- Phương Chính, ngươi đã dùng nô lệ cổ lên người của Thanh Thư và Dược Hồng rồi nhỉ?
Phương Chính kinh hãi.
- Cái gì? Làm thế nào Phương Nguyên biết được việc này? Chẳng lẽ hắn đã nhìn thấy lúc ta ra tay sao? Hay có ai đó đã thấy và nói với hắn? Không có khả năng, cho dù là trường hợp nào cũng không có khả năng.

Vậy thì chẳng lẽ nguyên nhân nằm ở chỗ hai người Thanh Thư, Dược Hồng? Hay là ở chỗ ta?
Suy nghĩ của Phương Chính lướt qua như thiểm điện, hắn nghĩ đến những khả năng có thể xảy ra.
- Đợi đã, có khi nào Phương Nguyên đang cố tình thâm dò? Hắn kỳ thực không biết cái gì cả.
Nghĩ đến đây, Phương Chính bất giác bình tĩnh lại.
Mặc dù hắn nghĩ rất nhiều, nhưng thời gian chỉ mới mất không quá hai giây.
- Ngươi...
Phương Chính đang định nói với Phương Nguyên là ngươi đang nói cái gì, nhưng khi vừa nhìn lại Phương Nguyên, hắn biết đã quá muộn rồi.
Chỉ trong khoảng thời gian thất thần đó, Phương Nguyên đã dư sức biết được sự thật thông qua ánh mắt của Phương Chính.
- Hai, vẫn là để ngươi nắm được thóp.
Phương Chính than một câu, đưa tay lên xoa xoa trán.
- Ta sẽ không hỏi ngươi làm sao mà biết, dù sao ngươi cũng chẳng buồn nói.

Cho nên nói đi, ngươi muốn cái gì?
- Nói chuyện với ngươi quả thật đỡ tốn nước bọt.
Phương Nguyên cười trừ.

Hắn phải công nhận Phương Chính là người thông minh, mà nói chuyện với loại người này thì chỉ nói một người ta đã biết được mười, đỡ tốn thời gian giải thích.
- Ta không hề thông minh, chỉ là ta hiểu ca ca ngươi là loại người gì.

Nếu ta thông minh, còn bị ngươi nắm thóp à.
Phương Chính có chút bất đắc dĩ, hắn quả thật hận không thể tự đấm bản thân một phát.
- Ha ha.
Phương Nguyên cười khẽ hai tiếng.

Phương Chính nói hiểu hắn, hắn lại cảm thấy đây là một loại tự tin non nớt đến có chút đáng yêu.

Phương Chính thì hiểu được cái gì? Rõ ràng là cái gì cũng không hiểu.

Nhưng Phương Nguyên hắn cũng lười đi giải thích.
- Ta muốn mượn vài thứ từ đệ đệ thân ái là ngươi thôi.
Phương Nguyên nói, liền lập tức nhận được ánh mắt xem thường của Phương Chính.
- Ngươi cảm thấy ta tin lời ngươi, ca ca thân ái của ta?
- Không tin ta có thể viết giấy nợ.

Ngươi cũng không sợ ta quỵt nợ mà nhỉ?
- Giấy nợ cái vờ vờ!

Phương Chính mắng thầm.
- Ta chẳng lẽ không biết Phương Nguyên ngươi căn bản không để giấy nợ vào mắt sao? Ngay cả thề độc cổ ngươi còn không sợ, một tấm giấy nợ dọa được ngươi chắc? Ta tuyệt đối...
- Đồng ý với hắn đi!
Phương Chính còn đang muốn mắng thêm vài câu trong lòng, đột nhiên bị câu nói của Lạc Hành làm cho giật mình.

— QUẢNG CÁO —
- Cái gì?
- Ta bảo ngươi đồng ý với Phương Nguyên đi.

Hỏi hắn cần gì và viết giấy nợ.

Nhưng là, chỉ cho hắn mượn hai con cổ trùng, cao nhất không quá nhị chuyển.

