Tất cả mọi người trong cuộc họp đều nghe được rõ mồn một những lời cả hai thầy nói.

Ai nấy đều vô cùng lo lắng, rốt cuộc thành hoàng làng đang ở đâu, đến cả tộc trưởng họ Trần, pháp sư cấp bậc Trấn Long, tự tay lên đàn làm phép còn không truy ra được, huống chi người trần mắt thịt như dân làng.

Thấy sự sợ hãi dần hiện rõ trên mặt mọi người, ông Tuấn đứng ra trấn an:- Mọi người đừng lo lắng, phải tin tưởng vào thầy Long, thầy Đế, gia tộc pháp sư nhà Trần.

Vả lại dù có chuyện gì đi chăng nữa thì ít nhất vẫn còn thầy Nam, thầy Toàn ở đây.

Bây giờ không phải lúc hoang mang, hoảng loạn, mà là lúc cả làng ta cần phải đoàn kết lại, đồng lòng với nhau.

Chỉ cần mọi người gắn kết, thì tôi tin chắc rằng dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa, thì chúng ta cũng đều vượt qua được.

Minh chứng rõ nhất là cái nạn vừa rồi, tuy lớn, có mất mát, nhưng ít nhất đa số chúng ta vẫn còn đứng đây để mà nói chuyện với nhau.

Các cụ, các ông nói có phải không?- Đúng, đúng thế,..- Ông Tuấn nói đúng, cần đoàn kết,..- Không phải sợ, còn thầy Nam và thầy Toàn, tôi cóc sợ,..Tiếng mọi người đồng thanh đáp trả, ai nấy đều cảm thấy ông Tuấn nói vô cùng có lý.

Nghe lời ông Tuấn nói, thầy Toàn và thầy Nam cũng đều bội phục không thôi, quả là bậc lão thành cách mạng, chỉ cần du thuyết một hồi, tất cả mọi người đều đã trấn tĩnh lại được.

Đoạn ông Tuấn giơ hai tay lên, ý bảo mọi người im lặng.

Chờ đợi một hồi, khi cả cuộc họp đã yên tĩnh, ông Tuấn tiếp tục cất giọng, nhưng lần này, giọng nói buồn hơn:- Tuy làng ta vẫn chưa hẳn lâm vào tình trạng hiểm nguy, nhưng cái nạn này vừa qua làng ta cũng đã mất bốn mạng người, không những làng ta, vị sư tổ cao nhất của gia tộc Trần, thầy Lạc cũng hy sinh oanh liệt, thầy Long, thầy Quân thì bị thương nặng suýt chết.

Do thế sẵn đây tôi cũng tuyên bố cả làng ta sẽ để tang thầy Lạc một ngày, nhằm tưởng nhớ công ơn của thầy đối với làng, các cụ thấy sao?- Tôi đồng ý, thầy Lạc vì làng ta mà thác, đứa nào không đồng ý tôi bẻ cổ,..- Tôi cũng thế, ông Tuấn không cần phải nói thêm.- Tôi cũng vậy,..Thầy Nam và thầy Toàn thấy tình cảm của dân làng dành cho sư tổ, chỉ biết quay sang góc khuất mà lén lau nước mắt.

Mọi người tuy khác họ, nhưng chung dòng, tình cảm giữa con người với nhau, không thể nào mà xóa nhòa, cho dù dùng cách nào hay chăng nữa.

Cuối cùng cuộc họp cũng kết thúc sau hai tiếng đồng hồ, như đã thảo luận từ trước, tất cả mọi người đều bắt tay vào xử lí công việc.

Đầu tiên là hậu sự của những người đã khuất, trước hết là vợ chồng nhà ông Siu, tuy họ đã biến thành bộ dáng người không ra người, ngợm không ra ngợm, nhưng mọi người vẫn rất kính trọng người đã khuất.

Thi thể của họ được đặt lại vào trong hai chiếc quan tài trước đây, vì ở làng chỉ có một chiếc xe tang, phong tục không thể bỏ ngang, đành lần lượt đưa quan tài của mỗi người ra đồng, vì xe tang chỉ có thể chở được một cái quan tài, nên đành đi hai chuyến.

Sau khi vợ chồng nhà ông Siu đã nằm hết ngoài đồng, thì thầy Nam và thầy Toàn đều đọc văn tế cho họ, rồi tiến hành hỏa thiêu cả hai chiếc quan tài, sau khi ngọn lửa tàn, thầy Nam nói những anh thanh niên gom toàn bộ tro cốt lại, rồi táng xuống dưới gốc Đa giữa nghĩa địa, thầy Toàn có giải thích là để cho âm thần canh giữ xương cốt của họ, không để đám cô hồn dã quỷ quấy phá, đến cả xác của ông Hậu và thằng Thủy cũng thể, toàn bộ tro cốt đều vùi vào gốc Đa.

Để dễ thờ cúng cho người đã khuất, dân làng bèn lập một cái miếu nhỏ hơn ở gần đấy phân biệt với miếu lớn thờ thần cây Đa.

