Chửi đám Quạ xong bác Mộc quay sang tôi, kéo xềnh xệch tôi vào trong.
Nói thật bây giờ có cho tiền tôi cũng chẳng dám ra ngoài cổng.
Vì bây giờ ngoài đường làm gì có ai, vắng như đêm 30 Tết.
Trời sẩm tối như vậy, nào ai biết ra ngoài đường giờ này, có xui xẻo đụng phải thứ gì không.
Thôi thì cứ ở trong nhà cho an toàn, ngồi không cũng được.
Một lúc sau chắc tầm hơn sáu giờ chiều một tí, thì Mợ nói ăn tối.
Thế là cả nhà cậu Cải, bác Mộc và tôi ngồi ăn cơm.
Trong bữa cơm lại nói đủ thứ chuyện, mà chủ yếu là về sự lạ của làng.
Đang ngồi ăn cơm ngon lành thì bỗng có tiếng chó sủa vô cùng lớn ở ngoài sân, hình như là con Lu nhà cậu Cải.
Thấy nó cứ sủa mãi, đau đầu, cậu bực mình, quát nó im, nhưng nó vẫn sủa, bực mình cậu lấy chiếc dép tính táng nó mấy cái.
Ai ngờ đâu, cậu mới xách chiếc dép đi ra ngoài cửa, thì con Lu lại ngửa đầu, rồi bắt đầu tru lên từng hồi.
Điều đó không đủ để cậu Cải dừng việc đánh nó, điều đáng sợ ở đây là không chỉ con Lu tru lên, mà chó ở mấy nhà hàng xóm bên cạnh, cũng bắt đầu tru lên từng hồi như chó sói vậy.
Cậu Cải run tay đánh rơi cả chiếc dép, đang và bát cơm dở, bác Mộc cũng phải dừng lại, đặt bát cơm xuống chiếu.
Khẽ cau mày bác Mộc đứng dậy đi ra ngoài, tôi lại lẽo đẽo theo sau.
Cậu Cải thấy con Lu cứ tru theo mấy con chó nhà hàng xóm, sợ quá, đành đạp nó mấy cái để nó yên lặng.
Ai dè cậu Cải đạp nghe bịch bịch, mà nó dường như chẳng thèm ngó ngàng gì tới cậu cả.
Vẫn gắng sức mà tru lên:- Hú , hú , hú , gruuu, hú ,..Thấy mình đã đạp mấy lần mà nó vẫn cứ tru, cậu chẳng biết phải làm thế nào, cũng chẳng rõ tại sao, đành quay lại chỗ bác Mộc nói:- Lạ quá bác Mộc ơi, con Lu nhà cháu hôm nay bị gì ấy, mọi hôm cháu chỉ cần nạt nó vài tiếng là nó đã chạy chui vào gầm giường rồi.
Chẳng hiểu hôm nay nó bị cái gì nữa.
Sợ thật chứ, đạp nó mấy cái rồi mà vẫn tru.Bác Mộc nghe vậy liền tiến lại gần, chỉ thấy con Lu vẫn tru lên không dứt.
Đột nhiên bác Mộc ú ớ, cậu Cải thấy vậy cũng giật mình:- Ối ối, cái gì vậy bác? Cái gì? Đừng làm cháu sợ.Bác Mộc chỉ tay về phía con Lu:- Hình như, hình...!như, nó đang khóc.- Cái gì?Cả tôi và cậu Cải đều thốt lên kinh hãi, nhìn về phía con Lu.
Bác Mộc còn không tin vào mắt mình nói lắp bắp:- Hay tôi già rồi nên nhìn nhầm.Cậu cải lắc đầu lia lịa, sợ hãi thốt lên:- Không, bác không nhầm đâu, cháu cũng thấy, ôi mẹ ơi, nó khóc thật, nước mắt đang rỉ ra hai bên kìa, ôi mẹ ơi, chó khóc, sao chó lại khóc,...Mọi người đều run lẩy bẩy, quá quái dị rồi, chó vừa tru lên vừa khóc, chắc từ trước đến nay, chẳng ai nhìn thấy bao giờ.
Khi mà khung cảnh con Lu vừa tru vừa khóc còn đang tràn ngập tâm trí mọi người.
Thì có một tiếng gào lớn đã khiến mọi người tỉnh lại:- Ối giời ơi, có ai không? Có ai không? Ông Bàng, ông bị điên à? Có ai không? Mau cứu người, mau cứu người.- Chuyện gì vậy?Bác Mộc lớn tiếng.- Hình như có người kêu cứu, ở phía, ở phía ao Nghè.Cậu Cải cố lắng nghe rồi nói cho bác Mộc biết.
