Những người dân làng chứng kiến được cảnh đó, đều thốt lên vô cùng sợ hãi.

Thấy ông Siu đã gục, ông nhanh chóng tiến lại gần thầy Quân, mở lời:- Thầy....xong rồi ạ.Thầy Quân thở dài gật đầu, vẻ mặt buồn rầu:- Xong rồi, nhưng tôi xin lỗi cả làng, vì hai người ấy đã chết rồi,...tôi cứu không kịp.Ông nghe được suýt thì khuỵu gối, run rẩy, quay sang mọi người thông báo:- Ông Siu và bà Mộng chết rồi.Vừa nghe tin dữ, mọi người đều bần thần, có người không kiềm được nước mắt, bắt đầu sụt sùi khóc.

Âu cái tình làng nghĩa xóm, dù bao năm trôi qua đi chăng nữa, thì nó cũng là thứ mà người ta không thể nói bỏ là bỏ được, nó vẫn tồn tại theo thời gian, nồng đậm và ấm nồng.

Thầy Quân thấy vẻ mặt ông tràn đầy sự đau khổ, cũng cất lời an ủi:- Ông Tuấn không phải tự trách bản thân mình như thế ông ạ, thực ra lúc cháu đến đây thì cả hai đã chết rồi, mắt cháu đã được khai nhãn, có thể nhìn rõ từng làn tử khí tản ra từ người họ.Ông chỉ biết gật đầu, tay chân run rẩy, hai vai rung lên từng nhịp, lẩm bẩm:- Một ngày mà ba mạng người, ba mạng người đang sống sờ sờ, sống khỏe sống tốt, cứ thế mà chết mất,...trời ơi, ba mạng người,..Không khí xung quanh chìm hẳn xuống, chẳng ai muốn nói gì lúc này, mọi người chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn hai cái xác nằm cạnh bờ ao.

Thầy Quân buồn buồn, cố gắng trấn tĩnh mọi người, thầy mở miệng:- Tôi xin lỗi cả làng, ông Tuấn mời tôi về để giúp làng, nhưng chưa giúp được gì thì đã để bọn nó ra tay trước.

Nhưng mọi người phải bình tĩnh , người thì cũng đã chết rồi, không thể sống lại được nữa, điều cần thiết bây giờ là mọi người phải tỉnh táo.

Nếu thực sự mọi người đều quý mến hai người đã khuất, thì hãy giúp họ làm lễ an nghỉ, đừng để xác họ phơi thây ngoài này nữa, tôi...!Ụ hụ hụ..Nói chưa hết được lời, thì thầy Quân gập người lại mà ho khan, dáng vẻ lảo đảo sắp ngã.

Ông đang đứng gần thấy vậy, liền hoảng sợ mà lao vào giữ thầy.

Thầy Quân cúi người ho, lúc lấy được hai bàn tay ra khỏi miệng, thì từ nơi khóe miệng đã rỉ ra từng dòng máu.

Ông lo lắng, quay lại phía mọi người gào lên:- Còn đứng ở đấy nhìn cái gì? Còn không mau vào giúp.Mấy người hoảng hồn chạy lại chỗ ông, nhưng thầy Quân một tay vịn vào ông, một tay phẩy phẩy với mọi người, mở miệng thầy nói:- Không sao, không sao, thần hồn còn chưa định hẳn, nãy dùng pháp lực hơi quá sức, nên bị tổn thương nhỏ thôi, mọi người không cần lo lắng vậy đâu.

Bà con cô bác cứ yên tâm Trần Quân tôi lấy danh nghĩa truyền nhân đời thứ 14 của họ Trần, xin thề trước mặt dân làng, nếu tôi không xách được đầu tên Qủy tướng quân đã hạm hại mọi người, thì tôi sẽ lấy đầu mình ra để thay thế.Nói những lời cuối, thầy nghiến răng nghiến lợi đầy thù hận.

