Nói rồi bác đặt tôi xuống, đỡ lấy lão Bình từ cậu, nhanh chóng đi vào trong nhà.
Tôi cũng chạy biến vào trong, ngoài cổng, tiếng chốt cửa vang lên cành cạch.
Bác Mộc đặt lão Bàng lên giường của cậu Cải, quay ra thở phì phò.
Mệt quá, bác ra bàn nước ngồi xuống, cậu Cải vừa vào đến nơi, bác Mộc đã hỏi nhanh:- Khóa chặt chưa? Mày có thấy thứ gì đuổi theo không?Cậu Cải run run gật đầu, xong lại lắc đầu.Bác Mộc thấy cậu hành động không đầu không đuôi mới cáu nói:- Là sao? Ơ cái thằng này.Cậu Cải hít một hơi sâu rồi nói:- Cửa thì cháu đã khóa chặt, nhưng không thấy ai đuổi theo.Nhưng tôi đã chốt một câu khiến hai người sợ xanh mặt:- Có cháu có thấy mấy thứ đuổi theo.Bác Mộc hỏi ngay:- Thứ gì? Mày thấy cái gì hả cháu?Thực ra lúc bác Mộc vác tôi chạy đi, trong lúc quay đầu lại thì tôi đã thấy.
Tôi sợ hãi đáp:- Cháu không rõ, nhưng hình như có mấy cái bóng, bọn nó không đi trên đường đâu, cháu thây chúng nhảy từ cây này sang cây khác ở hai bên đường, nhưng trời thì tối, mà chúng nhanh lắm, thoắt ẩn, thoắt hiện, không rõ lắm, cháu chỉ thấy đó là cái gì đó, trắng trắng, giống y như đám đứng ở trên cây Đề ngoài đình.Cậu Mộc nghe vậy, sợ quá, thốt lên:- Ui mẹ nó, khỉ à?Bác Mộc thở dài ngao ngán, sự việc ở làng diễn biến ngày một xấu.
Liệu còn thứ gì xảy ra nữa hay không đây.
Khi mọi người đang nói chuyện, thì bỗng có tiếng người ho:- Hụ, hụ, hụ.Thì ra lão Bàng đã tỉnh lại.Lão Bàng tỉnh dậy đột ngột, khiến chúng tôi không thể bàn luận những việc ma quái được nữa.
Cả ba người đều tiến về phía giường, nơi mà lão đang nằm.Lão Bàng vẫn tiếp tục ho sù sụ, chắc là do vừa nãy, lão bị thứ kia lôi xuống, nên uống phải mấy ngụm nước ao, đến bây giờ thì bị sặc, phải ho cho hết nước đọng trong mũi, miệng ra đã.
Bác Mộc thấy lão ho quá, đành đỡ lão dậy, đặt lão nằm nghiêng, tay thì vỗ nhè nhẹ sau lưng.
Lão ho lấy ho để một hồi thì mới thở ra phì phò, hít lấy hít để, giọng lão khàn khàn:- Hờ, hờ, hờ, phù, phù, tôi chưa chết sao? Đây là đâu vậy?Rồi chưa đợi ai trả lời, với vẻ mặt ngơ ngác, lão nhìn ra xung quanh.
Bác Mộc thấy lão hỏi vậy, thở phào một hơi, biết được cuối cùng thì lão đã tỉnh.
Bác Mộc bèn hỏi:- Chưa, mày chưa chết đâu Bàng ạ, nhưng tí thì mày chết rồi.
Rốt cuộc là có chuyện gì mà mày lại cắm đầu cắm cổ ra ao Nghè vậy Bàng? Mày không thấy cái gương của nhà ông Lân sáng nay à, trời đã tối còn mò ra đó, tí thì bị thứ kia nó dìm chết.Sau đó bác Mộc liền kể lại diễn biến mọi chuyện vừa xảy ra, nghe đến đâu, nét mặt lão sa sầm đến đấy.
Cuối cùng sau khi nghe hết, lão lại òa ra khóc, một người lớn tuổi như lão, ấy vậy nói khóc là khóc được.
Thấy lão cứ bù lu bù loa như vậy, tôi và cậu Cải ngơ ngác nhìn nhau, chẳng hiểu rõ được chuyện gì đang xảy ra, lão vẫn khóc oa oa như một đứa trẻ con.
