Ba ngày sau.
Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều ửng đỏ dưới nền trời màu u lam buồn bã.
Trong một căn phòng làm bằng trúc, bóng tối hôn ám bị ánh nến vừa thấp lên xua tan.
Phương Chính ngồi bên bàn, nâng ly trà nóng vừa được gót lên nhấp một ngụm, ánh mắt thâm thúy nhìn đến người đang đứng bên cạnh.
Đó là một cô gái chỉ khoảng đôi mươi, mái tóc đen của nàng buông thả, phủ xuống bên đôi má có chút hốc hác.
Nàng mặc một bộ quần áo tay dài quần dài, nhìn đơn giản nhưng không che giấu được dáng hình đầy đặn của nàng.
Dưới ánh nến vàng, làn da nhợt nhạt của nàng giống như phát sáng.
Gương mặt quen thuộc có chút tiều tụy hiện ra trước mắt Phương Chính đúng là của Dược Hồng.
Phương Chính im lặng nhìn, trong lòng có chút cảm thán.
- Trước đây Dược Hồng mặc võ phục, lúc nào cũng một bộ dáng bá đạo ngang tàn khiến người khác không chú ý.
Tính ra, nàng cũng được xem như là một mỹ nhân trong phạm vi Thanh Mao sơn, hoặc ít nhất là trong Cổ Nguyệt sơn trại.
Nghĩ đến đây, trong lòng Phương Chính không khỏi vang lên một tiếng cười nhạo.
- Nhưng như vậy thì thế nào, cuối cùng vẫn bị số mệnh trói buộc mà thôi.
Không thoát ra được số mệnh, chung quy lại cũng chỉ là cọng cỏ ven đường.
Phàm nhân như vậy, cổ sư cũng vậy, cổ tiên cũng vậy, ngay cả tôn giả cũng có khác biệt gì đâu.
Cát bụi rồi cũng về với cát bụi, cho nên Phương Nguyên mới cầu vĩnh sinh.
Mà ta, ta thật ra không mong muốn cao cả như vậy, sao cùng ta vẫn muốn sống một cách trọn vẹn nhất mà thôi.
Còn cái gì là trọn vẹn thì...!Ha ha.
Phương Chính cười vang hai tiếng trong lòng, ngoài mặt vẫn như cũ đạm mạc nói với Dược Hồng.
- Dược Hồng tỷ, ở đây chỉ có hai chúng ta, ngươi không cần phải câu nệ tiểu tiết, cứ ngồi xuống cùng ta nói chuyện.
Dược Hồng chần chừ một chút rồi cũng gật đầu ngồi xuống.
- Ta nghe tổ trưởng nói qua, Dược Nhạc muội muội đã...!Nếu ta không bế môn, có lẽ đã có thể bảo vệ muội ấy, ít nhất kéo dài thời gian đợi cứu viện.
Phương Chính nói, giọng nói hơi nghẹn lại, hắn thoáng cúi mặt, gương mặt ẩn hiện nét bi thương.
- Sống chết có số, Dược Nhạc ra đi cũng xem như là số phận của muội ấy.
Phương Chính, ngươi không cần phải tự trách bản thân.
Việc này không phải lỗi của ngươi, cũng giống như việc của hai người Tịnh Không.
Ngươi không nên tự trách bản thân.
Dược Hồng vội vàng an ủi Phương Chính.
- Không, là lỗi của ta.
Nếu ta không bốc đồng, hội không chạm mặt Bạch Ngưng Băng.
Nếu ta tập trung tu hành, sớm ngày lên tam chuyển, ta hội đã cứu được nhiều đồng tộc.
Phương Chính hơi nâng giọng, giọng nói của hắn tràn ngập bi thương.
Dưới ánh nến mông lưng, Dược Hồng nhìn thấy một giọt nước lăn dài trên má Phương Chính.
Nàng vội vàng đứng lên, đi lại vỗ vai hắn an ủi.
- Tại sao có thể là lỗi của ngươi.
Hai người Tịnh Không chết là do Bạch Ngưng Băng ngang ngược càn rỡ, không để minh ước vào mắt.
Hơn nữa cho dù không có người, hắn ta cũng sẽ đến khiêu chiến tổ trưởng, việc gặp mặt là không tránh khỏi.
- Lang triều cứ mỗi ba năm lại có một lần, năm nào mà không có người hy sinh.
Việc này càng không thể trách ngươi.
Phương Chính, ngươi hoàn toàn không có lỗi, cũng không ai có quyền đổ lỗi lên đầu ngươi.
— QUẢNG CÁO —
Phương Chính sụt sùi một chút, vội vàng đưa tay lau nước mắt trên mặt.
- Dược Hồng tỷ, đa tạ tỷ.
Hắn hai mắt đầy cảm động ngước nhìn nàng.
- Ta còn định đến an ủi tỷ, ngược lại vừa đến đã được tỷ an ủi.
- Ngươi gọi ta một tiếng tỷ, ta đương nhiên nhiên phải cố gắng bảo bọc ngươi rồi.
Dược Hồng cười nhạt, ngồi xuống ghế bên cạnh Phương Chính.