Bà con xung quanh đều cảm động mà rơm rớm nước mắt.

Người ta tuy nói là pháp sư thật đấy, nhưng cũng có máu mủ ruột già gì với ai ở đây đâu, trước giờ còn chưa biết mặt, là người dưng nước lã, nhưng người ta vì chuyện của làng mà đưa ra lời thề sinh tử như vậy,chính là một người thực sự đáng kính trọng.

Thầy Quân vịn vai ông hít hở một lúc để ổn đinh lại nhịp hô hấp, khi cơ thể cảm thấy khỏe hơn được đôi chút.

Thầy mới lại gần xác ông Siu, thu lại tấm thẻ bài, dùng vải lau sạch, cất vào trong túi, đoạn thầy quay lại phía mọi người nói:- Thôi, mọi người đến thu dọn xác cô, chú này đi.

Có tôi đứng ở đây, đám quỷ nước không dám manh động đâu, đã quá trưa rồi, xác để lâu ngoài trời, không tốt cho ba hồn bảy phách.Dân làng đều nghe được, xúm lại cả một bờ ao, người này một tay, người kia một chân, đỡ xác ông Siu và bà Mộng đưa về nhà họ.

Khi hai cái xác đi ngang qua thầy Quân, thì thầy khoát tay, ý bảo mọi người dừng lại.

Thầy cẩn thận dùng tay vuốt lại đôi mắt đang trợn ngược của ông Siu, khi thấy mắt đã nhắm, thầy mới gật đầu lại gần bà Mộng, bóp quai miệng của bà, nhét lại lưỡi vào bên trong.

Rồi thầy đốt ba nén nhang, đi lên trước dẫn đầu, rồi tiếp tục phẩy phẩy tay, mọi người đều hiểu ý đi theo.

Thầy cắm ba cây nhang lên đầu, chỗ tiếp giáp khăn xếp với tóc, hai tay chắp lại, vừa đi thầy vừa khấn văn:Tiết tháng Bảy mưa dầm sùi sụt, Toát hơi may lạnh buốt xương khô, Não người thay buổi chiều thu, Ngàn lau nhuốm bạc, lá ngô rụng vàng.

Đường bạch dương bóng chiều man mác, Ngọn đường lê lác đác sương sa, Lòng nào là chẳng thiết tha, Cõi dương còn thế nữa là cõi âm.

Trong trường dạ tối tăm trời đất, Có khôn thiêng phảng phất u minh, Thương thay thập loại chúng sinh, Hồn đơn phách chiếc lênh đênh quê người........(Trích Văn tế thập loại chúng sinh – Cụ Nguyễn Du)Đến cuối bài tế, thầy hô lớn:- Trần quy trần mà thổ quy thổ, con dân Đại Việt lại về với cõi U Minh.

Thủy tổ Lạc Long Quân chứng giám.

Các vị tiên hiền chứng giám, hồn thiêng núi sông chứng giám.Mọi người đi sau thầy đều đồng loạt hô theo:- Thủy tổ Lạc Long Quân chứng giám, các vị tiên hiền,......!chứng giám, chứng giám.Cứ thế đoàn người lấy thầy Quân dẫn đầu mà thành một hàng kéo dài, đi về phía cửa tiệm quan tài của nhà ông Siu.

Ông buồn rầu đi kế bên bác Mộc, thấy mặt ông bi thương như vậy, bác Mộc nhỏ giọng mà an ủi:- Thôi chú, đừng tự dằn vặt bản thân mình như vậy nữa, cái này không trách được ai cả, chỉ hận bọn nghịch tặc, quỷ binh nhà Nguyên chúng quá ác độc mà thôi, đến cả thầy Quân còn không cứu được hai người họ, thì chúng ta người trần mắt thịt, đâu có thể làm gì được.Biết bác Mộc an ủi, nhưng tâm trạng của ông vẫn không khá lên được, ông thổn thức nói:- Biết là vậy Mộc ạ, nhưng mà cả làng đặt niềm tin vào chú, cuối cùng thì sao, một đêm ba mạng người đấy cháu, người ta máu thịt cha mẹ sinh ra, chứ có phải rơm phải rạ đâu.