Tôi quay sang bác Mộc định mở miệng, thì thấy bác lấy tay che miệng tôi lại, lắc đầu, ý bảo đừng lên tiếng, thế là tôi đành thôi.
Khóc lóc xong một hồi, lão mới từ từ bình tĩnh lại, sụt sịt mà kể cho chúng tôi biết rõ mọi chuyện.
Hóa ra ngày hôm nay thấy được cái cảnh kì lạ của nhà ông Lân, hôm trước thì chuyện quái dị của nhà ông Sử, cho nên lão cũng đâm ra sợ hãi, nghe lời bác Mộc, lão ở trong nhà cả ngày, đến tầm gần chiều tối, đang lúi húi đốt rơm nấu cơm dưới bếp.
Thì lão chợt nghe thấy tiếng gọi:- Ông ơi, ông,..Tiếng gọi vô cùng quen thuộc, mà cũng vô cùng thân thương đối với lão.
Vì đó là tiếng gọi của đứa cháu mà lão xem như là vàng bạc vậy.
Tiếng gọi ông của thằng Lâm.
Thằng Lâm là cháu lão, cháu đích tôn, cách đây ba năm trước thì nó bị chết đuối, nhưng không phải ở ao Nghè, mà ở ngoài sông, chỗ gần cầu Ruột và bãi tha ma làng.
Ngày vớt xác lên, lão bị kích động đến mức bất tỉnh, người ta phải xúm lại chở đi bệnh viện.
Nói thằng Lâm là cháu lão, nhưng nó không ở làng, mà ở nhà bố mẹ trên thành phố, cứ đến hè mới về đây chơi.
Bố mẹ nó nghe tin thì tức tốc bỏ sạch công việc mà về quê.
Nhận được xác con, bố mẹ nó cũng đau đớn khóc hết nước mắt.
Sau vụ đó rất ít khi vợ chồng con lão Bàng về thăm lão.
Chắc do vì họ trách cứ lão trông cháu không cẩn thận, để nó chết ngoài sông.
Kể từ đấy lão cứ canh cánh mãi trong lòng chuyện này, nó đã thành sự ám ảnh trong lòng lão Bàng.
Ai cũng biết lão thương yêu thằng Lâm nhất cái làng này, có khi còn hơn cả bố mẹ nó, nhưng sự việc đã xảy ra như vậy, mọi người cũng chẳng biết giúp được gì hơn, chỉ biết tiếc thương cho thằng bé xấu số.
Ấy vậy mà ngày hôm nay, lão lại nghe được tiếng gọi ông, mà giọng đó là giọng của chính thằng Lâm, cháu lão, không sai vào đâu được.
Quên cả việc rơm đã cháy hết, lão tức tốc chạy ra ngoài sân, thì lão thấy được một cái bóng người nhỏ bé ngoài cổng gỗ.
Lão không tin được , phải lấy tay dụi đi, dụi lại vài lần mắt mình.
Khi xác định được mình không nghe, không nhìn nhầm, lão quên béng cả việc thằng Lâm đã chết rồi, trong lòng lão bây giờ chỉ là tình yêu thương cháu vô bờ bến, nỗi tiếc hận dồn nén mấy năm trời đã bị khơi ra.
Lão thảng thốt gào lên một tiếng rồi chạy nhanh ra cổng:- Lâm, Lâm, Lâm con ơi,...Nhưng bóng đen nho nhỏ đó nó còn nhanh hơn lão, nó đã vọt chạy biến đi.
Lão thấy vậy thì không màng gì nữa, mở then cài cổng rồi đuổi theo.
Cứ thế hai bóng đen, một lớn, một nhỏ rượt đuổi nhau trên con đường đất của làng.
Xung quanh vắng hoe, chẳng có ai, chỉ có các bụi cây um tùm nằm ven đường.
Lão vẫn khản giọng gào lên:- Lâm, đừng chạy nữa con, ông đây, ông đây con ơi,...Đừng chạy nữa, về với ông, về với ông con ơi.Nhưng bóng đen nhỏ bé chạy phía trước, dường như không hề nghe thấy những lời kêu gọi của lão Bàng, nó vẫn liên tục tiến về phía trước.
