Edit: Lazy Girl.

Tô Hành chậm rãi mở chiếc túi nilon mà Chu Lệnh Hành vừa mới đưa cô.

Một túi thuốc pha với nước ấm cùng một hộp thuốc giải rượu.

Tô Hành không khỏi nhướng mày, khóe miệng khẽ cong lên.

Người này... có vẻ cẩn thận hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.

Suy nghĩ xong, Tô Hành lấy di động ra mở WeChat lên, bấm vào chân dung của Chu Lệnh Hành.

【 Cảm ơn. 】

Khung chat lập tức hiện lên "Đối phương đang nhập chữ."

Tô Hành dựa lưng vào tường, yên lặng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại chờ tin nhắn trả lời.

Nhưng mãi mà không thấy gì. Dòng nhắc nhở đó cũng biến mất.

Khoảng tầm 5 phút trôi qua, vẫn không có một tin nhắn hồi âm nào.

Cô hơi bực bội, ném điện thoại qua một bên rồi gục đầu xuống gối.

Cảm thấy vui vẻ vì những hành động của một người, cũng vì những thay đổi của người đó mà cảm thấy lo lắng bất an, cảm thấy bản thân mình không tốt, nhưng vẫn không thể kiểm soát được tâm tình của chính mình.


Ở một căn phòng cách vách.

Chu Lệnh Hành cầm di động, ánh mắt có chút mơ hồ, thơ thẩn.

Nếu Chu Lệnh Hồi ở đây, chắc chắn sẽ nói cho Chu Lệnh Hành biết, cái ánh mắt này của anh chính là đang thấp thỏm.

Chu Lệnh Hành đích thực cũng đang cảm thấy rất khẩn trương.

Nhìn thấy một câu "cảm ơn" đơn giản từ Tô Hành, anh cũng không biết cái chiêu sắc / dụ vừa rồi có hiệu quả hay không nữa.

Chậc.

Không nghĩ tới việc này khó thiệt.

Tôn Hòa ở trên giường bị động tĩnh của Chu Lệnh Hành đánh thức, híp mắt nhìn: "Dậy sớm vậy? Hôm nay có việc à?"

Chu Lệnh Hành đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên quần: "Không, em còn chưa ngủ nữa."

Tôn Hòa còn chưa tỉnh hẳn, vô lực xua xua tay nói: "Cậu mẹ nó nửa đêm đi ăn trộm à?"

Chu Lệnh Hành không nói gì, lên giường nằm ngủ bù.

Còn không phải sao? Anh nghĩ thầm, không biết trộm tâm có tính không?


Sau khi ăn cơm tối xong, Thẩm Giai Niên thông báo mở họp toàn đội.

Sáu người ăn xong liền xách mông đi đến phòng họp.

Thấy tất cả mọi người đều đến đông đủ, Thẩm Giai Niên đỡ đỡ gọng kính, bắt đầu nói.

"Năm nay, chúng ta đã xác định là không vào được trận playoffs, điều đó cũng đồng nghĩa với việc mấy cô cậu sẽ không phải thi đấu trong một thời gian dài."

Vẻ mặt Lão Ngư trở nên sinh động hơn: "Vậy là chúng ta sẽ có kỳ nghỉ?"

Sau đó, không ngoài dự đoán, Lão Ngư nhận được một cái liếc nhẹ nhàng mà cực kỳ tình cảm đến từ Thẩm Giai Niên, cậu quyết định ngậm miệng lại cho chắc ăn.

Thẩm Giai Niên tiếp tục nói: "Tôi đã liên hệ với một số đội ở Hàn Quốc và sắp xếp một khóa huấn luyện đặc biệt cho các cô cậu trong một tháng."

"Bắt đầu từ hôm nay, mọi người có một tuần để thu xếp công việc trong nước, thứ hai tuần sau khởi hành."


Nghe thấy hai chữ Hàn Quốc, Wave cả người chấn động, nhảy ra lên tiếng đầu tiên.

"Cùng mấy đội bên Hàn Quốc tập luyện cũng đâu nhất thiết phải tới đó đâu, không thể ở lại căn cứ tập à?"

