Một ngày sau.
Cổ Nguyệt sơn trại sôi trào vì Phương Nguyên lên được nhị chuyển trung giai.
Bởi vì hắn không có cổ trùng chuyên che giấu tu vi, cho nên rất nhanh liền bại lộ.
Chính vì vậy, bọn họ mới biết người mua được xích thiết xá lợi cổ chính là Phương Nguyên.
Hơn nữa Phương Nguyên còn cố ý bại lộ thêm hắc thỉ cổ.
Phương Nguyên vì mua hắc thỉ cổ và xích thiết xá lợi cổ mà bán đi số di sản lớn như vậy.
Nhiều người cũng không thể hiểu nổi ý nghĩ của hắn.
Trong khoảng thời gian, "đại ngốc", "ngu ngốc", "kẻ điên", "tầm nhìn thiển cận" đã trở thành tên gọi chỉ Phương Nguyên.
Mức độ quan tâm tăng lên làm cho Phương Nguyên không có cách nào khác ngoài phải giảm bớt số lần tìm tòi truyền thừa của Hoa Tửu hành giả, ở yên trong sơn trại tu hành.
Hắn một mặt duy trì bồi dưỡng không khiếu, vững vàng tiến lên nhị chuyển cao giai, mặt khác thu thập vật liệu hợp luyện tăng lên tửu trùng và ẩn thạch cổ, đồng thời tạo ra sinh cơ diệp, kiếm nguyên thạch, duy trì tu hành.
Thời gian qua thêm nửa tháng.
Tin tức Phương Nguyên bán gia sản mua cổ trùng còn chưa hoàn toàn lấn xuống thì tin Phương Chính lên đến nhị chuyển đỉnh phong truyền ra ngoài.
Sơn trại lại lần nữa sôi trào, rất nhiều tộc nhân phải đỏ mắt ganh tỵ trước tư chất của Phương Chính.
Rất nhiều người bắt đầu suy đoán xem giữa Thanh Thư và Phương Chính, ai sẽ là nhị chuyển đệ nhất nhân.
Hơn nữa giống như Thanh Thư lo nghĩ, hai người Mạc Nhan và Xích Sơn chịu phải đả kích, liền lao vào tu hành, quyết tâm thăng lên nhị chuyển đỉnh phong.
Tiết trời chuyển mình, xuân đi hạ đến.
Phương Chính công khai khiêu chiến Thanh Thư.
Trong chớp mắt đã thu hút rất nhiều tộc nhân đến vây xem.
Cổ Nguyệt Thanh Thứ là cô nhi, được tộc trưởng nhận nuôi dạy dỗ từ nhỏ.
Hắn có tư chất loại Ất, gần tiếp cận loại Giáp, được gọi là "ngụy loại Giáp".
Hắn được gia tộc bồi dưỡng, xem như là tộc trưởng tương lại.
Nhưng sự xuất hiện của Phương Chính đã làm con đường tiến lên tộc trưởng của hắn bị cắt đứt.
Tuy nhiên, hắn lại không cảm thấy chán ghét hay thù hận Phương Chính, ngược lại còn chăm sóc rất tận tình.
Bất quá, chăm sóc tận tình không có nghĩa là sẽ nương tay.
Bằng vào kinh nghiệm chiến đấu phong phú của mình, chỉ sau mười chiều hắn đã đem Phương Chính đánh bại.
Ngồi vững ở vị trí nhị chuyển đệ nhất nhân.
Một tháng sau, Phương Chính lần thứ hai khiêu chiến.
Lần này hai người đánh nhau gần nửa ngày, cuối cùng vẫn là Thanh Thư chiến thắng.
Đối với trận chiến lần này, tộc nhân không khỏi mở mang tầm mắt trước khả năng chiến đấu của Thanh Thư, đồng thời là tốc độ phát triển của Phương Chính.
Phương Chính không chỉ tu vi thăng tiến nhanh chóng, khả năng chiến đầu cũng phát triển rõ rệt từng ngày.
Điều này khiến cho tộc nhân cảm thấy hắn không chỉ có tư chất hơn người, còn rất chăm chỉ cố gắng rèn luyện không ngừng.
Cuối hạ.
Phương Chính lần thứ ba khiêu chiến Thanh Thư.