- Vậy ta có một việc muốn nhờ tỷ giúp, tỷ không ngại giúp ta chứ? Việc này ngoài tỷ ra thì không ai giúp được cả.
Phương Chính nói, ánh mắt kiên định nhìn Dược Hồng.
Nàng bị hắn nhìn đến cảm thấy có chút thiếu tự nhiên, vô thức nhìn đi nơi khác, gật đầu nói.
- Chỉ cần ta làm được ta tuyệt đối không từ chối.
- Nếu vậy, làm phiền tỷ trở thành nô lệ của ta đi.
Phương Chính cười gằn một tiếng, trầm trọng nói.
Dược Hồng kinh ngạc nhìn lại, nhưng trước mặt nàng không biết từ khi nào đã xuất hiện một đám khói màu đen.
Đám khói này bàm vào người nàng liền bắt đầu thâm nhập vào trong.
Nàng hốt hoảng, vội vàng lùi ra xa, muốn tránh khỏi đám khói này.
Nhưng cố xua thế nào nó vẫn cứ như cũ bám dính không buôn.
Nàng cảm nhận được ý chí của mình đang bị một luồng ý chí khác không ngừng xua đuổi.
Dược Hồng hoảng sợ, đồng thời cũng giận dữ.
Nàng trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm vào Phương Chính đang ngồi ở bên bàn.
Dưới ánh nến, gương mặt của Phương Chính giống như đang rực sáng, cũng giống như đang ảm đạm đi.
Trên môi hắn như có như không treo ý cười, ánh mắt hắn lạnh băng, sáng quắt nhìn về phía nàng một ánh nhìn lạnh thấu xương.
- Nha, ý chí cũng khá ngoan cường a.
Hắn một tay chống cằm, tha dài âm điệu, ánh mắt lại càng thêm lạnh lẽo.
- Hay là để ta kể ngươi nghe vài việc đi.
Thật ra thì, hai người Cổ Nguyệt Hằng và Cổ Nguyệt Tịnh Không không phải chết trong tay Bạch Ngưng Băng đâu.
Nói thật thì, hai người bọn hắn chết là do ta làm a.
Ta chỉ là mượn tay Bạch Ngưng Băng, à không, là mượn chiêu thức của hắn để ra tay giết người.
Đáng tiếc là, kế hoạch ban đầu là giết cả bốn người các ngươi, nhưng giữa chừng có người cản trở cho nên chỉ thu hoạch được có hai.
Dược Hồng trợn trừng hai mắt, có chút không dám tin nhìn Phương Chính.
Nhưng trong một giây kinh ngạc đó, ý chí của Phương Chính thông qua đám khói đó đã tiến quân, chiếm gần một nửa ý chí của nàng.
- Hừm, vẫn còn chống trả được.
— QUẢNG CÁO —
Phương Chính trầm ngâm, liền đứng lên đi lại gần phía nàng.
- Ngươi muốn cái gì?
Dược Hồng cảnh giác, vội vàng lùi lại.
Nhưng Phương Chính đã nhanh hơn một bước, tóm lấy nàng đè xuống.
- Cô nam quả nữ ở chung một phòng, ngươi nghĩ ta sẽ làm gì?
Dược Hồng sợ hãi.
Nàng chưa từng nhìn thấy vẻ mặt như hiện tại của Phương Chính, cũng chưa từng tự mình cảm nhận qua sức lực của hắn.
Bây giờ bị hắn mạnh mẽ chế trụ, còn có gương mặt ác độc phóng đại của hắn.
Tất cả làm nàng sợ hãi, tột cùng sợ hãi.
Nàng cắn răng, cố ép bản thân mình bình tĩnh.
Nàng biết, nếu bây giờ mình buông tha chống trả, bản thân sẽ rơi vào tình trạng vạn kiếp bất phục.
Phương Chính cười khẽ hai tiếng, một tay đè lại hai tay nàng, tay còn lại nắm lấy áo của nàng.
Rẹt!
Hắn hơi dùng lực, đem áo của nàng xé rách, lộ ra chiếc yếm màu đỏ bên trong.
Phương Chính ném mảnh vải qua một bên, nắm lấy chiếc ếm giật mạnh.
- Á.
Dược Hồng kêu lên một tiếng, ý chí tan rã.
Trong tâm trí của nàng bây giờ đã bị sự sợ hãi chiếm cứ, hoàn toàn không có sức phản kháng.
Ý chí của Phương Chính nắm lấy cơ hội, tiến quân thần tốc, chớp mắt đã thay thế cho ý chí của nàng.
Đám khói đen bao lấy Dược Hồng cũng chớp mắt chui hết vào cơ thể nàng.
- Thành công!
Phương Chính thở ra một hơi, buông Dược Hồng ra đứng lên.
Dược Hồng cũng ngồi dậy, nhưng lập tức quỳ xuống dưới chân Phương Chính giống như thuộc hạ gặp chủ nhân.
Phương Chính không nhìn nàng, đi lại bàn ngồi xuống, từ trong túi tiền lấy ra một khối nguyên thạch, vừa nói vừa hấp thu nó khôi phục chân nguyên.
