Tiểu nhị nói đến đây cũng cười: "Việc này đều do vị huynh đệ kia nói cho ta biết. Có lẽ có hơi phóng đại, dù sao tiên môn cũng có tôn ti trận tự. Cho dù trưởng lão và Tiên Tôn có thật sự nổi lên tranh chấp. Bọn họ nhất định sẽ theo sau Tiên Tôn, tất nhiên sẽ không nổi lên cãi cọ."

"Ừm." Vân Lạc Đình nghe danh hào của hai người này rất quen tai. Tu sĩ trong Thăng Dương Tông có liên quan đến nhà đấu giá, do hai người bọn họ cầm đầu.

Tiểu nhị thay xong đèn dầu nói: "Hai vị quan khách chậm rãi dùng, tiểu nhân đi trước."

Đóng cửa lại, Vân Lạc Đình hạ một trận pháp xuống: "Nghe lời tiểu nhị nói, linh thú hoá hình ở Mặc gia, hẳn là bị hai người kia mang về."

Vân Lạc Đình càng hướng về việc bọn họ không đưa linh thú hóa hình đến nhà đấu giá.

Trưởng lão và Tiên Tôn tranh nhau trông coi, cũng không phải vì muốn tự mình đưa nó qua.

Mặc dù nhà đấu giá có thể đưa cho bọn họ thứ bọn họ muốn, nhưng nó chỉ là một phần. Nếu như bản thân mình có thể nắm giữ linh thú hoá hình. Vậy là không phải chịu sự khống chế của người khác nữa.

Không cần phải chấp nhận giao dịch không công bằng lúc giao dịch nữa.

Linh thú hoá hình đang ở trong tay bọn họ. Nếu kéo dài thời gian, chỉ sợ sẽ xảy ra vấn đề lớn.

Vân Lạc Đình nói: "Chúng ta......"

"Ta kêu con rối đi tìm chỗ của linh thú hoá hình." Bùi Huyền Trì gắp lại miếng cá đã nguội, đổi thành miếng còn nóng: "Ngươi ăn vài miếng trước đã."

Vân Lạc Đình gật đầu. Thăng Dương Tông không lớn, nhưng nổi danh là tông môn luyện khí. Ngoại trừ đại trận hộ sơn của tông môn, hẳn là sẽ bày ra Pháp khí ở xung quanh, để con rối đi thăm dò đường trước mới tốt.

Buổi tối cũng không thể đưa bái thiếp. Chỉ có thể tránh người trông coi sơn môn lén đi vào.

Nếu bọn họ trực tiếp đi vào, không biết nên làm gì. Cũng không biết nên đi đâu để tìm linh thú hoá hình, ngược lại thật phiền toái.

---

Sáu con rối không hóa hình. Mà dùng ma khí né tránh đại trận hộ sơn, đi vào bên trong tông môn.

Khí tức hư vô, mờ mịt biến mất trong bóng đêm. Dù có tu sĩ nhìn thấy cũng khó có thể phân biệt bằng mắt thường.

Vân Lạc Đình chờ sau núi Thăng Dương Tông, đợi con rối đi ra ngoài.

Bùi Huyền Trì dùng ma khí thâm nhập vào đại trận hộ sơn. Hắn lặng lẽ thay đổi một phần hoa văn trên trận pháp, đủ để mở ra một cái cửa nhỏ cho hai người đi vào.

Đợi con rối dùng thần thức truyền tin ra. Bùi Huyền Trì đã hạ bùa ẩn thân lên người hai người, nói: "Đi thôi."

"Được."

Thăng Dương Tông không phân ra thời gian luyện khí.

Có một vài luyện khí sư sẽ cảm thấy ban đêm luyện khí càng có thể tĩnh tâm hơn. Pháp khí được luyện ra sẽ có cấp bậc cao hơn, nên cố ý lựa chọn luyện khí vào ban đêm.

Mỗi luyện khí sư sẽ dùng một lò khác nhau. Nhưng đều không ngoại lệ tản ra linh khí nóng rực.

Chỗ bên cạnh, sau khi luyện khí sư luyện khí xong sẽ thu lại lò luyện rồi rời đi. Mồi lửa linh khí kia không bao lâu sẽ tự tản ra.

Nhưng Thăng Dương Tông có quá nhiều luyện khí sư. Hồi trước có một mồi lửa của một luyện khí sư còn chưa tan đi. Vị luyện khí sư tiếp theo đã luyện khí ngay tại chỗ đó, thế là mồi lửa linh khí kia càng ngày càng nồng đậm.

Dưới hoàn cảnh này, thật ra lại càng thuận tiện cho luyện khí sư.