Nguyên thạch không quá hai ngàn.

Ngoại ra nên giả vờ khó giải quyết bất kể hắn có yêu cầu con cổ gì.
- Sau ngươi không trực tiếp đàm phán luôn đi.
- Tạm đừng nóng, ta sẽ giải thích sau.

Nhưng trước mắt ngươi nên tự giải quyết.

Bây giờ mà đổi người, Phương Nguyên chắc chắn sẽ sinh nghi.
Phương Chính nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng hợp lý, nên liền gật đầu, quay lại nói với Phương Nguyên.
- Nói đi, ca ca ngươi muốn mượn cái gì?
- Kỳ thực cũng không có gì nhiều.

Ta bây giờ rất túng quẫn, muốn mượn của ngươi một ít nguyên thạch.
Phương Nguyên liền nói.
- Nguyên thạch? Ngươi muốn mượn bao nhiêu? Nói trước, cho dù ta là gia lão đi nữa, trong tay cũng không có nhiều.
Phương Chính nói, ra vẻ khó xử.
Phương Nguyên trong lòng cười lạnh.

Phương Chính quả thật mới làm gia lão chưa bao lâu, nhưng Phương Nguyên biết rõ trong tay Phương Chính cũng có một khối gia tài.
Phương Chính từ đầu không có tích lũy, nhưng sau khi khai khiếu tích lũy càng lúc càng nhiều.

Trợ cấp của lớp trưởng, phần thưởng thi đua khi còn trong học đường.

Phần thưởng làm nhiệm vụ, buôn bán chiến lợi phẩm đều đem về một số lượng nguyên thạch không ít.

Sau đó Phương Chính còn bán sinh cơ diệp, giờ là trợ cấp gia lão.
Phương Nguyên có thể ước lượng trong tay Phương Chính còn ít nhất cũng khoảng năm ngàn khối nguyên thạch.

Phương Chính là người tiết kiệm là việc cả sơn trại biết.

Hắn gần như chỉ ăn thịt thú do mình săn được, tu hành cũng dựa vào tư chất, hiếm khi dùng đến nguyên thạch.
Cổ trùng trong tay hắn gần như toàn bộ đều là cây cỏ, phí nuôi dưỡng cực kỳ thấp.
- Cho dù Phương Chính vừa mới tốn một khoảng để thăng luyện nguyệt nghê thường lên quân lam nguyệt, nhưng việc tiêu hao nguyên thạch cũng không nhiều như vẻ ngoài.

Hắn là muốn giấu tiền.
Phương Nguyên trong lòng hiểu rõ nhưng cũng không có nói ra.

Hắn thoáng thở dài làm bộ khó xử, sau đó nói.
- Cũng không nhiều, ta muốn mượn ba ngàn khối nguyên thạch.
- Ngươi con mẹ nó nói như vậy không nhiều.
Phương Chính suýt chút nhảy khỏi ghế.
- Ngươi chỉ là một nhị chuyển cổ sư, cần nhiều nguyên thạch như vậy làm gì?
- Đệ đệ thân ái của ta a, ngươi cảm thấy thấy ta không có khả năng lên tam chuyển sau?
Nghe Phương Nguyên hỏi, Phương Chính suýt chút là táp luôn lưỡi của mình.
Phương Nguyên có khả năng lên tam chuyển, cũng nhất định sẽ lên được tam chuyển.
Nhưng nói thế nào thì hắn cũng cảm thấy việc này rất chi là kỳ quái.
Phương Chính cố nghĩ, nhưng nghĩ mãi cũng không ra là chỗ nào kỳ quái.

Cuối cùng hắn chỉ đỡ trán, thở dài.
- Ba ngàn thật sự quá nhiều, ta không thể lấy ra được.
— QUẢNG CÁO —
- Nhưng ta lại cảm thấy nó không nhiều bằng hai con nô lệ cổ a.
Phương Nguyên cười nói.
Phương Chính nghiến răng, hắn siết tay đập lên bàn một cái.