- Mặc quần áo vào đi, sau đó theo ta đi gặp Thanh Thư.
Ngoài ra, sau này khi có người khác cứ cư xử như trước đây.
- Vâng, thưa chủ nhân.
Dược Hồng đáp, liền đứng lên đi thay quần áo.
- Quả nhiên, dùng nô lệ cổ vẫn khiến ta an tâm hơn.
Phương Chính thầm nghĩ.
— QUẢNG CÁO —
Kế hoạch hắn đưa ra để cứu hai người Thanh Thư và Dược Hồng chính là biến hai người họ thành nô lệ.
Nói cách khác, chính là hạ nô lệ cổ lên người bọn họ.
Nô lệ cổ tương tự như ngự thú cổ, khác ở chỗ ngự thú cổ nô dịch thú vật, nô lệ cổ dùng để nô dịch con người.
Nô lệ cổ là một dãy cổ trùng từ tam chuyển đến ngũ chuyển, có thể nô dịch cổ sư có chuyển số tương ứng hoặc thấp hơn.
Ví dụ như muốn nô dịch ngũ chuyển cổ sư cần ít nhất phải có ngũ chuyển nô lệ cổ, tứ chuyển cổ sư thì cần có tứ chuyển hoặc ngũ chuyển nô lệ cổ.
Thông thường, khi nô dịch tứ chuyển cổ sư thì sẽ dùng tứ chuyển nô lệ cổ.
Nếu dùng tam chuyển nô lệ cổ, hiệu quả kém là may mắn, thường là thất bại.
Nhưng dùng ngũ chuyển nô lệ cổ thì hơi phí, có cảm giác như lấy dao mổ trâu để giết gà.
Hơn nữa, nô lệ cổ trân quý, chuyển số càng cao lại càng trân quý.
Không ai lại muốn dùng nô lệ cổ có chuyển số cao hơn để nô dịch cổ sư có chuyển số thấp hơn cả.
Nhưng Phương Chính thì khác.
Dược Hồng hiện tại là cổ sư nhị chuyển trung giai, chỉ cần tam chuyển nô lệ cổ là đủ.
Nhưng Phương Chính lại dùng tứ chuyển nô lệ cổ, cái này là việc làm hao phí.
- Nhưng ai bảo ta muốn bồi dưỡng hai người họ cơ chứ.
Nếu dùng tam chuyển nô lệ cổ, đợi đến lúc cả hai lên tam chuyển tác dụng liền giảm đi, lên tứ chuyển thì xem như vô dụng.
Chẳng thà dùng tứ chuyển nô lệ cổ, đợi đến lúc họ lên được tứ chuyển, bản thân ta đã là ngũ chuyển, thậm chí lục chuyển.
Đến lúc đó lại tính tiếp cũng không muộn.
Phương Chính nghĩ như vậy cho nên lúc mua, hắn đã trực tiếp mua tứ chuyển nô lệ cổ.
Cho dù có phải hao tổn chân nguyên nhiều hơn đi nữa hắn vẫn cứ đi làm.
Cẩn tất vô ưu, lo xa cũng không thiệt.
Chờ đến lúc Dược Hồng thay quần áo xong, Phương Chính liền dẫn theo nàng đi tìm Thanh Thư.
Sau đó lại là một màn nói chuyện rồi tấn công bất ngờ.
Nhưng so với Dược Hồng, ý chí của Thanh Thư rõ ràng mạnh hơn nhiều.
Hơn nữa Phương Chính cũng không thể dùng cách đối phó Dược Hồng đi đối phó Thanh Thư.
Thử tưởng tượng mà xem cảnh hắn đè Thanh Thư ra đi, chắc chắn sẽ hỏng mất.
Mặc dù hắn từng là hủ nữ thật đó, nhưng vẫn là câu nói đó, hủ nữ chỉ thích xem chứ không thích tham gia.
Nhưng cũng vì đã lường trước việc này cho nên hắn mới đi tìm Dược Hồng trước, còn dẫn theo nàng đến đây.
Cái hắn không làm được, Dược Hồng nàng chắc chắn làm được, thậm chí hiệu quả còn tốt hơn.
Sau một lúc vừa nói, vừa đánh, vừa dụ, cuối cùng Thanh Thư là bị Dược Hồng cưỡng hôn mà thất bại.
Đối với kết quả này, bản thân Phương Chính cũng bị bất ngờ ngoài mong đợi.
Hắn ban đầu chỉ định để Dược Hồng sắc dụ mà thôi, ai biết nàng ta lại bạo đến mức đè Thanh Thư ra hôn đến không thở nổi.
Nhưng cho dù quá trình thế nào đi nữa, thì kết quả đúng với kế hoạch là đủ rồi, Phương Chính cũng không rảnh đi chú ý tiểu tiết làm gì.
- Nhưng mà, ngày tháng sau này chắc không phải là ta phải ăn cơm chó mỗi ngày đâu nhỉ?
Tận sâu thâm tâm, Phương Chính vẫn không khỏi cảm thán..