Sao lần này chết toàn người số khổ không vậy, lão Bàng thì con cái bất hiếu, vợ chết cháu chết, cứ lay lắt lủi thủi cô độc sống mấy năm nay.

Còn vợ chồng nhà thằng Siu, bao nhiêu năm nay lấy nhau mà chẳng có nổi được một mặt con, nhưng hai vợ chồng nhà ấy vẫn yêu thương nhau cho đến khi bạc cả mái đầu, cuối cùng thì sao, thứ ma quỷ đấy nó nhập vào người thằng Siu, nó bóp cổ bà Mộng đến chết, còn chưa thỏa ý, nó còn lôi ra ao Nghè nhấn nước.

Nếu bị chính tay người chồng mình đầu ấp tay gối bóp cổ cho đến chết, thì mày cảm giác ra sao hả mộc?.

ĐM lũ chó đẻ đấy, nó làm vậy khác gì đái vào tình cảm của người ta đâu.Càng nói ông càng kích động, hai mắt đỏ bừng bừng, nước mắt cứ rỉ ra hai khóe, hai tay nắm chặt, mặt nhìn về hướng đình làng mà đay nghiến.

Bác Mộc biết giờ này có nói gì cũng vô dụng, thôi thì cứ kệ, ông là người tỉnh táo, một khoảng thời gian sau là ông sẽ bình thường trở lại thôi.

Mọi người đều kéo nhau về nhà ông Siu, may sao nhà ông ấy vẫn còn dư mấy bộ quan tài, đủ dùng cho cả ba người.

Lúc thầy Quân , ông và bác lo liệu hậu sự cho nhà vợ chồng ông Siu xong thì quay trờ lại nhà ông.

Vừa về đến cổng nhà , đã nghe được tiếng khóc vô cùng lớn ở nhà trong.

Mọi người đều ngạc nhiên đi vào, thì vỡ lẽ, hóa ra là vợ chồng con lão Bàng đã về, thằng Tâm con lão đang quỳ dưới giường ôm xác cha mà khóc nức nở.

Chứng kiến được cảnh đó, bác Mộc nhảy xồ vào mà đạp vào người anh Tâm, miệng chửi lớn:- Đm thằng bất hiếu, cút ra khỏi đây, cha mày chết từ sáng đến giờ lúc này mới về, cút, đm mày đồng đội của tao không cần mày khóc.

Bao nhiêu năm qua mày hỏi thăm được lão câu nào không, cho được lão cái gì hả? Cút con mẹ mày đi thằng đạo đức giả.Cậu Cải ở gần đấy thấy bác kích động quá, nhảy xồ vào ôm bác, can ngăn:- Thôi bác, bác , thôi dẫu gì anh ấy cũng đã về rồi, bác để anh ấy được tận cái hiếu.- Tận tận cái con c*c, từ ngày thằng Lâm chết, chúng nó đổ lỗi cho lão, xem lão như cái gai trong mắt, chúng còn mong lão chết sớm thì có, cả cái làng này đều biết lão cưng chiều thằng cháu thế nào, thế mà bọn nó vẫn tự ảo tưởng rằng do lão, con bọn nó mới chết, tao nhổ vào.Thấy bác Mộc nổi điên, cậu Cải vẫn cắn răng mà giữ chặt bác lại, sợ mình buông tay, có khi bác đánh chết anh Tâm.

Ông ở một bên chỉ biết lắc đầu thở dài, thầy Quân lại là người ngoài cuộc, cũng chẳng rõ chuyện gia đình người ta thế nào, nên cũng không tham gia vào được..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play