Chu Lệnh Hành cười nhạo: "Sao? Sợ gặp lại đồng đội cũ nên xấu hổ hả?"

Wave mạnh miệng: "Em mắc gì phải xấu hổ, tất cả ADC bên kia đều bại dưới tay em."

Tôn Hòa cũng lười vạch trần: "Vậy hả? Có cả Hun Jeong nữa, đúng không?"

"Cái đó không giống nhau, cái thời điểm em rời khỏi Hàn Quốc, cậu ấy còn chưa vô ngành này!" Wave không phục nói.

Tô Hành tò mò nhìn Wave: "Cậu trước kia ở chiến đội Hàn Quốc à?"

Wave đắc ý nói: "ADC đầu tiên của CQW là tôi."

Tô Hành chớp chớp mắt, mặt đầy nghi hoặc: "CQW?"

Tiểu Bản trừng mắt: "Chị gái không biết CQW á? Bá chủ của LCK Hàn Quốc đó!! Tuy rằng mấy năm nay ngẫu nhiên sẽ bị CBQ đè đầu vài trận, nhưng vẫn là chiến đội đẳng cấp nhất thế giới."
Nghe thấy tên CQB, Wave gục mặt.

Cho Hun Jeong chính là ADC của CQB, cũng thành danh từ hồi niên thiếu như Wave, ở Hàn Quốc được gọi là tiểu Wave.

Đều do Hun Jeong vào ngành này muộn hơn, lại còn trẻ hơn Wave nên bị gọi vậy.

Thẩm Giai Niên thấy bọn họ càng ngày càng đi xa, ho khan hai tiếng: "Mấy cô cậu còn có vấn đề gì nữa thì hỏi luôn đi, không có thì quay về căn cứ, ngày mai bắt đầu nghỉ, có thể về nhà để báo cáo cho người nhà biết."

Mọi người đều im lặng không ý kiến gì, Thẩm Giai Niên vừa lòng gật đầu, dẫn đầu đi ra khỏi phòng họp.

Chờ đến khi Thẩm Giai Niên rời đi, Tô Hành nhìn Chu Lệnh Hành: "Cho nên CQW VÀ CQB là hai chiến đội mạnh nhất Hàn Quốc?"

Chu Lệnh Hành gật đầu: "Có thể nói là như vậy."

"Hai chiến đội này có liên hệ gì với nhau sao? Sao đặt tên gì mà gần giống nhau dữ vậy?" Tô Hành khó hiểu.
Chu Lệnh Hành chậm rãi đáp, thập phần kiên nhẫn: "Cả hai chiến đội này đều được CQ đầu tư. Để phân biệt, mọi người hay gọi một đội là B còn một đội là W."

Tiểu Bản nhìn hai cái người mọi ngày đều nói không quá mười câu với người khác, giờ lại nói nhiều vô cùng, cảm giác cực kỳ khó chịu như ăn phải bã vậy.

Cùng tồn tại dưới một mái hiên, hai người này không có vấn đề gì à?

Tô Hành gật gật đầu, mười phần hiếu kỳ nhìn Wave: "Cậu đang ở trong chiến đội đứng đầu Hàn Quốc, sao lại qua GI?"

Wave muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ lẩm bẩm câu: "Tôi thích đi đâu thì tôi đi, cô quản được chắc?"

Tôn Hòa ở một bên bất đắc dĩ lắc đầu.

Suy nghĩ chút, hướng Tô Hành nói: "Đừng nghe cậu ấy nói bừa, cậu ấy muốn gia nhập một đội ở trong nước từ lâu rồi. Đúng lúc hợp đồng với CQW gần hết hạn, lúc đó chỉ có GI hứa hẹn sẽ chờ cậu ấy thêm một năm rưỡi nữa nên giờ mới ở GI."
"Nhìn vậy thôi chứ mỗi khi CQW thi đấu với đội nào bên Trung Quốc, cậu ấy đều sẽ không lên sân. Em còn nhớ rõ cái lúc mà cậu ấy tiếp nhận phỏng vấn —— tuy rằng lớn lên ở Hàn Quốc, nhưng tôi lại là người Trung Quốc, tôi sẽ không giúp Hàn Quốc đánh bại đội tuyển nước mình." Lão Ngư chen ngang.

