Hai ngày sau.
Phương Chính đang ở trong lầu trúc vẽ tranh thì có khách ghé thăm.
Là Cổ Nguyệt Thanh Thư và Cổ Nguyệt Dược Nhạc.
Dược Nhạc là một tiểu cổ nương khả ái, vẻ ngoài xinh đẹp, da trắng noãn.
Hơn nữa tính cách cũng rất hoạt bát, đáng yêu.
Nàng nhỏ hơn Phương Chính một tuổi, tư chất tu hành loại Ất, cũng là một thiên tài được bồi dưỡng.
Hơn nữa còn là cháu gái cưng của gia lão Dược đường Cổ Nguyệt Dược Cơ.
Nói ra thì nàng gọi Dược Hồng là tỷ tỷ, cho nên nàng và Phương Chính cũng gặp qua vài lần, còn gọi hắn là ca ca.
- Phương Chính ca ca, bé tửu trùng đâu rồi?
Dược Nhạc vừa vào phòng đã háo hức hỏi, vẻ mặt trông đợi nhìn Phương Chính.
Sau khi nhận được tin Phương Chính đã mua được tửu trùng từ chỗ Phương Nguyên bán lại cho mình, nàng đã rất kích động.
Hôm nay còn đặc biệt đi theo Thanh Thư đến đây để tự tay lấy nó.
- Đây!
Phương Chính mỉm cười, gọi từ không khiếu ra một con tửu trùng mập mạp đáng yêu.
Tửu trùng này là do hắn mua từ của hàng hệ thống.
Trong tay hắn bây giờ, tính thêm nó là có hẳn mười bảy con tửu trùng.
Hắn là mua chúng để dành thử nghiệm luyện chế thất hương tửu trùng.
Lại nói, mua số lượng nhiều, hệ thống còn chiết khấu phần trăm, nếu tính ra, con tửu trùng này so với ngoại giới còn muốn rẻ hơn bốn phần.
Nếu ngoại giới mua nó với giá sáu trăm khối nguyên thạch, thì trong hệ thống chỉ tốn năm trăm điểm Thiên Đạo.
Chiết khấu phần trăm xong, giá chỉ còn lại ba trăm năm mươi điểm Thiên Đạo, đổi ra là ba trăm năm mươi khối nguyên thạch.
Phương Chính dùng nó đổi nhất chuyển cổ trùng dự trữ, tuy nhiều nhất cũng chỉ đáng khoảng trên dưới một trăm khối nguyên thạch, nhưng hắn còn được bù thêm nguyên thạch.
Tính ra thì hắn có lời, còn lời thêm một chút ân tình.
Dược Nhạc nhìn thấy tửu trùng, hai mắt sáng rực lên, theo tay Phương Chính cẩn thận nhận lấy nó.
Dưới sự chủ động hợp tác của Phương Chính, Dược Nhạc trong chớp mắt đã luyện hóa được nó.
Tửu trùng đổi chủ, liền ngoan ngoãn dụi vào tay Dược Nhạc.
Nàng yêu thương vuốt ve nó, sau đó quay lại nói với Phương Chính.
- Phương Chính ca ca, thật cảm tạ ngươi! Ta nhất định sẽ chăm sóc bé tửu trùng thật cẩn thận.
- Đây là của ca ca ta, Dược Nhạc muội muội vẫn là nên cảm tạ ca ca Phương Nguyên đã chịu nhường lại.
Phương Chính cười nhẹ nhàng, ánh mắt nhu tình nhìn Dược Nhạc.
Trong mắt hắn lúc này, không hiểu sau lại chỉ nhìn thấy một con nhện trên lưng có mặt của Dược Nhạc đang giữ lấy tửu trùng.
- Xinh đẹp khả ái thì thế nào? Chung quy lại cũng chỉ là một bộ da thịt xương cốt.
Hơn nữa rất nhanh còn trở thành một con cổ trùng tiêu hao...
Hắn hơi híp mắt, trong lòng cười nhạt một phen.
Dược Nhạc thấy vẻ mặt nhu tình của hắn chỉ nghĩ là hắn thật là người dịu dàng tốt tính.
Nàng cũng không biết, hắn bây giờ đã xem nàng như một con cổ trùng loại tiêu hao, không hơn không kém.
