Phương Nguyên một mình đi trên đường, quay lại phòng thuê của mình.
Hắn ban đầu ở trong tửu quán, vừa uống rượu, vừa hỏi thăm tin tức về rượu đắng, đồng thời nghe ngóng một chút tình hình về thôn giang thiềm.
- Rượu đắng có thể tìm thấy ở gần đây nhất là rượu khổ bối của Bạch gia trại.
Để lấy được, ta phải nghĩ cách đến Bạch gia trại một chuyến, hoặc ít nhất là tìm cơ hội mua từ chỗ họ...!Hử?
Phương Nguyên đang nghĩ, đột nhiên phía trước bị người cản lại.
Hắn nhìn lại, phát hiện người tới là tiểu tổ Thanh Thư.
- Phương Nguyên, cuối cùng cũng tìm được ngươi.
Thanh Thư dẫn đầu lên tiếng.
- Đi thôi, gia tộc đã hạ mệnh lệnh cưỡng chế, tình hình cụ thể thì trên đường lại nói, trước tiên cứ cùng ta đi đến chân núi một chuyến.
Ánh mắt Phương Nguyên lóe lên, loại mệnh lệnh cưỡng chế này hắn không thể từ chối được.
Hơn nữa, cho dù là đối mặt với thôn giang thiềm thì cũng không quá nguy hiểm, vậy nên hắn bèn gật đầu đáp ứng.
Liền, Phương Nguyên cùng với tiểu tổ Thanh Thư rời khỏi sơn trại, đi xuống dưới chân núi.
Vừa đi, Phương Nguyên cũng vừa được giải thích tình hình.
Nghe đến việc Phương Chính là người đề cử, Phương Nguyên không khỏi hạ mi mắt đánh giá một chút Phương Chính.
- Ta mặc dù dùng qua bạch thỉ cổ, hắc thỉ cổ, lại thêm sức lực tự thân, nhưng cùng lắm chỉ ngang bằng với Xích Sơn.
Phương Chính có thể đánh bại Xích Sơn, khí lực của hắn không thể nào lại thua cho ta.
Phương Nguyên trong lòng sáng suốt, liếc một cái đã nhìn ra đây chắc chắn là do Phương Chính cố ý nhắm vào làm khó hắn.
- Nếu ta đón không sai, Phương Chính là đang cố ý để người ngoài cảm thấy ta có khí lực mạnh hơn hắn, sau này dễ dàng đẩy ta ra cho trận so tài với Hùng Lực của Hùng gia trại.
Chỉ trong thoáng chốc, Phương Nguyên đã nhìn ra ý đồ của Phương Chính.
Việc Hùng Lực muốn so khí lực với Phương Chính đã truyền ra ngoài, Phương Nguyên cũng đã nghe nói đến.
Bằng vào kinh nghiệm của hắn, một chút suy tính cỏn con này đương nhiên không thể qua mắt được Phương Nguyên.
Sáu người rất nhanh đã tiếp cận thôn giang thiềm.
Phương Nguyên đi lên đẩy thử, quả nhiên không ngoài dự đón, hắn không đẩy được thôn giang thiềm.
- Chẳng lẽ vẫn không được!
Sắc mặt Thanh Thư trầm trọng, ba người kia càng lo lắng không thôi.
Phương Chính thấy vậy liền hỏi.
- Ca ca, ngươi có cách gì không?
Phương Nguyên hơi nhìn lại Phương Chính, nói.
- Quả thật có một cách, nhưng cần đến sự giúp đỡ của mọi người.
- Giúp thế nào?
Thanh Thư lập tức hỏi.
Phương Nguyên chầm chậm nói, Dược Hồng tỏ vẻ hơi nghi ngờ:
- Cứ như vậy, chẳng phải là chúng ta đang hợp tác? Cho dù thôn giang thiềm tỉnh lại thì liệu có công nhận ngươi, sau đó cam tâm tình nguyện rời đi không? — QUẢNG CÁO —
Phương Nguyên lại cười nói:
- Chuyện này các người cứ yên tâm.
Chỉ cần các người cách xa một chút, làm cho nó không cảm ứng được, vậy tất nhiên là được rồi.
Nói cho cùng nó cũng chỉ là cổ trùng, đừng nghĩ nó thông minh đến mức ấy.
- Thôi được, cứ làm theo ý ngươi!
Thanh Thư gật đầu, liền dẫn đầu tiểu tổ đi lên thượng nguồn con sông.
Phương Nguyên đứng yên lặng tại chỗ, phóng mắt lên nhìn trời.
Không khí mùa thu quang đãng, trời trong nắng ấm.
Bầu trời xanh thẳm, trong suốt như thủy tinh.
Gió thổi nhè nhẹ, lướt nhẹ lên ngọn tóc của Phương Nguyên.
Nhìn phía xa xa, thôn trang vùng lân cận đã thưa thớt người ở lại.