Cậu cảm thấy cả đời mình cũng sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng đó. Khi Wave vẫn còn là thiếu niên, dám nói những lời đó trước truyền thông uy tín nhất Hàn Quốc, vô cùng khí phách.

Đó cũng là khi Lão Ngư quyết định chuyển từ vị trí TOP sang chơi ở vị trí SP. Cậu nghĩ rằng, sẽ có một ngày, bản thân có thể trở thành SP của Wave.

Cùng thiếu niên kia, đại diện cho Trung Quốc, đánh bại những chiến đội nước khác.

Wave mặt đỏ bừng, nhanh chóng đẩy cửa chạy trốn khỏi phòng họp.
Tô Hành nhìn bóng dáng rời đi của Wave, âm thầm cười khẽ.

Cái người này, đúng là thật thà đến đáng yêu mà.

Mọi người lần lượt bước ra khỏi phòng họp.

Chu Lệnh Hành đi đến bên cạnh Tô Hành, nhàn nhạt mở miệng: "Ngày mai sáng 10 giờ, dậy nổi không?"

Tô Hành nhìn thời gian, nhẹ nhàng gật đầu: "Chắc là nổi, để đêm nay tôi ngủ sớm xíu."

Suy nghĩ một chút, quay sang hỏi: "Anh chở tôi hả?"

Chu Lệnh Hành nhìn biểu tình do dự trên mặt cô, vội dời mắt đi, cười trêu ghẹo: "Muốn tôi chở cô đi?"

Tô Hành gật đầu, dừng lại nhìn người đàn ông phía đối diện.

Chu Lệnh Hành bị đánh bại, cũng trêu ghẹo nữa: "Tôi không chở cô chẳng lẽ lại để cô đi một mình? Không có chuyện đó đâu, yên tâm đi."

Tô Hành an tâm, bước nhanh về phía trước.

Cuối cùng còn quay đầu bồi thêm câu: "Tôi ngủ trước đây, ngày mai gặp."
Ánh mắt người đàn ông trở nên dịu đi, ôn nhu nói: "Đi đi, ngủ ngon."

Không biết từ khi nào, anh chỉ có thể ôn nhu với một người.

Anh luôn lạnh lùng thờ ơ với tất cả mọi thứ, nhưng chỉ ôn nhu với một người, mong muốn đem lại tất cả những gì tốt nhất cho người đó, vẫn cảm thấy không đủ.

*

Ngày hôm sau, Tô Hành còn thức dậy sớm hơn cả Chu Lệnh Hành. Tôn Hòa cùng mấy người khác đều đã thu dọn xong hành lý, chuẩn bị về nhà một thời gian.

Thừa biết cái người đàn ông kia sẽ không tỉnh hoàn toàn nên Tô Hành quyết định gọi sớm 1 tiếng.

Sau khi cùng những người khác tạm biệt, cô liền tức tốc chạy nhanh lên lầu.

Chu Lệnh Hành ngủ rất say, Tô Hành lay lay mấy cái vẫn không phản ứng.

Thử thêm nhiều lần nữa mà không được, cô bất đắc dĩ ngồi xuống đất bên cạnh giường anh.
Móc di động ra đăng Weibo.

GISleeping: 【 Có cách nào để đánh thức người khác rời giường không? Rất khẩn cấp, online chờ. 】

Phía dưới nhanh chóng đã xuất hiện rất nhiều phản hồi.

【 Chị gái muốn đánh thức ai?? 】

【 Chị gái muốn công khai tình cảm hả? 】

【 Không phải tuyển thủ không có khái niệm ban ngày là gì sao? Sao Sleeping dậy sớm vậy? Còn muốn gọi người dậy nữa hả?? 】

Một loạt tin nhắn rất đa dạng, số lượng không hề nhỏ, nhưng chân chính chọn ra phương pháp nào hiệu quả thì lại không có bao nhiêu.