Vẻ mặt hiện rõ sự giận dữ nhưng rất nhanh đã chuyển sang bất lực.

Hắn thở dài một hơi, nói.
- Nhiều nhất là hai ngàn, hơn nữa ta không thể lấy được.
- Ta chịu thiệt một chút, hai ngàn thì hai ngàn vậy.
- Ngươi con mẹ nó chịu thiệt!
Phương Chính cảm thấy, nếu bây giờ bản thân được mô tả bằng hình vẽ hoạt hình, chắc là trên đầu hắn đã có đầy cái dấu thập màu đỏ.
- Hừ, hai ngàn khối nguyên thạch ta tạm thời không thể lấy ra ngay, ba ngày sau ta sẽ mang nó đến cho ngươi, chuẩn bị giấy nợ đi.

Nếu không còn gì thì ta đi trước.
Phương Chính đứng lên, đang định đi thì bị Phương Nguyên gọi lại.

- Đệ đệ thân ái của ta, cần gì phải gấp gáp như vậy.

Ta thật ra còn muốn mượn cái khác từ chỗ ngươi.
- Vẫn còn!
Trong lòng Phương Chính dâng lên cảm giác không xong.
- Ta vẫn có thể viết thêm giấy nợ a.
Phương Nguyên cười ngây ngô nói, nhưng vào mắt Phương Chính, nụ cười của hắn khó xem tới cực điểm.
- Nói đi, là cái gì? Ngoài ra thì nói hết một lượt luôn, ta lười đôi co lắm.
Phương Chính bất đắc dĩ ngồi ngược xuống bàn.
- Là thế này, đệ đệ ngươi cũng thấy ta đi lại một mình rồi đó.

Nhưng cổ trùng của ta căn bản là không đủ gánh vác việc này, cho nên nghĩ hướng ngươi mượn một vài con cổ.
Phương Nguyên thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
- Vào việc chính đi, ca ca ngươi bớt dài dòng với ta.
Phương Chính lập tức lên tiếng, hắn cảm thấy nếu còn phải nhìn cái mặt này của Phương Nguyên, hắn chắc sẽ nôn hết những gì đã ăn trong ba ngày ra mất.
- Vậy ta nói thẳng, ta muốn mượn con tam bộ phương thảo trong tay ngươi, ngoài ra, nếu có thêm một con cổ trùng chuyên cất giữ thì càng tốt, trúc lung thảo trong tay ngươi cũng tạm ổn.

Thêm nữa, ta nghĩ mình cần thêm một sức chiến đấu, nên muốn mượn thêm một con ngự lang cổ, ta thật ngưỡng mộ Hùng Kiêu Mạn của Hùng gia có thể điều khiển gấu a.

Mà nếu được, tiện thể ngươi cho ta mượn một con tịnh thủy cổ về chơi.

Còn có...
- Ngươi thôi ngay cho ta.
Phương Chính hét lên, hắn hiện tại đang muốn đấm Phương Nguyên một phát.

Nếu không phải có Lạc Hành ở phía sau cang ngăn thì Phương Chính cũng đã thật sự ra tay rồi.
- Tam bộ phương thảo là cổ trùng ta dùng để di chuyển, tuyệt đối không cho.

Trúc lung thảo cũng vậy, nó là hàng không cho mượn.

Ngự lang cổ với tịnh thủy cổ ngươi tưởng dể có lắm sau? Bọn nó là cổ trùng tiêu hao, đặc biệt tịnh thủy cổ càng thêm khó tìm.

Ngươi nghĩ ta đi đâu lấy cho ngươi hả?
Phương Chính lớn giọng hét, nước bọt cũng bị hắn hét văng tung tóe.
Phương Nguyên cười cười, đợi hắn hét xong mới nói.
- Tam bộ phương thảo và trúc lung thảo không thể thương lượng chút sau?
- Tuyệt đối không.

