Sau một hồi lảm nhảm cuối cùng Phạm Nhan cũng ngưng, hắn trầm tư, liếc mắt về đám bóng đen đang quỳ ở dưới mặt đất, chậm rãi ra lệnh:- Bây giờ chân thân của bản soái chưa tiện xuất thế, bốn người các ngươi theo thông đạo lên trên mặt đất, con ngạ quỷ đã ẩn nấp ở đấy từ trước, phối hợp với nó, giết sạch đám dân đen và đám lũ tôm tép của hai nhà Trần, Lê cho ta.Bốn thân ảnh đen trùi trũi không đáp lời của Phạm Nhan, bon chúng chỉ vái một vái như thể nhận lệnh, sau đó hướng về phía thông đạo bay đi.

Đợi khi bọn chúng biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới rời sự chú ý qua lão Qủy Nhân, khóe miệng hắn nhếch lên, rồi lại tự độc thoại:- Ừm bây giờ giết tên này có vẻ hơi phí phạm, hay tạm thời cứ giữ lại,đằng nào vị trí mộ địa cũng bị lộ rồi, nhỡ còn đám khác đến thì ta lấy hắn ra làm quân tốt thí, khiến bọn chúng chó cắn chó, kể cũng vui đấy chứ.

Phạm Nhan ơi là Phạm Nhan, ta phục nhà ngươi quá, ngươi quả là thiên tài,..Trong khi Phạm Nhan còn đang lẩm bẩm tự khen bản thân mình, đột nhiên trong lòng hắn nảy sinh một dự cảm chẳng lành, linh tính của một kẻ phàm phu tục tử chưa chắc đã đúng nhưng hắn là ai, hắn là một kẻ tài cao gan lớn, quyền phép đầy mình,tu vi đến mức độ như hắn làm sao mà sai cho được, bản năng mách bảo có một vật nào đó cực kỳ nguy hiểm đang áp sát hắn, có thể kết liễu tính mạng của hắn.

Không chần chừ thêm một giây nào nữa, lập tức hắn quay người ra phía sau, một mũi kiếm lóe lên ánh hoàng kim chẳng rõ từ khi nào đang xé gió đâm thẳng về phía đây.

Chỉ thấy thầy Long mới vừa rồi còn đang nằm bất tỉnh nhân sự, thân hình bất động, tưởng như vô dụng, bây giờ cả thân hình thầy đang bốc cháy rừng rực, ngọn lửa màu vàng mạnh mẽ chiếu rọi cả một khoảng không gian, trên đầu thầy mọc ra hai cái sừng, đôi mắt mở lớn, trợn trừng như Rồng, đây là biểu hiện của trạng thái Hóa Long.

Thầy nhận thấy Phạm Nhan đã phát hiện ra đòn thế của mình, nhưng thầy không hề chùn bước, cũng không có cảm giác kinh sợ, ngược lại hai hàm răng thầy cắn chặt lại với nhau, tiếp tục kích phát toàn bộ pháp lực trong cơ thể, một đòn này thầy muốn dồn toàn lực, nhất kích tất sát, phải chặt được đầu hắn xuống.

Nói thật lúc bấy giờ Phạm Nhan cũng khá bất ngờ, không nghĩ tới thầy Long sau khi bị dính mấy đòn hiểm như vậy vẫn còn sinh long hoạt hổ, âm thầm tính kế hắn.

Bất ngờ thì bất ngờ như vậy, nhưng hắn chẳng có cảm giác lo sợ tí nào, hai tay hắn giơ cao đảo một vòng, một luồng quỷ khí đen đặc bao quanh bàn tay hắn, cứ thế hắn chọn cứng đối cứng, mạnh mẽ dùng tay chặn lại đường kiếm của thầy Long.

Hai bên va vào nhau, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, từ nơi giao chiến, từng vòng âm ba nổi lên, lớp lớp như sóng lan ra bên ngoài, ao máu vốn đang phẳng lặng cũng bị trận chiến ảnh hưởng, nước từ dưới ao tràn hết lên bờ, phát ra âm thanh ào ào.

Đợi sau khi dư âm của cuộc chiến giảm xuống, qua hai màu hoàng kim, quỷ khí đan xen là hai thân ảnh.

Phạm Nhan vẫn đứng nguyên ở vị trí cũ, như không hề hấn gì, đôi tay hắn như một cây kìm sắt, trực tiếp nắm vào mũi kiếm, ngăn cản đòn tấn công của thầy Long.

Bên đây thầy Long cũng giữ nguyên tư thế đâm thẳng, hàm răng thầy nghiến chặt vào nhau, cố vận sức để thanh kiếm xuyên thủng cổ họng tên giặc kia.

Cảm nhận được thầy Long gắng sức giết mình, khóe miệng của Phạm Nhan nhếch sang một bên, nở một nụ cười thâm độc, hắn rất từ tốn cất lời:- Ây da, ây da, đáng tiếc, đáng tiếc, cơ hội tốt như thế mà lại không giết được ta, bản soái cảm thấy tiếc thay cho tên tiểu tử ngươi đấy, à mà nói gì thì nói cũng khá khen thay cho mi, bị mấy đòn chí mạng như thế mà vẫn còn sống được, lại còn âm thầm tính kế bản soái nữa cơ chứ? Hay thế này đi, bản soái tiếc tài, tha cho ngươi một mạng, ngươi quy thuận về làm tùy tùng của bản soái, đảm bảo vinh hoa phú quý trọn đời, trường sinh bất lão muôn kiếp, tiền tài mỹ nữ đều đủ cả, sao ngươi thấy đề nghị này không tệ chứ hả?Hắn còn định mở miệng nói tiếp nhằm dụ dỗ thầy Long, nhưng thầy là ai, chỉ thấy thầy nhe hai hàm răng trắng bóng, cười nghiêng ngả:- Á Ha Ha Ha, xin lỗi, ta không có sở thích làm chó cho người khác, nhất là làm con chó con để con chó to sai bảo, Phạm Nhan ơi là Phạm Nhan, ngươi cũng là một kẻ có đầu óc, chẳng hiểu ngươi nghĩ gì mà đến tận bây giờ ngươi vẫn còn mở miệng dụ hoặc ta được, à mà đến thời điểm thích hợp rồi, kẻ sắp chết không phải là ta, mà là ngươi, để chúng ta tiễn ngươi một đoạn đường.

Tiện thể phá hủy luôn cái ổ chó của ngươi luôn.Việc thầy Long từ chối Phạm Nhan thì hắn có thể hiểu được, không chỉ đám pháp sư Đại Việt cứng đầu mà lũ dân đen vùng đất này cũng cứng cổ không kém, bọn chúng cực kỳ có cốt khí, thà chết không chùn, cũng chính bởi lý do như vậy cho nên ngày xưa thiên triều Mông Nguyên hùng mạnh như thế, ngựa đi đến đâu cỏ cây không mọc được đến đấy mới gục ngã tại đây.

Nhưng sao tên tiểu tử này lại nói mình sắp chết, chẳng nhẽ hồi nãy hắn bị dính đòn nặng quá, nên tổn thương trí não, ảnh hưởng đến thần kinh, mất đi khả năng nhận biết rồi..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play