- Tổ trưởng, nếu lần này ta lại không thể thắng ngươi, vậy ta liền không khiêu chiến nữa.
Dù thắng hay thu, ta cũng phải tập trung cho việc khác, không thể tiếp tục hao phí thời gian chỉ để vượt qua tổ trưởng.
— QUẢNG CÁO —
Trước khi trận chiến bắt đầu, Phương Chính tuyên bố.
Thanh Thư hơi nhướng mày, cười nhẹ nhàng nói.
- Xem ra trận này ta phải dốc hết sức mới được.
Hắn không thể để Phương Chính thắng.
Đây cũng không phải vì danh hiệu nhị chuyển đệ nhất nhân, mà là vì tộc trưởng nhờ vả, vì tốt cho Phương Chính.
Lần ước chiến đầu tiền của hai người, diễn ra sau khi Phương Chính tuyên bố khiêu chiến hai ngày.
Buổi tối trước khi thi đấu, tộc trưởng tìm tới Thanh Thư, nói với hắn.
- Phương Chính phát triển quá nhanh, từ trước đến nay gần như không gặp phải cản trở gì.
Việc này đối với Phương Chính sẽ trở thành điểm yếu.
Liên tục chiến thắng, liên tục dẫn đầu sẽ khiến nó cảm thấy bản thân không gì là không thể.
Tính tình sẽ trở nên bốc đồng, hiếu thắng.
Một khi gặp phải đả kích, khó lòng mà đứng dậy nổi.
- Cái Phương Chính cần bây giờ là thất bại.
Nó cần phải nếm trải được thất bại.
Có như vậy mới có thể rèn luyện được tâm tình của nó.
Để sau này dù có gặp phải thất bại gì, đả kích thế nào, nó cũng có thể dễ dàng vượt qua.
- Thanh Thư, trọng trách này ta có thể giao lại cho ngươi không?
Thanh Thư liền chấp tay thi lễ.
- Tộc trưởng đại nhân an tâm giao lại cho ta.
Hiện tại, lần thứ ba cùng Phương Chính đứng trên sàn đấu, Thanh Thư đột nhiên cảm thấy trọng trách này nặng nề hơn bao giờ hết.
Muốn mài giũa tâm tình, một lần thất bại là không bao giờ đủ.
Phương Chính cần thất bại, nhiều lần thất bại mới có thể đạt được mong muốn.
Nhưng Thanh Thư có thể cảm giác được, lần này mình khó mà chiến thắng Phương Chính.
Cho dù thắng, hắn vẫn cảm thấy chỉ một mình hắn, hoàn toàn không đủ.
- Có lẽ ta sẽ đi nhờ cậy Xích Sơn và Mạc Nhan.
Đặc biệt là Xích Sơn có sức lực cường hãn.
Cho tới hiện tại, Phương Chính quả thật chưa từng khiêu chiến với hai người này.
Nếu không vì như vậy, hai người họ cũng đâu có quyết tâm lên nhị chuyển đỉnh phong như bây giờ.
Hành động của Phương Chính chẳng khác nào xem thường hai người, cho nên mới không đi khiêu chiến cả hai, mà trực tiếp đi lên đỉnh phong khiêu chiến Thanh Thư.
Nhưng ngại cho mặt mũi của vị trí tiền bối, hai người cũng không có ra mặt khiêu chiến hắn.
Nhưng nhìn trận chiến diễn ra lúc này, cả hai đã không kiềm lòng nổi muốn được thử sức với thiên tài loại Giáp này.
Trên sàn đầu, Phương Chính và Thanh Thư không ngừng qua lại, lúc dùng quyền cước, lúc dùng cổ trùng.
Trên không trung gần như liên tục xuất hiện nguyệt nhận, kim châm, vải lụa màu lam bồng bềnh, dây roi nhảy múa.
Cổ trùng trong tay Phương Chính chỉ có ba con, hơn nữa ba con này lại không làm thành một bộ hổ trợ nhau.
Trong khi cổ trùng trong tay Thanh Thư lại được cẩn thận lựa chọn nhiều năm.
Cổ trùng của Thanh Thư thuộc về cổ trùng hệ mộc.
