Năm người tổ đội Thanh Thư lúc này vây xung quanh Bạch Ngưng Băng, tuy nhiên không ai tiếp cận hắn ta.
Cho đến hiện tại, cuộc chiến này vẫn luôn được cố gắng duy trì ở dạng chiến đấu tầm trung.
Đây cũng do chủ yếu cổ trùng chuyên tấn công của đám người Thanh Thư gần như đều là dạng này.
Nếu bọn họ cố gắng tiếp cận Bạch Ngưng Băng có băng nhận cổ dùng cho cận chiến thì rõ ràng bên họ sẽ gặp bất lợi hơn.
Nói gì đi nữa, ngoài Phương Chính ra thì bốn người còn lại cũng đã có mấy năm kinh nghiệm tác chiến thế này.
Cũng vì vậy mà vị trí của Phương Chính hiện giờ có chút xa Bạch Ngưng Băng hơn so với bốn người khác.
Hắn hiện tại rất ít khi ra tay tấn công mà chỉ tập chung vào phòng thủ đoàn đội.
Nguyệt nghê thường được hắn sử dụng thường xuyên nhất, này có thể nói là hắn dùng nó quen tay đến mức không thể quên tay hơn.
Hắn lợi dụng việc phòng ngự đoàn đội, đem lớp sương màu lam do nó tạo ra kéo dài quá năm người, tạo thành một cái vòng tròn khép kín.
Bằng cách này, cho dù Bạch Ngưng Băng có tự đó quá lại trong vòng vây đi nữa, nếu không mọc cánh bay lên thì hắn căn bản không thoát được vòng vây.
Thanh Thư lúc này chủ tấn công, nguyệt toàn cổ, tùng châm cổ và thành đằng cổ được hắn sử dụng điêu luyện, thấy phiên nhau phát huy tác dụng.
Ba người còn lại cũng tung ra thủ đoạn tấn công của mình, tận lực hỗ trợ cho Thanh Thư.
Bạch Ngưng Băng bên này lại không mấy bận tâm trước thế công dồn dập này.
Xung quanh hắn hiện lên một lớp thủy cầu, khi kim châm hay nguyệt nhận chạm vào nó, bề mặt của nó liền hiện lên những gợn sóng, đem chúng đánh bay ra ngoài.
Đây là thủy tráo cổ, nhị chuyển phòng ngự cổ trùng.
Thể chất Bắc Minh Băng Phách của Bạch Ngưng Băng có thể làm tăng hiệu quả cho cổ trùng thuộc hai hệ băng và nước.
Thủy tráo cổ là cổ trùng hệ nước cho nên phòng ngự của nó cũng được tăng phúc.
Chính vì như vậy, lớp phòng ngự của thủy tráo cổ càng khó đối phó hơn.
Bạch Ngưng Băng có thủy tráo cổ phòng ngự, muốn làm hắn bị thương trừ phi vượt quá được lớp phòng ngự này.
Đám người Thanh Thư biết như vậy, nhưng lại không có cách nào làm vỡ được thủy cầu này cả.
Nhưng là, không bắt buộc phải đánh vỡ nó.
Thủy tráo cổ có điểm hạn chế, đó là nếu không hình thành nên một khối cầu hoàn chỉnh thì không thể mượn lực lưu động của dòng nước, chính là không thể phòng ngự.
Nếu Bạch Ngưng Băng đứng ở một chỗ hẹp không đủ tạo ra hình cầu, vậy thì phòng ngự của hắn xem như phế.
Trong tình hình hiện tại, đám người Thanh Thư có ít nhất hai cách để làm được việc này.
Đầu tiên là làm Bạch Ngưng Băng té ngã.
Chỉ cần hắn ta nằm xuống đất liền không có không giận để thủy tráo cổ dựng phòng ngự.
Hai là đem hắn ép gần vách đá cũng có thể làm ra việc tương tự.
Hiện tại bọn họ cũng đang ở gần một vách đá, đây hoàn toàn chính là điểm có thể lợi dụng.
