Bóng người ấy vọt ra từ phía sau lưng Phạm Nhan, hai tay cầm kiếm chặt xuống, chưa nhìn thấy người, nhưng đã nghe được rõ tiếng:- Tam Đại Thánh Kiếm, Thánh Tổ tiên uy, yêu quỷ thập phương, dâng đầu chịu chết.Một đường kiếm vô cùng hoa lệ, xẹt qua cổ của Phạm Nhan , chỉ thấy trong đêm máu, một cái đầu như quả bưởi bị chặt ra mà bay trên không trung.
Bóng người gầm lên:- Tiên....Cơ hội như thế này làm sao mà thầy Long có thể bỏ qua được, chỉ thấy người thầy xoay như chong chóng, hai thanh Thánh Kiếm như thần long bay lượn, chặt vào thân thể của Phạm Nhan, khiến thân xác hắn bị cắt thành từng mảnh nhỏ, rơi vương vãi trên mặt đất.
Thấy Phạm Nhan đã bị trọng thương, bóng người đó phi thân về phía thầy Lạc.
Thầy Long thấy vậy cũng không ngăn cản, chỉ chăm chăm mà nhìn vào xác của Phạm Nhan, thầy vẫn dè chừng tài phép của hắn, một kẻ lúc còn sống đã bị chém rụng đầu cả chục lần mà vẫn không chết, huống chi giờ đây hắn lại là Tà Thần, thân xác không còn là người trần mắt thịt.
Chưa đến chỗ thầy Lạc, bóng người kia đã quỳ thụp xuống, vừa quỳ vừa bò về phía bên đây, gào lên:- Sư tổ, sư tổ, Trần Đế bất hiếu, không kịp đến viện trợ ngài, Sư tổ,sư tổ,...Người đó bò được đến nơi, ôm cả thân xác của thầy Lạc vào trong lòng mà gào khóc, thầy Long nghe được tức giận, lệ vẫn chảy dài hai bên gò má, quát to:- Trần Đế, lấy tư cách Tả Hộ Pháp pháp môn Vạn Kiếp, ta cấm ngươi khóc than ngay lúc này, kế hoạch đã bàn tính từ trước, việc ngươi cứu viện chậm chễ ắt ta sẽ tính sổ với ngươi sau, bây giờ cường địch đang ở trước mắt, trấn tĩnh lại phối hợp cũng ta giết địch báo thù, bây giờ không phải lúc mềm lòng, là trưởng tộc, ngươi ắt hiểu điều đó, mau mau lập trận.Thấy được một người bất thình lình xuất hiện, lại chặt được cái đầu chó của Phạm Nhan xuống, đám người ông Bình đều vô cùng ngạc nhiên, đến khi thầy Long nói tên người đó, mọi người mới thầm hiểu đây cũng là người của gia tộc Trần đến để cứu viện, người này chính là Trần Đế, trưởng họ Trần.
Thầy Quân đang nằm trong lòng ông Bình cố gượng dậy,run rẩy, yếu ớt đưa tay về phía đấy, nói khe khẽ:- Trưởng họ, trưởng họ....báo thù cho sư tổ.Thầy Đế run rẩy thân hình, ôm chặt lấy thân thể thầy Lạc, một lúc sau, thầy Đế mới khó khăn đặt thầy Lạc xuống.Cúi đầu với thầy Long, rồi lên tiếng:- Đệ tử Trần Đế, cẩn tuân pháp lệnh.Bẳng một hành động vô cùng dứt khoát, thầy Đế xé toạc cả cái áo đang mặc, ngửa đầu lên trời lẩm nhẩm:- Múa giáo non sông trải mấy thuBa quân khí mạnh nuốt trôi trâuCông danh nam tử còn vương nợ,Luống thẹn tai nghe chuyện Vũ Hầu.( Thuật Hoài – Phạm Ngũ Lão)Cũng giống như thầy Long, sau khi đọc xong quyết pháp, thầy Đế dùng hai tay của mình mà tự đánh vào ngực, phun ra một ngụm máu.
Trên lưng thầy Đế cũng xăm rất nhiều hình vẽ, chúng lần lượt phát sáng, chữ Trần vẫn như rồng bay phượng múa bên phía vai trái ánh lên màu Hoàng Kim, hai chữ Sát Thát đỏ như máu ở phía ngực phải, đồ án hình Rồng đang ở sau lưng, đạp mây bay , cuốn chặt lấy cánh tay phải, đầu rồng nằm ở cổ tay, bất động ở đấy, hai mắt thầy Đế lại hóa đỏ thẫm, như thầy Long, thầy Đế gầm lên:- Vạn Kiếp Tông Bi, Sát Thần Thuật, Phá Trấn – Hóa Long – Hóa.Trong khi thầy Đế chuyển sang trạng thái hóa Rồng như thầy Long, thì một giọng nói tức giận vang vọng từ đám thịt vụn của Phạm Nhan:- Giỏi cho gia tộc Trần, ba pháp sư cấp bậc Trấn Long, xuất sơn cả ba, các ngươi muốn lấy mạng bản Nguyên Soái đến như vậy sao? Chịu bỏ cả gốc lẫn lãi, nhưng ta buồn thay cho các ngươi, bởi vì bản Soái bất tử, bản Soái là thần, thần không thể chết.Chữ Thần vừa dứt, từng đám thịt vụt trên mặt đất lại bắt đầu nhúc nhích, rồi chúng dính liền vào nhau, dần dần, thân hình của Phạm Nhan đã được tái tạo lại, lông tóc không tổn hao một tí, hắn cười nhăn răng hướng phía thầy Long và thầy Đế khiêu khích.