Nàng lúc này liền thoáng bĩu môi, nói.
- Ta cũng đã nghe nói nhiều về Phương Nguyên, so với Phương Chính ca ca hắn rõ ràng thật đáng ghét!
Nghe đến đây, Phương Chính thoáng cao mày.
- Dược Nhạc muội muội, dù sau Phương Nguyên cũng là ca ca của ta.
Ta không hy vọng nghe những lời như vậy!
Dược Nhạc nghe thấy, liền giật mình.
Nàng từng nghe đồn quan hệ huynh đệ của Phương Chính với Phương Nguyên khá tốt, vốn còn không tin, hiện tại nghe Phương Chính nói khiến nàng cũng tin vào lời đốn đó.
- Được rồi!
Thanh Thư lúc này lên tiếng phá vỡ bầu không khí có chút tế nhị này.
— QUẢNG CÁO —
- Dược Nhạc, muội chẳng phải nói muốn đích thân giao cổ trùng và nguyên thạch cho Phương Chính sao?
- A, ta nhất thời quên mất.
Dược Nhạc kêu lên, vội vàng gọi ra một con cổ trùng.
Con cổ này nhìn như một cái giỏ làm bằng trúc, chỉ lớn như quả trứng gà.
Là nhất chuyển trúc lung cổ.
Trúc lung cổ là cổ trùng chuyên dự trữ, thức ăn là lá trúc.
Khi thúc giục chân nguyên tiêu hao ít, lại gọn nhẹ tiện lợi.
Chỉ là nó không chứa được nhiều, nhiều nhất chỉ chứa được ba ngàn nguyên thạch.
- Bên trong có nó còn có năm trăm năm mươi khối nguyên thạch, xem như là đền bù cho Phương Chính ca ca.
Dược Nhạc vừa nói, vừa hổ trợ Phương Chính luyện hóa trúc lung cổ.
- Nhiều nguyên thạch như vậy sau?
Phương Chính kinh ngạc.
Nói ra thì, trúc lung cổ cũng là một cổ trùng tiện lợi, thức ăn cũng không khó tìm.
Nói thẳng ra thì giá cả cũng không thấp hơn năm mươi khối nguyên thạch.
Dược Cơ bỏ ra như vậy, cũng gần như cho không hắn con cổ này.
- Phương Chính ca ca cứ nhận đi! Như vậy không có bao nhiêu a.
Dược Nhạc cười rạng rỡ.
Nàng ta được nuông chìu từ nhỏ, muốn gì được nấy.
Với nàng số nguyên thạch này muốn là có thể lấy dùng, căn bản không là gì so với một con tửu trùng.
Phương Chính vẻ mặt khó xử, nhìn qua Thanh Thư.
Thanh Thư liền mỉm cười khẽ gật đầu ý bảo hắn nhận đi.
- Vậy thì đa tạ Dược Nhạc muội muội rồi!
- Không cần đa tạ!
Dược Nhạc mỉm cười, nhìn lại bức tranh đang vẽ của Phương Chính, trầm trồ.
- Thật đẹp.
Hay là Phương Chính ca ca họa cho muội một bức đi!
- Được thôi! Muội ngồi đi, ta sẽ họa muội cùng với tửu trùng, thế nào?
Phương Chính nói, Dược Nhạc liền vui mừng đồng ý.
Nửa ngày sau, Phương Chính tiễn hai người Thanh Thư và Dược Nhạc ra khỏi lầu trúc.
Dược Nhạc vui mừng vô cùng, cầm lấy tấm tranh Phương Chính vẽ mình vừa đi vừa ngắm nghía.
Phương Chính nhìn theo, trong lòng đột nhiên hạ quyết tâm vẽ một con nhện.
---
Thời gian trôi qua, gió đông càng thêm rét lạnh.
Đối với ba gia trại trên Thanh Mao sơn, mùa đông năm nay càng lộ vẻ lạnh hơn năm trước một phần.
Như Cổ Nguyệt sơn trại mà nói.
Càng ngày càng nhiều tàn lang xuất hiện xung quanh sơn trại.
— QUẢNG CÁO —
Gia tộc ban bố số lượng lớn nhiệm vụ, gần như đều thuần một nội dung là tiêu diệt sói.