— QUẢNG CÁO —
- Hai, vậy ta không ép.

Nhưng mà...
Phương Nguyên kéo dài âm điệu, nhất thời làm Phương Chính cảm thấy lạnh sống lưng.
- Nhưng mà cái gì?
- Ngự lang cổ và tịnh thủy cổ, dù khó tìm cỡ nào thì chắc cũng không khó bằng nô lệ cổ đâu há?
Rầm!
Phương Nguyên vừa nói xong, Phương Chính đã trực tiếp đem cái bàn ở giữa hai người đập nát.

- Phương Nguyên, ngự lang cổ và tịnh thủy cổ ta sẽ nghĩ cách, nhưng ngươi tốt nhất là nên giữ mồm giữ miệng của mình.

Đừng nghĩ ta không dám giết ngươi.
Phương Chính nghiến răng nói, ánh mắt cảnh cáo nhìn về phía Phương Nguyên.
Phương Nguyên ha ha cười hai tiếng, hoàn toàn không sợ hãi.
- Ta đương nhiên biết điều đó.
- Hừ.
Phương Chính hừ lạnh, xoay người đi ra khỏi phòng.
Lần này Phương Nguyên cũng không có ngăn cản, để hắn tự rời đi.
Một mình Phương Nguyên trong phòng, nụ cười đắc ý trên môi cũng liền bị thu lại.

Hắn hơi cau mày, suy nghĩ về Phương Chính.
Phương Chính thật sự sử dụng nô lệ cổ là việc khiến hắn bất ngờ nhất.
Ban đầu khi tìm cách lấy một con ngự thú cổ, ngoài Hùng Kiêu Mạn ra, người hắn đột nhiên nghĩ đến chính là Phương Chính.
Sau đó Phương Nguyên bắt đầu chú ý động tĩnh của Phương Chính, muốn từ đó tìm ra điểm hắn có thể lợi dụng.

Qua một đoạn thời gian, hắn quả thật đã tìm ra hai điểm.
Thứ nhất, Phương Chính có trong tay hai con cổ trùng, ánh sáng chúng tỏa ra là một xám một đen.

Hai con cổ này nếu để bình thường thì không ai nghĩ chúng là cổ trùng, Phương Chính cũng chưa từng dùng chân nguyên thúc giục qua.

Ngược lại, hắn còn cầm chúng đi lòng vòng sơn trại.
Nhưng Phương Nguyên có thể rõ ràng, hai con cổ này đối với Phương Chính tương đối quan trọng.

Mà Phương Chính dường như cũng không có ý định cho người khác biết về chúng.
Thứ hai, Phương Chính có một con hào điện lang.

Đây cũng là phát hiện khiến Phương Nguyên chắc chắn trong tay Phương Chính có ngự lang cổ.
- Nhưng chính ta cũng không ngờ, bản thân lại chú ý đến hai người Thanh Thư, Dược Hồng.

Mặc dù thái độ của họ đối với Phương Chính tuy khác biệt nhưng so với bình thường thì không có gì đặc biệt.

Phương Chính hiện tại là gia lão, bọn họ cung kính vâng lời hắn cũng thật bình thường.
Đây là việc Phương Nguyên cảm thấy khó hiểu nhất.

Bản thân hắn không thể lý giải vì sau chính mình lại nghĩ đến việc hai người Thanh Thư, Dược Hồng bị Phương Chính nô dịch.
Hắn đã từng chối bỏ suy nghĩ không thiết thực đó, nhưng đến cuối cùng vẫn chọn lựa cái suy nghĩ này.

Ngoài mong đợi nhất là việc này lại thành công.
- Vật chưa tới tay cũng không nên quá vui mừng.

Vẫn phải xem tình hình trước đã.
Phương Nguyên bình tĩnh.

Hắn là loại người vật nắm trong tay còn phải kiểm tra lại, huống chi chỉ là một lời hứa suông.
Mọi việc còn phải chờ đến ba ngày sau..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play