Đám tang của lão Bàng vẫn tổ chức như bình thường.

Còn xác chết của đám Qụa đen, nằm chi chít dưới gốc cây Đề thì trực tiếp được thầy Nam và thầy Toàn xử lí, dùng vôi sống tôi hết bọn nó.

Ngày hôm đó để tưởng nhớ thầy Lạc, cả làng rặt một màu khăn tang, giấy tiền vàng mã, rơi vãi đầy đường.

Sau ngày tang tóc đó, thì sáng hôm sau, có một chiếc xe bán tải dừng lại ở trước cửa đình, đó là những pháp sư của gia tộc họ Trần, bác Mộc mở cổng đình cho họ vào trong, những người này đến để thu dọn tấm bia đá ma quái kia, đem về Vạn Kiếp độ hóa.

Cuối cùng đại họa diễn ra ở ngôi làng này cũng kết thúc, mọi người cũng dần dần bắt đầu quay trở về cuộc sống thường ngày.

Thầy Nam và thầy Toàn từ khi được giao trọng trách hỗ trợ dân làng giải quyết những việc ma mị còn tồn đọng thì đều ở lại nhà ông Tuấn.

Rất ít khi thấy các thầy xuất hiện trước mặt dân làng, nhưng đêm nào hai người cứ từ tầm mười một giờ đêm cũng đi tuần vòng quanh địa phận của làng cho đến rạng sáng.

Ông Tuấn có hỏi thì hai thầy đáp phải đi kiểm tra, tránh có thứ tà ma nào nó lọt vào phá phách, vì cửa âm của làng tạm thời vẫn không có thần hoàng trấn giữ.

Cứ thế mọi thứ trôi qua vô cùng suôn sẻ, thầy Nam và thầy Toàn ở lại làng được hơn một tháng, nhân cơ hội đó, ông Tuấn cũng đôi khi tranh thủ thỉnh giáo hai thầy được rất nhiều thứ, ngoài ra còn một người nữa, ấy chính là bác Mộc, do bản thân cũng trực tiếp tham gia vào cuộc chiến đêm hôm đấy, nên bác cực kỳ khâm phục những pháp môn của Vạn Kiếp, hôm nào cũng lóc cóc đạp xe qua nhà ông Tuấn, ngồi từ sáng đến chiều mới về, lân la dò hỏi thầy Nam và thầy Toàn những điều kì lạ.

Tuy không thể dạy ông Tuấn và Bác mộc pháp môn, nhưng hai thầy vẫn có thể giảng giải cho họ những điều phòng ngăn ma quỷ quấy rồi, khi nào nên tiến khi nào nên lui, loài nào mạnh, thứ nào yếu.

Ông Tuấn và bác Mộc đều chăm chú mà lắng nghe, quả là lời vàng ý ngọc, không dám bỏ sót dù chỉ một chữ.

Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua, lúc này tất cả mọi người ở trong làng đã thực sự quay lại với nếp sinh hoạt như cũ, không dám tưởng tượng được cách đây hai tháng trước, cả làng còn rặt một màu khăn tang, cứ tưởng mọi chuyện rồi sẽ lại đâu vào đấy, nhưng ai ngờ đâu, niềm vui ngắn chẳng tày gang.

Hôm ấy đang chuẩn bị ăn cơm tối, ông Tuấn tính vào phòng mời hai thầy ra dùng cơm, nhưng chưa kịp vào thì đã thấy hai thầy nhanh chóng từ trong buồng đi ra, dáng vẻ vô cùng vội vã, chưa đợi ông Tuấn lên tiếng, thầy Nam và thầy Toàn đều nắm chặt tay ông Tuấn nói:- Ông Tuấn, gia tộc vừa đánh điện cho bọn cháu, sau khi tuyên bố pháp lệnh cao nhất Sát Thần Lệnh, áp chế đối với toàn pháp sư trên quốc thổ Đại Việt, gia tộc họ Lê đã phát hiện được tung tích của thủ cấp Phạm Nhân, họ truyền tin cho tộc trưởng, lệnh đưa xuống pháp chỉ cho toàn bộ pháp sư trong gia tộc phải nhanh chóng đến Bắc Ninh trợ giúp vây bắt, lần này sự việc quá đỗi gấp gáp và cực kì quan trọng, hai đứa cháu phải lên đường ngay trong đêm, nhưng ông đừng lo, trước khi rời đi, bọn cháu sẽ tác pháp tạm thời phong ấn cửa âm của làng, bây giờ ông nhanh chóng đi với bọn cháu ra ao Nghè.Đoạn không cần ông Tuấn đồng ý, họ đã trực tiếp vác ông lên vai, rồi nhắm hướng đình làng chạy đến.

Thấy thế bác Mộc đang ngồi dưới chiếu cũng bỏ mâm cơm mà đuổi theo, còn không kịp xỏ cả dép, miệng thì gọi với:- Từ từ, chờ tôi với, đứt mẹ cả dép rồi đây này,...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play