Tùng châm cổ, thanh đằng cổ, nguyệt toàn cổ đều liên quan cổ trùng loại mộc.
Mà trung tâm là mộc mị cổ, có tác dụng tăng phúc cho cổ trùng loại này.
Hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu của Thanh Thư cũng cao hơn Phương Chính, dù Phương Chính có phát triển đến đâu, chỉ cần chiến cuộc kéo dài hắn cũng sẽ để lộ điểm yếu.
- Không thể tin được, Phương Chính vậy mà lại chiến đấu ngang tại ngang sức với Thanh Thư đại nhân!
- Lần trước còn bị động phòng thủ, không ngờ bây giờ đã đến mức này, mơi qua có bao lâu đâu chứ! — QUẢNG CÁO —
- Thiên tài cuối cùng cũng là thiên tài, không thể xem thường.
...
Lời bàn tán dưới đài vang lên, ai cũng cảm thán không thôi.
Phương Nguyên đứng lẫn trong đám người, im lặng quan sát.
Mỗi lần Phương Chính khiêu chiến, Phương Nguyên đều sẽ dành một chút đến xem.
Bỏ ra một chút thời gian này đối với hắn không có tổn thất, ngược lại còn có lợi.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Phương Nguyên biết rất rõ, sớm hay muộn gì giữa hắn và Phương Chính cũng sẽ có giao tranh.
Đây không phải là chiến đầu kiểu chơi đùa có điểm dừng như ở khảo hạch cuối năm, cũng không phải kiểu ước chiến quan minh chính đại người người theo dỗi.
Trận chiến giữa cả hai, nhẹ cũng phải là tranh giành tài nguyên, nặng chính là trận sinh tử.
Phương Nguyên muốn ngay lúc này, tranh thủ thu thập nhiều tình báo về Phương Chính, càng nhiều càng tốt.
Ngoài ra, tốc độ tu hành của Phương Chính nhanh đến mức làm Phương Nguyên cảm thấy không đúng.
Phương Chính được như vậy là nhờ tư chất, nhờ cố gắng? Không sai, nhưng Phương Nguyên rõ ràng, đây chỉ là một phần, vẫn phải còn một yếu tố quan trọng khác.
- Khi còn ở nhất chuyển, Phương Chính có tửu trùng trong tay, tốc độ tu hành của hắn nhanh như vậy là nhờ có tửu trùng.
Nhưng tửu trùng không dùng được ở nhị chuyển, trừ phi có tứ vị tửu trùng, hoặc cổ trùng hỗ trợ khác.
- Tứ vị tửu trùng là không thể nào.
Cổ phương của nó cũng phải mấy trăm năm sau mới có người nghiên luyện ra, ta là nhờ vào ký ức có được sau khi sống lại mới biết, Phương Chính không lý nào lại biết được.
Phương Nguyên trầm tư suy nghĩ.
Vấn đề của Phương Chính thật ra cũng là vấn đề khiến Phương Nguyên phải bận tâm rất nhiều.
Nói chính xác thì, Phương Chính là yếu tố không xác định trong kế hoạch của Phương Nguyên.
Những yếu tố không xác định như vậy, thật sự rất khó để giải quyết.
Là lợi hay hại? Cần giữ hay diệt trừ? Những thứ này thật sự rất khó đưa ra quyết định ngay lập tức.
- Cảm giác giống như ta đã bỏ sót cái gì đó!
Phương Nguyên hơi cau mày, hắn cảm thấy mình đã nhìn thấy được ánh sáng trong lớp sương mù dày đặc, nhưng lại không nhìn rõ được ánh sáng đó là do thứ gì phát ra.
- Đó là cái gì?
Đúng lúc này, bên cạnh vang lên tiếng kinh hô làm Phương Nguyên không khỏi nhìn lại sàn đấu.
Trên sàn, Phương Chính và Thanh Thư đã kéo ra khoảng cách hai mươi mét có hơn.
Cả hai lúc này đang đứng ở mép sàn phía đối diện nhau.
Mà Phương Chính lúc này lại đang giương cung, nạp tên kéo căng sợi dây.
Thanh Thư vẫn còn đang bất ngờ trước bộ cung tên đột ngột xuất hiện này, nhưng bản năng báo cho hắn biết nếu không ngăn cản Phương Chính bắn tên, khả năng Phương Chính thắng là rất cao.