Bạch Ngưng Băng cũng biết rõ hạn chế này của thủy tráo cổ, cho nên ngay từ lúc bắt đầu hắn đã cố ý kéo chiến trường đi ra xa vách đá.
Tiểu tổ Thanh Thư bây giờ ngược lại muốn kéo hắn gần đến đó, việc này tạo ra thế giằng co quyết liệt.
Vòng chiến lại cứ giao động ở một vị trí duy nhất, căn bản là di dời không nổi.
Cứ như vậy, trận chiến giống như cũng bị chững lại.
— QUẢNG CÁO —
Bạch Ngưng Băng lúc này lại lần nữa vung lên băng nhận, hướng về phía Thanh Thư tiếp cận.
Băng nhận có hình dạng của một thanh đao Nhật, đây là ưu thế của hắn khi cận chiến.
Cho nên từ đầu đến giờ, Bạch Ngưng Băng vẫn luôn chủ động tiếp cận đối chiến với Thanh Thư.
Thanh Thư liền vội vàng dùng thanh đằng cổ như cũ ngăn cản bước tiến của Bạch Ngưng Băng.
Nhưng không ngờ, Bạch Ngưng Băng lại đột ngột chuyển hướng, rất nhanh đã ở trước mặt Phương Chính đang ở vị trí gần đó.
Ai nói là Bạch Ngưng Băng hắn hiện tại chỉ muốn đấu với Thanh Thư đâu.
Ngay từ đầu hắn đã rất muốn đánh một trận ra trò với người hừng hực sát ý là Phương Chính rồi.
Giữa một người ôm suy nghĩ ra tay có chừng mực với một người muốn đánh đến chết, không cần nghĩ cũng biết đấu với người sau sẽ thú vị hơn nhiều.
- Phương Chính!
Bốn người Thanh Thư kêu lên, cấp tốc chạy lại nhưng so với Bạch Ngưng Băng đã ở rất gần rõ ràng chậm hơn nhiều.
Bạch Ngưng Băng cười thích thú, băng nhận vùng lên chém xuống đầu Phương Chính.
Phương Chính sắc mặt nghiêm túc, nguyệt nghê thường đang bảo phủ xung quanh bốn người Thanh Thư nhanh chóng được hắn thu hồi, dồn sức tăng cường phòng ngự tự thân.
Băng nhận chạm vào phòng ngự của nguyệt nghê thường liền dừng lại.
Khoảnh khắc giữa hai người cũng gần như dừng lại.
Trong một khoảnh khắc đó, Bạch Ngưng Băng bị làm cho giật mình khi nhìn thấy trên môi Phương Chính như ẩn như hiện ý cười.
Bỗng, một cái mũi khoan băng bất thình lình xuất hiện.
Xoát
Toàn trường bỗng chốc tĩnh lặng.
Lách tách
Tiếng nước rơi lên nền đá khe khẽ vàng lên.
Ánh mắt đám người Thanh Thư trợn trừng, Phương Nguyên bên ngoài cũng không khỏi động dùng.
Mọi ánh nhìn phút chốc đều dừng lại ở trên người Cổ Nguyệt Hằng.
Cổ Nguyệt Hằng lúc này đứng lặng, thân thể run rẩy, ánh mắt nhìn xuống bụng của mình.
Bụng của hắn lúc này trống rỗng một lỗ to, có thể thông qua cái lỗ này nhìn ra phía sau lưng của hắn.
Nhưng rất nhanh, cái lỗ này bị máu lấp lại, tiếp theo là một ít nội tạng vụn từ trên rơi xuống.
Khóe miệng của Cổ Nguyệt Hằng chảy đầy máu, sau đó hắn lảo đảo ngã xuống.
Máu chớp mắt đã thắm đỏ mảnh lớn nơi hắn ngã xuống.
— QUẢNG CÁO —
Hắn đã chết, chết không kịp phản ứng, chết không nhắm mắt.
- Bạch Ngưng Băng!
Phương Chính lúc này hét lên căm phẫn, đem những người xung quanh hoàn hồn.