Vừa nghe đến từ " ao Nghè ", bác Mộc đã biến sắc, chửi lớn rồi lao thẳng về phía đấy:- Mẹ nó, lại có chuyện rồi, nào thằng Cải, nhanh chân lên, theo Bác.Cậu Cải đớ người chạy theo rồi nói vói theo:- Ơ thế con Lu...Bác Mộc vừa chạy vừa gắt lên:- Giờ này mà chó với mèo nỗi gì, ra ngay ao Nghè cứu người kia kìa.Hai người chạy vô cùng nhanh, chỉ một loáng đã biến mất.
Tôi thấy vậy cũng vội vàng phi theo.
Chạy một mạch muốn đứt hơi, ở gần đấy có mấy nhà cũng có bóng người chạy ra ngoài phía ao Nghè.
Tôi chạy đến nơi thì đã thấy có mấy người đang đè một người xuống đất.
Người nằm dưới đất vùng vẫy rất dữ dội.
Bốn, năm người ghì xuống mà giữ rất chật vật.
Người đó cố đứng dậy mấy lần đều không được.
Gào lớn chửi rủa:- ĐM, đám chó này, thả tao ra, thả tao ra, tao phải xuống đấy tìm cháu tao.Tiếng bác Mộc quát lớn:- Đè nó xuống, đè nó xuống, ghì chặt vào, mấy người mới đến , mau mau, vào phụ nhanh.
Con mẹ nó thằng Bàng trúng tà rồi.Có mấy người mới đến chưa biết việc gì xảy ra, nhưng vừa nghe tiếng bác Mộc, lại nghe trúng tà, chẳng ai nói lời nào, nhảy xồ vào, đè chặt người dưới đất.
Người bị đè vẫn vô cùng ngoan cố, lấy hai tay cào loạn lên, có mấy người bị cào trúng, kêu lên đau đớn.
Tiếng bác Mộc lại sang sảng:- Thằng nào đi lấy dây thừng, trói nó lại, mẹ nó ăn gì mà khỏe thế, nhanh, mẹ nó, ơ kìa, nó bò xuống ao bây giờ.Tiếng ồn ào vang lên om xòm cả một bờ ao, bác Mộc đưa tay vả vào mặt người nằm dưới đất bôm bốp, gầm lên:- Bàng, mẹ mày, Bàng, tỉnh lại, tỉnh lại,..tỉnh lại nhanh.Nhưng hình như ông Bàng không nghe được tiếng nói của bác Mộc, mà vẫn cố gắng đưa hai tay cào xuống mặt đất, nhằm nhoài người ra phía trước, để trườn xuống ao.Có mấy người nghe lời bác Mộc, đi lấy được dây thừng về, xúm lại, trói nghiến ông Bàng lại.
Sợ ông Bàng làm ra hành động gì ngu ngốc, bác Mộc còn cẩn thận dặn:- Trói ngược ra sau, đúng rồi, ngược ra, không để tay nó phía trước được.
Trói cả chân nữa.
Đúng rồi, cứ như vậy, chặt vào, nó không chết được đâu.Ông Bàng vẫn dãy dụa vô cùng ngoan cố, nhưng cả chục người xúm vào, ông Bàng cũng không thể lật người nổi.
Trói xong ai nấy đều ngồi vật ra kế bên mà thở, quá tốn sức, sao lão có thể khỏe đến như vậy, ngót nghét gần 60 tuổi rồi chứ ít đâu.
Ông Bàng bị trói ngược cả tay lẫn chân, nằm sấp người kế bên bờ ao Nghè, nhưng lão vẫn liên tục chửi rủa, rồi gầm gừ trong miệng như con thú bị thương.
Đúng lúc mọi người tưởng đã cứu được lão.
Thì tự nhiên dưới ao nước, gần chỗ lão nằm, có tiếng:- Oạp, oạp,..Một cái gì đó đen đen, xen lẫn trong đám bèo dưới ao, thò lên, tóm lấy tóc lão mà lôi xuống.
May sao cậu Cải ở gần đấy, thấy động, tóm được sợi dây thừng.
Thấy lão Bàng bị thứ gì đó lôi xuống ao, cậu Cải cắn răng, gồng mình, lấy sức giữ lại.
Mồm chỉ kịp thốt lên:- Giúp, cứu,...Mấy người ngồi gần xung quanh đấy, mau chóng tóm lấy một đầu dây, phụ sức cậu Cải giữ chặt.
May sao cậu phản ứng nhanh, lão Bàng chưa kịp bị kéo mất.
Lúc này lão Bàng đang bị kéo gần như thẳng người như vậy, mà lão ta không cảm thấy đau đớn gì, mà còn mở miệng cười lên vô cùng khoái trá:- Há, há, há, cháu ngoan, đúng rồi, há há há,..Cái mẹ gì mà cháu lão, rõ ràng là thứ gì đen thui, mà không phải cháu lão đã chết cách đây 3 năm rồi sao?.