Tháng mười một còn chưa qua, số lượng tàn lang đạt đến cao nhất, làm cho tình thế càng chuyển xấu, đạt đến mức độ tồi tệ.
Thậm chí còn xuất hiện tình huống một thôn trang dưới chân núi bị một đàn sói lớn tàn sát sạch sẽ.
Cũng may là hơn mười vị cổ sư đồn trú trong thôn kịp thời chủ động rút lui.
Chuyện này cũng làm cho cao tầng gia tộc thầm thở phào nhẹ nhõm, chết một vị cổ sư, bọn họ sẽ phải đau lòng nửa ngày, còn về phàm nhân, đều là nô bộc, chết thì chết thôi.
Ở thế giới này, cũng không có nhân quyền gì đáng nói.
Mạng của một cổ sư còn cao quý hơn một trăm mạng phàm nhân.
Đây là quan điểm chung của mọi người.
Chỉ là thương vong cũng tuyệt đối không thiếu, vì vậy mà trời vừa tối, trong sơn trại thường hay mơ hồ có tiếng khóc thảm thương ai oán.
Sơn trại tràn ngập trong nỗi sầu bi và áp lực.
Đàn tàn lang nọ vẫn mới chỉ là khúc nhạc dạo, lang triều chân chính mới càng thêm đáng sợ.
Càng ngày càng nhiều người ý thức được, lang triều năm nay có lẽ không giống trước kia.
Dưới áp lực đó, cuộc đàm phán vẫn luôn giằng co nhanh chóng tiến triển, liên minh ba trại được xúc tiến.
---
Tháng chạp, giữa đông.
Sườn núi Hội Minh, cuộc hội minh của ba trại.
Tuyết nhẹ rơi như lông tơ trắng lãng đãng rơi xuống.
Hàng trăm ngàn cổ sư hội tụ ở nơi này, tạo thành một quy mô khổng lồ.
Sườn núi Hội Minh vốn là một sườn núi vô cùng bình thường, nhưng trong lịch sử, tộc trưởng đời thứ hai đã ở đây xúc tiến liên minh ba trại lần đầu tiên.
Từ đó về sau, tất cả cuộc liên minh tiếp theo đều tiến hành ở chỗ này.
Trải qua nhiều năm cải tạo, sườn núi Hội Minh ngày nay đã rộng lớn gấp mấy chục lần so với diện mạo vốn có, quả thực là một quảng trường khổng lồ.
Ở ngoài rìa cái quảng trường kề sát vách núi này dựng lên một tảng đá khổng lồ.
Trên đó có những hòn đá điêu khắc thành lầu gác, trong lầu gác đầy đủ cả bàn đá, ghế đá.
Cao tầng của ba nhà lúc này đang ngồi bên trong, mật thiết mà thương lượng.
Dưới lầu gác bằng đá khổng lồ đó, cổ sư ba phân rõ ra mà đứng, tạo thành ba đoàn thể lớn.
Các cổ sư đều mặc võ phục giống nhau, mang đai lưng, tu vi của mỗi người vừa nhìn là thấy rõ.
Những cổ sư này đứng bên dưới này đều là cổ sư nhị chuyển.
Phần lớn cổ sư nhất chuyển đều phụ trách hậu cần, cổ sư nhị chuyển mới thật sự là đội quân chủ lực.
Về phần cổ sư tam chuyển đều là gia lão.
Giống như Cổ Nguyệt sơn trại, dạng gia tộc cỡ trung này, khổ khổ sở sở tích lũy qua từng đời mới có hai mươi mấy gia lão.
Những cổ sư có mặt ở đây đều đang quan sát.
Vô số ánh mắt lẫn lộn vào nhau, có thù hận, có hiếu kì, có cảnh giác.
Cổ sư tộc Cổ Nguyệt thường có thân hình hơn gầy.
Cổ sư Hùng gia trại thì hầu như rất cường tráng, từ ngoại hình nhìn vào là biết có sức lực rất lớn.
Người của Bạch Gia trại, có lẽ là do sống ở thác nước sau núi, làn da thường là trắng trẻo, mang theo vẻ âm khí.
- Tên tóc dài chính là Cổ Nguyệt Thanh Thư, nhị chuyển đỉnh phong, là đệ nhất nhân trong nhị chuyển Cổ Nguyệt bộ tộc.
Có người chỉ trỏ.