Ngay sau đó, Phương Chính vung quyền, dữ tợn đấm về phía mặt của Bạch Ngưng Băng.
- Ha ha...
Bạch Ngưng Băng cười khẽ hai tiếng, lùi lại.
- Bạch Ngưng Băng, ngươi dám giết người của tộc ta!
Cổ Nguyệt Tịnh Không kêu lên bi phẫn, phát động thủ đoạn tấn công.
Cổ Nguyệt Thanh Thư và Cổ Nguyệt Dược Hồng cũng nhanh chóng ra tay, triển khai chém giết.
Tuy nói bọn họ vẫn như cũ không muốn giết người, nhưng rõ ràng so với lúc đầu ra tay ác liệt hơn.
Bạch Ngưng Băng một bên ứng phó, một bên lại nhìn về phía Phương Chính đang đằng đằng sát khí.
- Nha, thú vị a...
Bạch Ngưng Băng kêu khẽ.
Hắn vẫn chưa rõ ràng là việc gì đang diễn ra, nhưng hắn biết việc này ít nhiều có liên quan đến Phương Chính.
Hoặc có thể nói, đây chắc là cái Phương Chính nói sẽ thú vị hơn việc đánh với hắn trước.
Hai bên giao chiến một lúc, ngày khi mọi người vẫn đang tập trung vào sự đối chiến đơn của Bạch Ngưng Băng và Thanh Thư, một mũi khoan băng khác lại bất thình lình xuất hiện.
Xoát một tiếng đem đầu của Cổ Nguyệt Tịnh Không xuyên nát.
- Bạch Ngưng Băng, ngươi tự ý giết người của tộc ta, ngày hôm nay cho dù thế nào ta cũng phải đòi lại công đạo cho hai người họ.
Cổ Nguyệt Thanh Thư nói, tròn giọng nói mang theo một tia sát ý, khí thế trên người hắn tỏa ra mạnh mẻ, tuy nhiên lại không bức người khác cảm thấy ngột ngạt, ngược lại cảm giác khá trầm lặng.
Giống như thể hắn đã hòa mình vào thiên nhiên xung quanh.
- Ha ha, lâu ngày không gặp, ngươi quả nhiên trở nên thú vị hơn nhiều.
Bạch Ngưng Băng cười vang hai tiếng, ánh mắt nhìn Thanh Thư càng trở nên phấn khích hơn trước.
- Phương Chính, Dược Hồng, hai người mang thi thể của hai người họ lùi lại đi.
Cổ Nguyệt Thanh Thư nói, ánh mắt chứa đầy bi thương nhìn qua thi thể nằm trên đất lạnh của hai người kia.
- Được, tổ trưởng.
- Tổ trưởng, ngươi phải cẩn thận.
— QUẢNG CÁO —
Hai người Phương Chính gật đầu, liền làm theo lời Thanh Thư.
Ở cùng lâu ngày, hai người họ cũng có hiểu biết về Cổ Nguyệt Thanh Thư, biết hắn đang dùng đến con cổ trùng tam chuyển của mình.
Cổ này tên mộc mị, tam chuyển cổ trùng thuộc tính mộc.
Điểm nhận biết rõ nhất chính là phía sau đầu của hắn lúc này mọc lên một cái mầm cây với hai chiếc lá non xanh biếc.
Khí tức của hắn thấy đổi cũng là do ảnh hưởng từ nó.
Mộc mị cổ có thể tăng cường cho cổ trùng hệ mộc, là cổ trùng trung tâm của Cổ Nguyệt Thanh Thư.
Ngoài ra, nó còn có công dụng khác, chính là làm cho cổ sư có khả năng hấp thu chân nguyên có trong thiên nhiên đến khôi phục cho chân nguyên của bản thân.
Nguyên lý tương tự như quá trình hô hấp lấy khí oxi của thực vật.
Tuy nhiên hạn chế của mộc mị cổ cũng rất lớn.
Đó chính là đem người sử dụng biến thành thụ nhân.
Nếu sử dụng lâu dài, có thể khiến cổ sư mất đi cơ thể con người, biến thành một cái cây thực thụ.