Chỉ là, đối với người bên ngoài mà nói thì nó có hơi nóng.

Sở dĩ địa giới của Thăng Dương Tông nóng như vậy, không phân biệt bốn mùa. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, có lẽ nó không thoát khỏi liên quan với Thăng Dương.

Vân Lạc Đình nắm tay Bùi Huyền Trì. Cậu thử tản một chút linh lực ra, bao quanh người.

Tu sĩ cần đến gần mới có thể phát hiện ra. Nhưng linh thú cùng tộc lại có thể sớm ngửi thấy khí tức linh lực. Cũng coi như là biến tướng nói cho linh thú bị bắt một tiếng, có người cùng tộc đến cứu ngươi.

Theo chỉ dẫn của con rối, trên đường đi vào hậu viện. Trong viện trống rỗng. Có một đạo trận pháp bay trên trời, giống như màn sáng buông xuống. Linh lực của lá chắn tiếp giáp với mặt đất, thông thẳng xuống dưới.

Ở trong trận pháp, có một người nằm nghiêng trong đó, giống như hôn mê bất tỉnh.

Không có người ở đây trông coi. Trong viện trống rỗng chỉ có một người này.

Đến gần nhìn, Vân Lạc Đình phát hiện ra trên mặt hắn có một vết máu đã khô. Trên người càng có nhiều hơn, nhìn thì giống như là màu đen của quần áo. Nhưng trên thực tế lại bị máu thấm ướt.

Vân Lạc Đình nhìn qua Bùi Huyền Trì, truyền âm hỏi: "Đây là vị gia chủ của Mặc gia sao?"

Bùi Huyền Trì: "Đúng vậy."

Con rối chỉ dẫn đến đây thì dừng, xung quanh không có linh thú hoá hình. Vân Lạc Đình đoán, có thể nơi này từng là nơi linh thú ở. Sau linh thú bị mang đi, mới dùng pháp khí để giấu đi hơi thở của linh thú, cho nên mới như thế.

Vân Lạc Đình muốn mở trận pháp này ra trước, cứu gia chủ Mặc gia ra. Nhưng mà tay cậu còn chưa kịp chạm vào trận pháp, đã nghe thấy tiếng bước chân.

Vân Lạc Đình vội kéo Bùi Huyền Trì ra sau.

Lúc này, gia chủ Mặc gia đang hôn mê đột nhiên mở to mắt. Tầm mắt hắn không sai lệch dừng trên người Vân Lạc Đình.

Ánh mắt kia, tràn đầy cảnh giác.

Vân Lạc Đình mơ hồ cảm thấy, hình như người này nhìn thấy cậu.

Hai gã đệ tử Thăng Dương Tông đi vào, nín nhịn thở dài: "Hầy, thật phiền phức. Con linh thú hóa hình kia đúng là mưu mô xảo quyệt. Nó còn có thể tự phong bế linh lực, thịt cắt xuống đều không dùng được."

"Linh thú mà, vốn dĩ chính là như thế." Một dã đệ tử khác đi lên: "Nhanh qua đây giúp đi, kéo tên này qua đó. Hai người bọn họ không phải là phu thê tình thâm sao. Đến lúc đó cứ hạ mấy đao lên người này trước. Coi con linh thú kia có thể chủ động khôi phục linh lực hay không."

"Đến đây."

......

Tuy gia chủ Mặc gia tỉnh táo, nhưng hắn bị thương nặng. Tay chân lại bị đánh gãy, căn bản không thể cử động, chỉ có thể tùy ý hai gã đệ tử kéo đi.

Vân Lạc Đình kéo tay Bùi Huyền Trì, lặng lẽ theo sau bọn họ.

Dù sao Thăng Dương Tông cũng không chuyên làm những loại chuyện nhắm vào linh thú hóa hình. Phần lớn thời gian Tiên Tôn và trưởng lão cũng chỉ trao đổi với nhau. Tất nhiên không có đinh Toả Hồn nhắm vào linh thú hay Cố Linh Hoàn.

Linh thú hoá hình bị bắt đến nhà đấu giá. Sau khi bị đeo mấy thứ này lên, thì dù có muốn điều động linh lực, tự huỷ linh hạch của mình đi cũng không thể được.

Cũng may Tiên Tôn của Thăng Dương Tông không giỏi làm mấy chuyện này. Nếu không, có khả năng linh thú hoá hình kia không thể chống đỡ được đến lúc bọn họ tới.

Bất tri bất giác đi vào hậu viện của chủ viện. Một con linh thú khổng tước  trắng như tuyết bị nhốt bên trong lồng sắt.

