Nghe được tin này, anh Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi bệt xuống đất, thở hồng hộc, tay lau mồ hôi trên trán.
Bác Mộc thấy vậy lại bàn nước, rót một cốc nước to đưa cho anh Kỳ.
Nhận được cốc nước anh Kỳ đưa lên miệng, ngửa cổ mà tu ừng ực, ừng ực từng ngụm lớn, khiến bác Mộc và ôngTuấn quay sang nhỉn nhau.
Đợi anh Kỳ nghỉ ngơi thêm một tí nữa, ông Tuấn mới cất lời hỏi thăm:- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao bà Năm Thọt lại đuổi theo hai đứa? Hai đứa đang canh xác thằng Huy Vu cơ mà?Lúc này khi đã bình tĩnh, nhớ lại tất cả mọi chuyện vừa xảy ra trong đêm nay, anh Kỳ mới cảm thấy hoảng loạn, hãi hùng, ngước nhìn về phía anh Sử đang nằm mê man trên giường, cái áo dính toàn máu khô, bắt đầu chậm rãi kể lại mọi sự việc đã xảy ra, từ việc xác thằng Huy Vu sống lại, cho đến bà Năm bị thứ gì đó nó nhập vào người, cầm dao mà truy sát cả hai, anh Sử đỡ con dao thay cho anh Kỳ,...đến tận lúc được ông Tuấn và bác Mộc cứu.
Hiểu được hết mọi chuyện, cả ông và bác Mộc đều sợ hãi không thôi, không ngờ rằng bà Năm Thọt còn có thể leo lên tận nóc nhà Huy Vu để dọa nạt hai người.
Nghiến răng, nghiến lợi, ông Tuấn nổi giận đùng đùng, con mẹ nó, đến cái xác của kẻ điên mà nó cũng muốn cướp, không thể tài nào hiểu nổi rốt cuộc những thứ ma quỷ đó, chúng đang âm mưu cái quái gì nữa.
Đoạn như có điều gì khó hiểu, anh Kỳ nhìn chằm chằm vào cây gậy đen như than trên tay ông Tuấn hỏi:- Rốt cuộc ông đã dùng cái gì mà đánh đuổi được con tinh, con tà nhập vào người bà Năm vậy, lúc nãy cháu cầm dao đâm bà ta, bà ấy còn không sợ cơ mà?Ông Tuấn cười cười nhìn bác Mộc.
Bác hiểu ý bèn giải thích cho anh Kỳ nghe:- Hồi ấy thầy Nam và thầy Toàn có cắm đinh trên thân cây Gạo, và cắm một cây cọc gỗ ở dưới ao Nghè để làm mắt trận, cái ngày cây đinh bị thằng Huy Vu rút ra khỏi thân cây thì cây gậy nó tự động nổi lên theo, biết đây là cây Thất Khúc gậy một loại pháp khí trừ tà ma, nên bác mới vớt lấy đem về, đưa cho chú Tuấn, vì đằng nào phong ấn cũng đã bị phá vỡ, để nó ở đấy thì phí phạm, ai ngờ đâu hôm nay lại thực sự có việc dùng đến.Đoạn bác Mộc khó hiểu hỏi ông Tuấn:- Hồi nãy chú không đập chết được nó ạ? Hay nó chạy mất rồi?Ông Tuấn gật đầu buồn phiền:- Mẹ nó chứ, nó lẩn nhanh như chuột, tao đuổi không kịp.Lúc này khi mọi người đang thảo luận thì có tiếng kèn xe bóp ở trước cổng nhà.
Bác Mộc vội nói:- Thằng Bình nó đem công nông qua rồi, nhanh đưa thằng cu Sử lên xe, đem đi viện mau lên.Mấy người bèn xúm lại, cố gắng nhẹ nhàng đỡ anh Sử ra ngoài cổng.
Vừa tới nơi, đã thấy ông Bình vội vã đi vào, mặt còn ngái ngủ vì bị đánh thức nửa đêm, nhưng ông Bình không hề có một tí gì lười biếng, lập tức phụ mọi người đỡ anh Sử lên xe.
Sau khi đã yên ổn chỗ nằm cho anh Sử, ông Bình tính nhảy lên xe đi theo thì đã bị ông Tuấn ngăn lại, khó hiểu ông vội hỏi:- Sao thế ông? Có chuyện gì vậy ạ?Ông Tuấn lúc này nét mặt cực kỳ âm trầm khiến cho ông Bình cũng hoảng sợ, ông gằn từng chữ một cho ông Bình nghe:- Mày không phải đi Bình, để thằng Kỳ và mấy người khác lên viện được rồi.
Bây giờ mày đi gọi cửa từng người trong làng cho ông, tập hợp đông nhất có thể, lấy theo vũ khí, dao rựa, gậy gộc tập trung ở nhà ông.
Đêm nay ông muốn bằm thây lũ súc sinh này, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.Nghe những lời ngập tràn máu tanh như vậy, ông Bình rùng mình, vâng dạ rồi nhanh chóng nhảy xuống xe, đợi chiếc xe lăn bánh rồi khuất dần sau màn đêm, ông bình vội vàng chạy đi gọi người ngay, bởi ông biết một điều, lần này ông Tuấn lên cơn điên thật rồi.
Cả cái làng này kính trọng ông Tuấn không chỉ bởi vì ông lớn tuổi, đi nhiều biết rộng, còn là vì ông Tuấn đã từng giết người, mà không phải một mạng, đã có ba mạng người chết dưới tay ông Tuấn.
Hồi còn trẻ khi còn là du kích chống Pháp, chiến công vang dội nhất của ông Tuấn đó chính là một mình lẻn vào đồn địch, tự tay cắt cổ ba thằng Sĩ quan Pháp, sau đó ông nhẹ nhàng rời đi mà không hề tổn thương một cọng lông chân.
Ông Bình hiểu được rằng đêm nay ông Tuấn muốn giết người, quyết tâm của ông là không ngăn cản được bởi vậy nếu ông Bình dám nói một chữ không, chắc chắn ông Tuấn sẽ bẻ cổ ông ngay.
Trước khi rời đi, ông Bình vẫn ngoái đầu nhìn lại về phía ông Tuấn một lần nữa, chỉ thấy ông Tuấn lấy từ sau lưng quần ra một cây lưỡi lê, sáng loáng, đang vuốt ve nó.
Không chỉ ông Tuấn, ở cạnh ông bác Mộc cũng đang cầm một cây lưỡi lê y như vậy, khẽ vung tay vài lần, như đang muốn tìm lại cảm giác quen thuộc của ngày xưa vậy..