Tương tự như cương thi cổ của Hùng Khương, nếu dùng lâu sẽ làm con người ta thành cương thi thật sự, không thể về hình dáng con người được nữa.
Nhưng ít ra cương thi còn tốt hơn thụ nhân.
Cương thi dù gì cũng còn có thể di chuyển, cổ sư thành cương thi cũng còn suy nghĩ, nói chuyện được.
Trong khi thành thụ nhân thì định sẵn đã là một cái cây, trở thành cây rồi thì chính là chết, mất đi tất cả những gì của con người.
Chính vì như vậy, Cổ Nguyệt Thanh Thư không muốn thúc giục mộc mị cổ này chút nào.
Vạn bất đắc dĩ hắn mới dùng đến khi chiến đấu, thông thường chẳng quá chỉ hơi dùng khí tức của nó để tăng phúc cho những con mộc cổ khác trong tay.
Nhưng kỳ thực Cổ Nguyệt Thanh Thư cũng không phải vì sợ biến thành thụ nhân mà không dám toàn lực dùng nó.
Trong ký ức năm trăm năm kiếp trước của Phương Nguyên, trong lần lang triều này, có một lần cổng sơn trại bị phá sập, các gia lão và tộc trưởng lại đang đánh với vạn thú vương lôi quan đầu lang.
Cổ Nguyệt Thanh Thư vì bảo vệ cổng sơn trại mà hóa thành thụ nhân, chặn cuồng điện lang và bầy sói lại, tránh thủ thời gian cho bộ tộc.
Kết quả tuy sơn trại vẫn giữ được, nhưng hắn lại triệt để trở thành một gốc đại thụ, mất đi sự sống.
Đây là trong trí nhớ của Phương Nguyên.
Trong trí nhớ của Phương Chính cũng có đoạn Cổ Nguyệt Thanh Thư chết vì hóa thành thụ nhân.
Trong nguyên tác ban đầu Phương Chính đọc, Bạch Ngưng Băng truy sát Phương Nguyên bị Phương Nguyên dẫn tới chỗ đám người Hùng Lực.
Dựa theo nguyên tác thì Bạch Ngưng Băng từng giết qua một cổ sư Hùng gia, mà người đó có quan hệ với tiểu tổ này, cho nên dẫn đến một cuộc chiến sinh tử.
Phương Nguyên lợi dụng cơ hội, làm Bạch Ngưng Băng bị trọng thương, truy sát ngược lại.
Hai người đuổi giết, cuối cùng gặp mặt với tiểu tổ Thanh Thư, Bạch Ngưng Băng không còn cách nào khác đành cho nổ một con tam chuyển cổ trùng, làm thành một lớp băng bảo vệ chính mình.
Phương Nguyên thấy vậy lùi lại, đám người Thanh Thư lại ở lại với ý định giết Bạch Ngưng Băng.
Sau đó Bạch Ngưng Băng phá băng ra, hai bên xảy ra chém giết.
Kết quả là ba người của tiểu tổ bị tuyệt chiêu của Bạch Ngưng Băng giết, lão già tam chuyển đi theo chết vì băng nhận.
Cổ Nguyệt Thanh Thư hóa thụ nhân kịch chiến với Bạch Ngưng Băng cho đến chết, mà Bạch Ngưng Băng cũng hấp hối nhờ may mắn được Bạch gia cứu về.
Còn Phương Chính nhờ trốn ở xa xem nên không bị gì.
- Nhưng dù là thế nào, số phận của Cổ Nguyệt Thanh Thư chính là chết vì dùng mộc mị cổ quá mức.
Kết cục chính là bị đốn xuống, thiêu thành tro rồi đem chôn.
Phương Chính trong lòng cảm thán, nhìn Thanh Thư đang đánh nhau với Bạch Ngưng Băng một chút, sau đó dùng dư quang quan sát xung quanh.
- Tiếp theo chỉ cần lão già đó xuất hiện, kế hoạch liền có thể hoàn thành rồi.
Chỉ là, không hiểu sao trong lòng lại có chút bất ổn..