Hắn liền ngay lập tức tiếp cận, đồng thời thúc giục tùng châm cổ, tấn công trước.
Phương Chính nhìn thấy, mỉm cười.
- Muộn rồi!
Hắn nói, trong khi tay lại nhanh hơn một nhịp, đem mũi tên phóng ra.
— QUẢNG CÁO —
Trong ánh mắt kinh ngạc của những người đứng xem, mũi tên từ một hóa thành trăm, lao nhanh về phía Thanh Thư.
- Nguyệt toàn cổ!
Thanh Thư gặp nguy không loạn, lập tức vung tay.
Mảnh nguyệt nhận màu lục lập tức bay ra, hướng đi gấp khúc liên tục thay đổi.
Đem những mũi tên đang hướng thẳng lại chỗ mình chém đứt.
Mũi tên bị chém làm hai đoạn, nhưng lại lập tức biến thành hai mũi tên, tiếp tục lao lên.
Thanh Thư cả kinh, vội vàng lùi lại thi triển thanh đằng cổ.
Dùng roi mây đánh lệch hướng bay của mấy mũi tên này.
Đồng thời nhanh chóng tiến tới, tiếp cận Phương Chính.
- Ta chịu thua!
Phương Chính mỉm cười, thu cung lại sau đó lớn tiếng tiên bố.
- Đa tạ tổ trưởng đã cùng ta đối chiến.
Nhưng ta cảm thấy đủ rồi.
Thanh Thư dừng bước, thu hồi chân nguyên đang quáng trú trên người cổ trùng lại.
- Phương Chính, rốt cuộc đây là cái gì?
- Không có gì, chỉ là cổ trùng ta mới luyện chế thành công, cung cổ.
Nhị chuyển mộc đạo cổ trùng, tác dụng dùng để phóng tên.
Còn vừa rồi là mũi tên cổ, nhất chuyển tiêu hao cổ.
Nguyên liệu chính của nó là thảo nhân con rối.
Công dụng như tổ trưởng và mọi người đã thấy.
- Không thể nào, chẳng phải cổ phương đó là không thể luyện thành sao?
Thanh Thư cả kinh, cái này nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn.
- Đúng là không thành.
Mục tiêu của ta là cung tên cổ, hình dạng dự kiến là cây cung, có thể tự động tạo ra tên.
Nhưng bởi vì không được, vì vậy ta mới tách ra làm hai con cổ khác nhau.
Phương Chính thản nhiên giải thích.
Hắn không định che giấu, đơn giản bởi vì sau này còn cần dùng nhiều.
Cho nên đem lộ ra ngoài là tốt lắm, không lo lắng sợ người khác phát hiện.
- Tuy nhiên, cung cổ mặc dù là nhị chuyển, nhưng ngoài dùng để phóng mũi tên cổ ra thì gần như vô dụng.
Bất quá, nó là thứ phụ trợ năng cao khoảng cách tấn công của mũi tên cổ, nếu không có cản trở, khoảng cách xa nhất có thể đạt được là sáu mươi mét.
Còn về thiếu hụt thì...!Vẫn là tạm thời không nói.
Phương Chính trầm ngâm, liếc mắt nhìn xuống Phương Nguyên đang đứng im lặng một bên.
Phương Nguyên lúc này cũng đang nhìn Phương Chính.
Ánh mắt của hắn lúc sâu thẳm, gương mặt bình thản khiến người ta không nhận ra được ý nghĩ của hắn lúc này.
- Phương Chính này rất có thể là...
Phương Nguyên hơi gật đầu chào hỏi, liền xoay người rời khỏi đó.
Trong lòng hắn lúc này, hiện lên một khả năng khiến hắn cảm thấy Phương Chính rất nguy hiểm, nhưng vẫn có giá trị lợi dụng.
- Nếu ta đoán không sai, giá trị của Phương Chính thậm chí còn lớn hơn ta tưởng tượng! Tạm thời cứ để cho hắn tiếp tục nhảy nhót đi thôi!
Nghĩ đến đây, Phương Nguyên không khỏi mị mắt, che giấu ý cười vừa hiện lên trong đáy mắt của mình..