Ở dưới cây cột đồng thứ bảy, mọi tình huống phát sinh đều được con ngạ quỷ tai nghe, mắt thấy, tay nó vẫn đang chạm vào tấm phù, chỉ cần nó muốn, lập tức nó có thể xé xuống ngay, nhưng nó vẫn không vội làm chuyện đó.
Bởi nó vừa suy nghĩ ra một chuyện rất thú vị, mà điều này có thể thỏa mãn được thú tính của nó.
Vẫn với dáng điệu cũ, nó nở một nụ cười độc ác, cất giọng khàn khàn:- Hề hề hề, đừng gọi nữa, nó mới bị đâm một nhát, chưa chết ngay được đâu, hế hế hế, nhưng mà nếu không cầm máu cho nó, đảm bảo chưa đầy mười phút nữa, tự nhiên cạn huyết tử vong.Từng câu, từng chữ của nó, bác Mộc và thầy Quân đều nghe rõ mồn một, nóng lòng không chịu được nữa, bác Mộc bước vài bước, ý định xuống đáy ao kiểm tra tình trạng của ông Bình.
Nhưng giọng nói lạnh lẽo của con ngạ quỷ đã vang lên, ngăn cản bước chân của bác:- Này lão già, muốn làm gì đấy? Muốn xuống cứu nó phỏng? Tao cấm, đứa nào đặt chân xuống dưới, tao gỡ phù ngay.Cực chẳng đành, bác Mộc khựng người lại, dùng đôi mắt cầu cứu nhìn thầy Quân, miệng lắp bắp:- Thầy, thầy, bây giờ phải làm sao cho phải hả thầy? Không lẽ chúng ta phải chứng kiến cảnh thằng Bình chảy máu đến chết hay sao? Phải có cách gì cứu nó chứ?Thầy Quân thở dài một tiếng, nói nhỏ:- Bác Mộc, bác bình tĩnh lại, để từ từ tôi nghĩ cách, bây giờ chúng ta không nắm quyền chủ động trong tay, thứ kia đang nắm đằng chuôi còn chúng ta lại cầm đằng lưỡi, trước hết tôi muốn biết rõ kẻ địch là ai đã, biết sự việc vô cùng hệ trọng, nhưng chúng ta cũng không thể hành động mù quáng được.Rồi thầy quay về hướng con ngạ quỷ, cất giọng:- Rốt cuộc ngươi là kẻ nào? Muốn gì? Nói đi.Nghe được giọng điệu của thầy Quân đã hạ xuống, con ngạ quỷ vô cùng đắc ý, nó cười tít mắt, biết được những gì nó mưu tính đã thành công, bây giờ nó muốn dồn thầy Quân vào chân tường, nó đáp lời:- Oắt con nhà Trần, đừng tưởng tao không biết mày đang nghĩ gì trong đầu, định tìm cách kéo dài thời gian sao, đừng có mơ, chỉ cần bất kỳ đứa nào tiến xuống đáy ao, tao lập tức xé bùa.
Mạng của hai đứa dân làng và mạng của hai tổ sư nhà Trần, tộc Lê, mày chỉ cứu được một bên, lựa chọn đi.Lời nói của con ngạ quỷ chẳng khác nào con dao găm đâm thẳng vào tim thầy Quân, nó đang dùng kế ly gián thầy và dân làng.
Thầy Quân tuy trẻ tuổi, nhưng cũng đã trải qua không ít trận chiến sinh tử, tiếp xúc với đủ thứ quỷ ma, sóng gió đời người, làm sao thầy có thể trúng kế nó được, nhưng để chắc ăn, thầy vẫn thầm thì với bác Mộc:- Bác đừng nghe lời nó nói, dù tôi có chọn bên nào đi chăng nữa, nó cũng muốn giết sạch chúng ta mà thôi.Bác Mộc vốn là người lớn tuổi, nghe qua một lần là hiểu ngay, có điều bác vẫn không cam lòng, hỏi ngược lại thầy:- Thực sự bây giờ không có cách giải quyết nó hả thầy?Thầy khẽ lắc đầu, khó khăn nói:- Đúng thực sự bây giờ tôi không nghĩ ra được kế sách nào vẹn toàn, bởi tôi không thể đến gần pháp trận được.
Pháp trận này chỉ người thường mới tiếp xúc được , chúng tôi thân là pháp sư khí Dương trong người cực thịnh, nếu chỉ cần tiến vào phạm vi pháp trận, khí hỗn độn duy trì Bắc Đẩu Thất Tinh trận sẽ bị ảnh hưởng, Âm Dương nghịch đảo.
Không cần thứ tà ma đó xé bùa, pháp trận cũng tự hủy.
Đó cũng chính là lý do vì sao, sư tổ mới giữ bác, ông Tuấn và ông Bình ở lại để hộ trận.Suy nghĩ thấu đáo, bác Mộc gật đầu, nhưng dường như có điều khó hiểu, bác hỏi tiếp:- Nhưng thầy Long và lão Qủy Nhân cũng là pháp sư, sao hai người họ lại không ảnh hưởng đến pháp trận.Thầy Quân cười khổ:- Đạt đến tu vi như hai vị sư tổ, họ hoàn toàn có thể nghịch đảo Âm Dương trong cơ thể mình, khiến Âm Dương cân bằng, trừ hai người họ, nhà Trần, tộc Lê không ai có thể làm được, kể cả sư bá Trần Đế.Bác Mộc còn muốn hỏi thêm vài câu nữa, nhưng đã bị con ngạ quỷ đánh gãy lời:- Oắt con, sao rồi? Thảo luận xong chưa? Ngươi chọn cứu mạng hai đứa người trần mắt thịt này hay hai vị tổ sư đức cao vọng trọng kia? Nhanh đi, sự kiên nhẫn của tao có hạn.Thầy Quân cười khinh bỉ đáp lời nó:- Vậy nếu ta chọn hai vị tổ sư, nhà ngươi sẽ không xé phù?Con ngạ quỷ chỉ đợi lời nói đó, gật đầu cười âm hiểm:- Đúng, đúng, nếu mày chọn hai lão điên ấy, tao sẽ không gỡ bùa xuống.
Hê hê hê.- Xảo trá, hừ, ngươi tưởng ta không biết rõ âm mưu của ngươi là gì ư? Ép ta vào bước đường cùng, dù ta chọn bên nào, ngươi vẫn xé bùa mà thôi, cuối cùng ta trở thành một kẻ bất nhân, bất nghĩa.
Ta lấy danh nghĩa huyết mạch nhà Trần ra thề, lúc bùa được tháo xuống cũng là khi ta chặt đầu chó nhà ngươi..