Ông Tuấn nắm chắc lưỡi lê chỉ thẳng về hướng ông Bình, cánh tay còn lại thì đỡ lấy thân thể của bác Mộc, ông lo lắng hỏi vội:- Mộc, Mộc, có sao không? Bị gì không?Bác Mộc rất muốn trả lời ông, nhưng lời vừa đến vòm họng thì bị ngăn lại bởi cơn đau, cổ họng của bác cực kỳ rát, trên đấy còn in hằn dấu vết mấy đầu ngón tay, nhiêu đấy đã đủ hiểu ông Bình ra tay độc ác đến mức nào.
Không còn cách nào khác, bác Mộc chỉ lắc đầu nhè nhẹ, tiếp tục hít lấy hít để, bàn tay giơ cao lắc lắc, ý bảo mình còn ổn, chưa chết được.
Kiểm tra qua được tình hình của bác Mộc, ông Tuấn mới thở phào được một hơi, đoạn hai con mắt của ông long lên sòng sọc, từng tia máu vằn lên, hằn học nhìn về phía ông Bình, với thanh lưỡi lê chĩa thẳng vào mặt, ông trầm giọng quát:- Rốt cuộc mày là kẻ nào? Nói, tay chân của Phạm Nhan phải không? Mày muốn gì? Có ngon thì đánh với tao một trận, dùng kế bẩn thỉu như vậy, không biết nhục à?Lúc này bác Mộc mới hô hấp ổn định lại được đôi chút, nghe lời ông Tuấn mắng chửi, bác ngơ ngác, lẩm bẩm:- Ụ hụ, ụ hụ, ơ chú, thằng Bình,..Ông Tuấn lắc đầu, tái mặt, đáp:- Không phải thằng Bình, hai tròng mắt nó trắng dã kìa, thằng Bình bị nhập rồi, qua vụ thằng Hậu bán thịt chó, thằng Huy Vu, bà Năm Thọt,...!Mày không thấy bọn họ khi bị đoạt xác có đặc điểm chung là gì hở cháu? Nếu là thằng Bình thật họa có điên nó mới dám làm như thế.Bác Mộc bây giờ mới vỡ lẽ, mẹ nó bảo sao nó muốn giết mình.
Cơn nóng giận bốc lên trong lòng bác, lồm cồm bò dậy, bác thò tay ngang hông, ý định lấy cây lưỡi lê của mình ra, ấy vậy tay bác lại sờ vào khoảng không, ngạc nhiên, bác lục tung cả cạp quần của mình.
Ông Bình từ lúc thối lui đến giờ, cơ thể của ông ta vẫn giật lên, giật xuống liên hồi, như thể con ngạ quỷ chưa quen thuộc với cơ thể của ông ấy vậy, mãi một lúc sau, động tác đáng sợ ấy mới dừng lại, trông thấy bác Mộc đang lục tìm thứ gì ấy, nó mới nhoẻn miệng cười, trêu ghẹo:- Á à hai thằng mọi An Nam, ấy tìm kiếm thứ gì vậy? Có phải cái này không thế? É hé hé hé.Lời vừa dứt, nó đã giơ cao tay, một vật đang nằm trong tay nó, bác Mộc giật mình, ngẩng mặt lên.
Trong tay của con ngạ quỷ chính là thanh lưỡi lê của bác.
Hóa ra hồi nãy khi tránh đòn của ông Tuấn, nó đã kịp cướp lấy vũ khí của bác.
Nổi điên, đã suýt giết bác, còn cướp đồ của bác, bác gầm lớn, định lao vào một sống, một chết với nó, nhưng một bàn tay đã chặn đường bác lại, ông Tuấn giận dữ quát:- Ngu vừa thôi, tay không bắt giặc à?Biết ông Tuấn nói đúng, bác Mộc không dám cãi, chỉ dùng đôi mắt đầy căm hận, chằm chằm nhìn về phía ông Bình.
Con ngạ quỷ thấy kế khích tướng của mình thất bại, nó cũng vô cùng bực mình.
Thực ra nó ẩn nấp ở đây suốt từ lúc thầy Long và lão Qủy Nhân đi xuống mộ địa, dính một đòn đau của lão Qủy Nhân, nhưng nó vẫn cắn răng chịu đựng, không dám hó hé, mục đích là nhân cơ hội, giết chết đám dân đen này, phá bỏ lá bùa ở trên cây cột đồng thứ bảy, khiến hai vị tổ sư của tộc Lê, nhà Trần bị vây chết dưới địa cung.
Nhưng ai ngờ đâu nó không tài nào tiến lại gần được trận pháp, chỉ cần dùng quỷ hồn lại gần, lập tức nó sẽ bị trận pháp đẩy lui, cuối cùng nó đành nghĩ ra cách, đoạt lấy thân xác của lũ thường dân ở đây, tìm cơ hội lại gần cột đồng.
Nhưng ba người này luôn ở gần nhau, khiến nó không thể nào ra tay, đợi mãi mới có một người rời đi, như kế hoạch nó cướp lấy xác của ông Bình, ý định giết chết một kẻ trước, kẻ còn lại thì với tà phép của nó thì rất đơn giản nó có thể diệt nốt, giải quyết nhanh gọn, đại công cáo thành.
Ấy vậy kế hoạch của nó lại bị đổ bể, bởi nó không biết được trong tay của lão già đằng kia có một thanh vũ khí dày đặc sát khí, mà thứ này nó cực kỳ kiêng kỵ, ngoài ra lão già này ra tay vô cùng nhẫn tâm, không thèm nghĩ đến tình làng nghĩa xóm, tình nghĩa đôi bên, nếu nó không lựa chọn thối lui, chắc chắn thân xác mà nó chiếm đoạt sẽ bị chém rụng hai cánh tay, như thế cơ thể này sẽ trở lên vô dụng, kế hoạch của nó chắc chắn thất bại vì xung quanh nơi này không chỉ có đám dân đen, còn có đám pháp sư nhà Lê, tộc Trần ở vòng ngoài nữa.
Cứ thế một bên là con ngạ quỷ đang chiếm giữ thân thể của ông Bình, một bên là ông Tuấn và bác Mộc, hai phía gầm ghè nhau, giằng co mãi không nguôi.
Cuối cùng, người phá vỡ cục diện ấy chính là ông Tuấn, ông quay sang phía bác Mộc thầm thì:- Một hồi nữa chú sẽ đánh lạc hướng nó, mày nhanh chóng chạy đi gọi các thầy lại đây.- Nhưng..- Không nhưng nhị gì hết, yên tâm tao không chết được đâu, ngày xưa tao còn đi ra đi vào đồn bốt của bọn Pháp như đi chợ cơ mà.
Bắt buộc phải làm như thế, chứ tao không biết cách trục hồn nó ra khỏi người thằng Bình, lại không rõ nó sẽ giở trò ma quái gì, quyết định như vậy đi.Tuy rất muốn ở lại trợ chiến cho ông Tuấn, nhưng những gì ông Tuấn cân nhắc vô cùng chính xác, không đành lòng, bác Mộc gật đầu đồng ý..