Gần bên, thôn giang thiềm như ngọn núi nhỏ đang ngủ say sưa, mắc lại trong lòng sông.
Phương Nguyên đứng trên bờ sông, cùng so với con cổ trùng ngũ chuyển to lớn này, hắn cứ như con khỉ con bên cạnh voi to.
Phương Nguyên mang tâm tình bình thản, không chút lo lắng.
Hắn âm thầm suy nghĩ:
- Ta trước sau dùng bạch thỉ cổ, hắc thỉ cổ rèn luyện thân thể, nâng cao sức lực.
Giờ ta đã có hai trư lực, hơn nữa có sức mạnh của bản thân ta, đủ để vượt qua năm sáu người trưởng thành.
Thế nhưng, muốn đẩy tỉnh con thôn giang thiềm này, e rằng phải có hai ngưu lực.
Chỉ bằng vào sức lực của riêng ta dĩ nhiên là không xong.
Nhưng mà, chỉ cần mượn sức mạnh của sóng...!Đến rồi.
Rào rào rào...
Phương Nguyên nghiêng người nhìn lại, một cơn sóng nhấp nhô đến, nước sông tĩnh lặng xao động.
Con sóng càng ngày càng lớn, không ngừng vỗ vào thôn giang thiềm, tạo ra bọt sóng tận trời.
Phương Nguyên chỉ đứng một lát mà trên người đã ướt sũng.
Hắn cũng không thèm để ý, bắt đầu dốc toàn lực đẩy thôn giang thiềm.
Thôn giang thiềm vẫn ngủ say như chết.
Nó vốn là cổ trùng sống trong sông nước biển khơi, đối với nó mà nói, sóng vỗ là quá bình thường, hoàn toàn không thể đánh thức nó.
Nương theo hướng của những cơn sóng, Phương Nguyên nỗ lực nửa ngày, cuối cùng cũng chầm chậm đẩy thôn giang thiềm ra khỏi vị trí cũ.
Con sông này càng đến hạ du, lòng sông càng mở rộng.
Hơn nữa, có dòng nước ở hai bên, làm cho Phương Nguyên càng đẩy càng dễ dàng.
Ước chừng là khi đẩy ra ba trăm thước, thôn giang thiềm mở đôi mắt buồn ngủ mờ mịt ra.
Một đôi tròng mắt màu xanh thẩm, từ trạng thái mơ màng dần dần tỉnh lại, sau đó nhìn thẳng vào Phương Nguyên ở bên cạnh.
Phương Nguyên không sợ hãi chút nào, đối mặt với nó.
Từ trong con ngươi sâu lặng của nó, Phương Nguyên có thể thấy được bóng phản chiếu của mình.
- Ộp oạc!
Thôn giang thiềm nâng đầu lên, chợt há to miệng phát ra một tiếng kêu kỳ quái.
Tiếng cóc kêu truyền đi, vang vọng khắp Thanh Mao sơn — QUẢNG CÁO —
Trong một lúc, Phương Nguyên cảm thấy lỗ tai mình ong ong lên.
Thôn giang thiềm gục đầu xuống, cái miệng lớn nhắm ngay nước sông giội đến mà hút.
Rào rào rào!
Tốc độ chảy của nước sông lập tức tăng nhanh không chỉ gấp mười lần, tất cả đều tràn vào trong bụng thôn giang thiềm.
Mặt sông lấy tốc độ có thể thấy bằng mắt thường mà cấp tốc rút xuống.
Phương Nguyên đứng ở bên cạnh thôn giang thiềm, thấy rõ vô số tôm cua cá ốc cũng bị thôn giang thiềm hút vào trong bụng theo nước sông.
Nhận ra biến đổi khác thường của nước sông, tiểu tổ Thanh Thư chạy đến, một đám nhìn thấy thôn giang thiềm đang ăn cũng phải tái mặt.
- Ngươi thành công rồi?
Năm người nhìn về phía Phương Nguyên.
- Hẳn là như vậy.
Phương Nguyên lãnh đạm gật đầu.
Nước sông càng rút càng thấp, mãi cho đến lúc khô đi.
Thôn giang thiềm lại một lần nữa ngẩng đầu thật cao, cái bụng phồng lên hạ xuống, phun ra vô số tôm cá.
Phạch phạch phạch.
Trong lúc nhất thời, một lượng lớn tôm cá tươi rơi xuống đất, phát ra tiếng lộp bộp.
Cá bật người nhảy về trước trên mặt đất, rùa ba ba rơi loạn xạ, con cua thì bò ngang, sau đó lại bị tôm cá tươi rơi xuống đập nát cơ thể.
Ban đầu Phương Nguyên không quá chú ý, chỉ tùy ý nhìn nhưng bỗng nhiên, hắn nghe thấy mùi rượu thoang thoảng.
- Quái lạ, sao lại có mùi rượu thơm vậy?
Dược Hồng khịt khịt mũi, vẻ mặt kinh ngạc.