Lướt thêm xuống dưới, đột nhiên, có một phản hồi đặc biệt thu hút Tô Hành.

SLZ Tiểu Tân: 【 Nếu mà là người chị thích: đánh thức anh ta một cách dịu dàng (nhưng nếu đối tượng không phải là em thì không nên làm vậy.) Còn đối với người chị ghét: đập nồi, la hét, chét bánh kem, hắt nước. 】
Tô Hành bật cười, cái cậu nhóc này chắc hay gây họa cho đồng đội lắm.

Đối với người cô thích... chỉ cần đánh thức một cách dịu dàng?

Hình như không tốt lắm? Tô Hành liếm môi, có chút rung động muốn thử.

Lại đọc thêm một vài phản hồi nữa, tất cả đều chỉ là những câu bình luận đùa dai.

Tô Hành từ bỏ, yên lặng để điện thoại xuống, quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang say giấc ngủ trên giường.

Cảm thấy có chút khó chịu trong người.

Giây tiếp theo, cô chạy vội xuống lầu.

Từ phòng bếp cầm ra hai cái nồi sắt, lon ton chạy lại lên phòng Chu Lệnh Hành.

Chậm rãi đến gần cái người vẫn còn đang ngủ say kia, bởi vì nằm nghiêng nên chỉ thấy được có nửa khuôn mặt.

Tô Hành mỗi tay một nồi, chậm rãi giơ tay gõ.

Tiếng kim loại va chạm nhau cực lớn, ngay cả Tô Hành cũng cảm thấy tai mình muốn chấn động luôn rồi.
Chu Lệnh Hành đột nhiên bật dậy từ trên giường, mày nhíu chặt, nhanh chóng mở mắt.

Mê mang nhìn quanh phòng một lượt, phát hiện Tô Hành đang đứng một góc trong phòng.

Anh cười nhạt, sao mà lại có thể nằm mơ thôi cũng thấy cô ấy chứ, đúng là có độc mà.

Nghĩ vậy, Chu Lệnh Hành tiếp tục lăn ra giường ngủ tiếp.

Thấy Chu Lệnh Hành ngồi dậy, Tô Hành không khỏi cảm thấy mừng rỡ, xem ra cách này không tồi.

Không thể ngờ được là chưa đến hai giây, anh lại quay ra ngủ lại.

Cảm thấy không phục, Tô Hành lại lần nữa giơ hai cái nồi lên gõ, lần này không hề do dự tí nào, hướng tới lỗ tai Chu Lệnh Hành gõ.

Chu Lệnh Hành vung tay lên, hất bay cái nồi trong tay cô đi.

Hai cái nồi rơi xuống mặt đất, âm thanh bao vang dội.

Ngay sau đó, cô cảm thấy cổ tay của mình bị người đàn ông nắm lấy rồi kéo xuống.
Tô Hành nhanh chóng mất đi trọng tâm, cả người ngã xuống giường của anh.

Bên này, Chu Lệnh Hành vừa mới kéo Tô Hành xuống, rất tự nhiên ôm cô gái vào lòng, vuốt tóc cô hai lần.

Miệng còn lẩm bẩm: "Oa Oa, đừng nháo."

Tô Hành cảm thấy tim mình đập nhanh cực, cô không dám động đậy, cứng đơ người nằm yên trong lòng Chu Lệnh Hành.

Oa Oa?? Ai??

Người đàn ông dường như cảm nhận được người trong lòng mình đang cứng đờ, anh khẽ vươn tay lên vuốt nhẹ lưng cô.

Hết lần này đến lần khác, vỗ về xoa dịu: "Đừng vội Oa Oa, lát nữa anh dắt em đi, giờ để anh ngủ một lát đã."

Từ từ, lát nữa dắt đi?

Oa Oa là tên của một con chó?

Chu Lệnh Hành vậy mà lại đem cô nhầm thành một con chó?

------------

Đôi lời của dịch giả:

Dạo này thấy mình edit dở ghê :v mà đọc hoài vẫn không biết edit sao cho hay nữa ==""

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play