Thầy Long và thầy Đế quay sang nhìn nhau, cả hai đều gật đầu, gầm lên:- Vạn Kiếp Tông Bi, Sát Thần Thuật, Thần Long Thăng Thiên, Thăng.Lời còn chưa kịp nói xong, thì ở trên đầu thầy Long và thầy Đế, dần dần xuất hiện hai cái sừng Rồng, mắt hai người lại càng đỏ hơn, thân thể bùng cháy ánh lửa vàng cam, cả hai chẳng nói chẳng rằng, vác kiếm hướng Phạm Nhan mà lao đến.
Tên quái thai kia cũng không sợ hãi, hú lên một tiếng quái dị, rồi hướng hai người tiến công.
Cả hai bên lại lâm vào khổ chiến, Phạm Nhan chẳng có võ vẽ gì,hai tay hắn đánh loạn xạ, đều bị thầy Long và thầy Đế né được, bù lại hắn lại sống dai như đỉa, chịu bao nhiêu đòn của hai người , nhưng vẫn liên tục mà tái tạo được cơ thể, hai bên đều đánh hết sức lại chỉ cân tay, chẳng ai có thể làm gì được ai, giằng co qua lại mất một hồi, Phạm Nhan bắt đầu mất kiên nhẫn, hắn ra đòn càng ngày càng mạnh, càng ngày càng hiểm ác, nhưng hai người kia vẫn ung dung nhẹ nhàng mà né thoát.
Mất hết kiên nhẫn, hắn rống lên rồi bùng nổ tà pháp của mình đẩy lui thầy Long và thầy Đế.
Sau đó ngay lập tức mà thối lui về phía sau, tức giận chửi đổng:- Hừ hai tên nhãi con, lấy nhiều địch ít có gì hay ho? Các ngươi muốn chơi số đông, bản soái chơi với các ngươi.Rồi hắn bay nhanh về phía chiến trường cũ, nơi mà đám tàn quân Mông Nguyên đã bị thầy Long đồ sát, xác chết vẫn nằm đầy đồng, tên Qủy tướng quân vẫn quỳ một chân gục đầu ở đấy, tay giữ chặt thanh Soái đao bị gãy ngang.
Đoạn Phạm Nhan quát lớn:- Qủy Linh? Qủy Linh đâu? Con chó ngu, không nghe lệnh bản soái hay sao?Hắn rống lên mấy lần như vậy, nhưng vẫn không thấy tên Qủy Linh đâu, cái đầu hắn lắc qua lắc lại mà nhìn xung quanh, khi hắn còn đang cố gắng tìm kiếm thì một giọng nói ở phía sau lưng đã vang lên:- Cẩu tặc, không cần phải tìm nó nữa, lúc nãy trên đường ta đến đây, nó không biết sống chết, lao ra chặn đường , ta đã chặt cái đầu con chó con đấy rồi, còn con chó cha là mi, ta chặt nốt giờ đây.Nghe được lời nói, Phạm Nhan quay lại nhìn, thì đã thấy thầy Đế đang tác pháp, thầy cắm kiếm xuống đất mà hô lớn:- Tam Đại Kiếm Thánh, Thánh Tổ Tiên Uy, yêu quỷ thập phương, dâng đầu chịu chết.Đoạn, thầy Đế gầm lên, hai tay đánh các pháp quyết vào thân kiếm:- Tam Kiếm Tiên Uy, Thần Kính Qủy Kinh – Tiên.Từ phía trên cây kiếm, một hư ảnh cây tre vô cùng to lớn xuất hiện, xanh ngát rì rào, lắc lư trong gió.
Thầy Đế chỉ thẳng tay về phía Phạm Nhan quát :- Chết.Hư ảnh cây Tre trên bầu trời, bỗng nghiêng dần, rồi đồ ầm xuống về phía tên quái thai.
Thấy thầy Đế tác pháp tấn công mình, ngay lập tức hắn rống lên, từ trên cổ hắn bỗng mọc thêm bốn năm cái đầu nữa, giống y chang một chùm quả Sung vậy.
Rồi tất cả những cái đầu ấy há miệng, phun thẳng lên trời từng luồng khí vàng đồng, muốn chặn lại cây Tre.
Chỉ nghe đánh ầm một cái, Phạm Nhan bị đánh bay xuống mặt đất, hư ảnh cây Tre cũng biến mất.
Chưa chờ khói bụi tan đi, thì hắn đã lại vọt lên trên không, nhìn thầy Đế cười khằng khặc:- Ha ha ha, bản soái đã nói bao nhiêu lần, mấy thanh bản sao của Kiếm Thánh Trần Hưng Đạo làm sao mà giết được bản Soái cơ chứ? Còn chiêu gì không tung ra hết đi, lũ tôm tép, dám giết vật nuôi của bản Soái sao?.