- Mạc Nhan! Hừ, chính là tiện nhân này cắt đứt một cánh tay của ta.
Sau lang triều, ta nhất định phải đòi lại! — QUẢNG CÁO —
Có người hừ lạnh trong lòng.
- Ồ, cô gái cưỡi trên con gấu to lớn kia hẳn là Hùng Kiêu Mạn của Hùng gia trại.
Đừng bị vẻ ngoài đáng yêu của ả ta mê hoặc, ả ta chiến đấu vô cùng điên cuồng.
- Nhìn thấy con nhỏ mập mạp trắng trắng kia chứ? Là Bạch Trọng Thủy của Bạch gia, cường giả nhị chuyển cao giai, có thủy đồn cổ, làm người rất phóng túng, vô cùng thích nam sắc.
Người mới các ngươi phải cẩn thận, đừng bị ả ta đẩy ngã.
...
Ân oán tình cừu của ba nhà sơn trại đã sớm sâu dày vô cùng.
Tiếng bàn luận trên sườn núi Hội Minh càng ngày càng lớn, ồn ào cả một vùng.
Rất nhiều tiền bối cổ sư đang chỉ chỉ trỏ trỏ, giới thiệu cường giả hai nhà khác cho hậu bối mới đến, nhắc nhở bọn họ sau này phải cẩn thận chú ý.
Phương Chính đi cùng tiểu tổ Thanh Thư, cũng được trọng điểm nhắc nhở qua.
Tộc Cổ Nguyệt có Thanh Thư, Xích Sơn và Mạc Nhan.
Hùng gia, Bạch gia cũng có tinh anh là những cổ sư nhị chuyển xuất sắc.
Cộng thêm tộc trưởng của các tộc cùng với gia lão đương quyền trên lầu gác, trên sườn núi Hội Minh có thể nói là anh hùng hội tụ.
- Không biết vị nào là Bạch Ngưng Băng đây? Một nam nhân tượng trưng cho sự trỗi dậy của Bạch gia!
- Bạch Ngưng Băng đã có tu vi tam chuyển, chắc chắn là không ở trong đám cổ sư nhị chuyển.
- Có vẻ như trên lầu gác cũng không có.
Dần dần, đề tài thảo luận của mọi người đều tập trung vào Bạch Ngưng Băng.
Bạch Ngưng Băng tuy rằng không xuất hiện nhưng hào quang của y đã che đậy tất cả cổ sư đứng bên dưới lầu gác.
- Ba năm trước đây, trên sườn núi Hội Minh, Bạch Ngưng Băng chính là người thứ nhất đứng ra khiêu chiến đấu cổ ngay trước mặt mọi người.
Ngắn ngủi sau ba năm, hắn lại thành gia lão tam chuyển.
Nghĩ lại thật là khinh khủng.
- Hắn là một bước thẳng đến trời, lúc nhị chuyển thì đánh bại một vị gia lão Hùng gia trại.
Người này, tiền đồ bất khả hạn lượng.
- Mấu chốt là hiện tại hắn đã trưởng thành, cứ tiếp tục tiến triển như vậy, hắn đủ sức để phát triển thành cường giả tứ chuyển, thậm chí ngũ chuyển cũng có thể.
Về phần lục chuyển...
- Ngũ chuyển là phàm, lục chuyển thành tiên.
Ngũ chuyển cũng đã rất quá mức rồi, lục chuyển sao? Hừ! Các ngươi đừng đáng giá hắn quá cao...
- Đây cũng không nhất định, việc tương lai ai dám nói chắc?
...
Trong những lời bàn tán như vậy, ba vị tộc trưởng trên lầu gác đứng lên, quan sát hơn một nghìn tên cổ sư bên dưới.
Tộc trưởng Cổ Nguyệt đứng giữa, tộc trưởng Bạch gia, Hùng gia tộc Hùng gia tộc chia nhau đứng hai bên trái phải.
Sườn núi Hội Minh dần dần yên tĩnh lại.
Cổ Nguyệt Bác tay vịn lan can, liếc nhìn một lượt, lời ít mà ý nhiều:
- Hội minh ba trại, đồng tâm hiệp lực.
Đại hội đấu cổ, luận bàn là chính, vừa đủ thì dừng.
Bắt đầu đi!.