- Hẳn là khổ bối trăm năm.
Cổ Nguyệt Tịnh Không chỉ tay vào một cái vỏ sò màu đen nứt vỡ, kích thước cỡ bằng cái cối xay.
Vỏ sò này toàn thân đen như mực, những đường hoa văn trên đó như thể vòng tuổi của cây cối.
- Không sai.
Khổ bối có thể biến cát đá thành chất lỏng vị đắng.
Nước đắng của khổ bối trăm năm trải qua thời gian dài tạo thành biến chất, trở thành rượu.
Tộc trưởng đương đại của Bạch Gia trại cũng rất thích uống loại rượu khổ bối này.
Thanh Thư ở bên cạnh bổ sung.
- Vậy mà vẫn còn khổ bối!
Phương Chính trong lòng chợt động.
Hắn lặn lâu như vậy, tìm kiếm khổ bối.
Sau đó có quay lại thêm vài lần để tìm nhưng căn bản không tìm thấy.
Hắn thậm chí còn từng nghĩ rằng đã không còn nữa, thật không ngờ đến hiện tại lại xuất hiện ra như thế này.
- Quả nhiên, Phương Nguyên ngươi...
Phương Chính hạ mi mắt, âm thầm liếc nhìn về phía Phương Nguyên.
— QUẢNG CÁO —
Mà lúc này Phương Nguyên đã cầm vỏ sò này lên từ lâu, bắt đầu thu thập rượu khổ bối.
Trước đây không lâu, hắn còn đang sầu lo làm sao lấy được rượu khổ bối này, không ngờ nó lại dùng hình thức này mà hiện ra trước mặt hắn.
Thực sự là đi mòn gót sắt tìm không thấy, khi lấy được lại không tốn chút công phu!
Phương Nguyên rất nhanh thì đã góp nhặt được sáu con khổ bối trăm năm.
Hai con trong đó đã hư hao, bốn con còn lại thì hoàn chỉnh không sứt mẻ.
- Cuối cùng đã thu thập được rượu đắng, như vậy, ta đã có thể bắt đầu hợp luyện tứ vị tửu trùng rồi!
Giờ phút này, vui sướng trong lòng Phương Nguyên có lẽ người ngoài không cách nào hiểu được.
- Ộp oạc!
Thôn giang thiềm nôn hết những tôm cá tươi này xong thì lại kêu một tiếng, sau đó nó nhìn kĩ Phương Nguyên một lần, chầm chầm di chuyển thân hình quá khổ, xuôi theo con sông về phía hạ du.
- Thực sự thành công rồi!
Tiểu tổ Thanh Thư thì thào, hòn đá trong lòng cũng đặt xuống.
Họ một mực chăm chú nhìn theo thôn giang thiềm đang rời đi cho đến khi bóng lưng của nó khuất khỏi tầm mắt.
- Phương Nguyên, cho dù nói như thế nào, lần này ngươi đã lập được công lớn.
Ngươi là anh hùng của tộc Cổ Nguyệt chúng ta!
Thanh Thư lúc này mỉm cười, tán thưởng nhìn Phương Nguyên.
- À.
Phương Nguyên lơ đễnh đáp một tiếng lấy lệ.
Cùng lúc đó, đôi mắt hắn sáng ngời, tiếp tục tìm kiếm khổ bối trăm năm trong đống tôm cá tươi nằm đầy đất.
Với Phương Nguyên mà nói, anh hùng gì đó, chẳng qua là một lời tán tụng mà thôi.
Mà tán tụng và mắng chửi chẳng qua là ý kiến của người ngoài về bản thân.
Cách nhìn của người ngoài đối với bản thân, Phương Nguyên hoàn toàn không quan tâm.
Ngươi nhìn nhận mặc ngươi, ta tự sống mặc ta.
Anh hùng? Cẩu hùng? Ha ha, còn không bằng lấy được một con khổ bối ở thực tại.
...
Tin tức đánh đuổi được thôn giang thiềm truyền về trong sơn trại trước tiên.
Cổ Nguyệt Bác nói liên tục ba tiếng "tốt", bầu không khí nặng nề trong sảnh đường bỗng chốc đã bị quét sạch đi.
Chỉ có gia lão nội vụ đường là có vẻ mặt phức tạp.
Lão cũng không coi trọng Phương Nguyên, hơn nữa trước đây không lâu, lão còn trắng trợn phê phán Phương Nguyên.
Hiện tại, nguy cơ của Cổ Nguyệt sơn trại đã được Phương Nguyên đứng ra hóa giải.
Một trước một sau mà đến, đây không phải tát vào mặt lão sao?
- Cổ Nguyệt Phương Nguyên có công xua đuổi thôn giang thiềm, đặc biệt nâng lên làm tổ trưởng, thưởng năm trăm nguyên thạch.
Cổ Nguyệt Bác trầm ngâm một phen rồi hạ xuống mệnh lệnh hàm chứa thâm ý này..