường.
Đến khi cả hai dừng lại trước hang động của đàn rết.
Phương Chính cũng đã dùng xong con bạch ngân xá lợi cổ đó, thành công lên tới tam chuyển trung giai..