Lão Bàng đuổi một hơi, mãi mà không kịp, dần dần lão đuối sức, đến mức chuyển từ chạy sang đi bộ, thì cái bóng đen phía trước cũng hành động y như lão, nó cũng giảm dần tốc độ và bắt đầu bước đi từ từ.
Lúc nãy lão Bàng nhận ra một điều vô cùng quái lạ, hình như lão chạy nhanh, thì cái bóng đó chạy nhanh, lão chạy chậm thì cái bóng đó chạy chậm.
Đến tận đến lúc lão hết chạy nổi, dừng lại thở hổn hển, thì cái bóng đó cũng dừng lại, như đang chờ đợi lão vậy.
Thấy sự lạ, lão Bàng cũng khựng lại giây lát, tự ý thức được rồi ngẫm nghĩ, lúc này lão cũng biết rằng cái thứ trước mặt mình không phải là người sống.
Nhưng nó chắc chắn là cháu lão, vì giọng nói thân thuộc của thằng Lâm, thì bao lâu nay lão có quên được đâu.
Và lão loáng thoáng thấy được bộ quần áo, bộ đồ màu xanh nước biển mà thằng cháu lão thích nhất, chính tay lão đã thay cho nó, trước khi đặt nó vào quan tài, nhưng tại sao suốt bao lâu nay, nó không về thăm lão, mà bây giờ lại chợt xuất hiện, muốn lão đi theo cùng.
Lão đứng trầm mặc, suy nghĩ, không động đậy, cái bóng đen ở đằng trước cũng vậy, nó cũng không nhúc nhích đi một tí, dù chỉ một ly.
Suy nghĩ mãi mà không hiểu được chuyện gì, mà đuổi mãi thì cũng không xong, thương cháu, không còn cách nào khác, lão đành đứng đấy mà gào lên phía trước, hi vọng nó sẽ nghe được những điều mà lão nói:- Lâm ơi, con ơi, con sống khôn chết thiêng, con về thăm ông, thì đừng chạy nữa, con dừng lại để cho ông thấy mặt, ông nhớ con, thương con lắm Lâm ơi.Lão vừa gào lên, rồi lão bật khóc nức nở, nỗi tiếc hận vì để cho cháu đi chơi, rồi chẳng may nó chết mất mà lão kìm nén, nuốt vào trong bấy lâu nay đã tràn ra, như nước lũ vậy.Không biết rõ được bóng đen phía trước có nghe được những lời thổn thức hay không.
Chỉ thấy sau khi lão Bàng khóc òa lên, thì bóng đen đó bắt đầu cử động, đầu nó lắc qua lắc lại liên hồi, rồi hai tay nó phẩy phẩy, như muốn xua đuổi lão.
Thấy bóng đen làm ra hành động như vậy, thì trong lòng lão nghe loảng xoảng một tiếng, như có thứ gì vừa vỡ ra, lão nghẹn ngào vì biết rằng nó đúng là thằng Lâm, cháu của lão.
Lão muốn lại gần, để làm sao có thể trông được thấy gương mặt của thằng Lâm dù chỉ là hồn ma bóng quế, mặc cho đã rất nhiều lần, khi lão thắp hương cho nó, nhìn qua tấm di ảnh, thấy nó rất nhiều lần.
Nhưng lão vẫn muốn thấy mặt nó, một khuôn mặt với đầy đủ thân hình.
Nhưng lão chưa kịp hành động, thì rào rào, rào rào, hai hàng cây ven đường bỗng rung lên dữ dội, rồi :- Phốc, phốc, phốc,..Có vô vàn bóng trắng, rẽ lá cây mà ra, chúng tràn ra đường như nước lũ vỡ đê, đôi mắt chúng đỏ rực, hướng phía lão mà nhìn chằm chằm.
Bị cả trăm đôi mắt như vậy nhìn vào, khiến da đầu lão tê rần, tay chân lão lạnh toát, vô thức run rẩy.
Những cái bóng đó chỉ yên lặng, mà nhìn vào lão, không cử động, cũng chẳng cựa quậy gì cả, chúng cứ lặng im như khúc gỗ..