Nam tử mặc quần áo trưởng lão ngồi trên trường kỷ. Trong tay ông ta cầm một thanh chủy thủ: "Ngươi thật sự không chịu khôi phục linh lực?"

Khổng tước trắng cúi đầu, đối với lời Vân trưởng lão nói ngoảnh mặt làm ngơ.

Trưởng lão Vu Vân đối với chuyện nàng không thèm nhìn cũng không tức giận, chỉ nói: "Lão hủ đã sai người đi mời phu quân của ngươi tới. Đợi lát nữa phu quân ngươi đến, ngươi cũng đừng hối hận."

Khổng tước trắng liếc mắt nhìn ông ta: "Hắn là nhân tu. Ngươi lấy lý do gì làm hắn bị thương?"

"Gia chủ Mặc gia bị linh thú hoá hình mê hoặc, đánh mất thần trí, được trưởng lão Vu Vân mang về tông môn tỉ mỉ cứu chữa. Không ngờ gia chủ Mặc gia đột nhiên công kích y tu trong tông môn. Trưởng lão Vu Vân kịp thời ra tay, cứu y tu, gia chủ Mặc gia chết tại chỗ."

Giọng điệu nói chuyện của trưởng lão Vu Vân bình thản, giống như đang nói chuyện bình thường, nói xong thoại bản, ông ta càng cười hỏi: "Ngươi cảm thấy...... Cái lý do này có tốt không?"

Khổng tước trắng đột nhiên ngẩng đầu lên, cắn răng nói: "Thăng Dương Tông nói như thế nào với tiên môn chính đạo!"

"Nếu ngươi cảm thấy lý do này ko ổn. Ta có thể vì ngươi nghĩ một lý do khác tốt hơn." Trưởng lão Vu Vân chậm rãi trầm sắc mặt xuống. Ông ta nhếch môi, giống như đang trào phúng khổng tước trắng trước mặt ngây thơ.

Móng vuốt khổng tước trắng hung hăng nắm lan can phía dưới. Nhưng nàng không mở miệng nói một chữ với ông ta.

Nhìn thấy khổng tước trắng không để ý mình. Sắc mặt trưởng lão Vu Vân lại lần nữa thay đổi. Ông ta chậm rãi nói: "Ta không có tâm tư khác, chỉ là muốn một ít máu thịt của ngươi giúp ta một chút. Ngươi tự khôi phục lại linh lực của mình giống mấy ngày trước. Chúng ta hợp tác, chẳng phải là tốt sao?"

Khổng tước trắng cười lạnh, hợp tác?

"Ngươi nằm mơ."

"Đừng nói lời chết như vậy. Ngươi nhìn xem, người trong lòng ngươi đến rồi." Trưởng lão Vu Vân phe phẩy cây quạt trong tay: "Ta còn nhớ rõ, lúc đó ở phủ Mặc gia. Hắn liều mạng bảo vệ ngươi, không tiếc tự bạo cũng phải ngăn cản chúng ta, bảo vệ ngươi rời đi."

"Nếu không phải đệ tử chúng ta nhanh tay lẹ mắt. Chỉ sợ gia chủ Mặc gia đã chết."

Trưởng lão Vu Vân nói: "Tình cảm hắn dành cho ngươi chân thành. Ngươi...... Sẽ không phớt lờ nỗi đau của hắn chứ?"

Gia chủ Mặc gia bị vứt trên mặt đất. Ngay cả ngón tay cũng không cử động được.

Khổng tước trắng trợn tròn mắt: "Ngươi đã làm gì hắn?!"

"Còn không phải tại ngươi không chịu phối hợp. Ta chỉ có thể tìm gia chủ nói chuyện. Hiện tại, nói cho ta biết đan phương luyện chế đan dược. Nên sử dụng linh thú như thế nào mới có thể phát huy được công dụng lớn nhất. Nói hết ra cho ta, sau đó khôi phục linh lực phối hợp cho ta."

"Chỉ cần đan dược được luyện ra. Ta tất nhiên sẽ không làm khó ngươi."

"Không chỉ có thế, ta còn có thể chăm sóc ngươi thật tốt và gia chủ Mặc gia. Bảo vệ tốt hai kẻ các ngươi."

Đôi mắt xanh biếc của khổng tước trắng gắt gao nhìn ông ta. Nếu không phải có cái lồng sắt kia, chỉ sợ nàng đã lao ra liều mạng với trưởng lão Vu Vân.

Trưởng lão Vu Vân thấy thế, ông ta khẽ nâng cây quạt lên. Đệ tử trực tiếp giơ chủy thủ lên cao đâm xuống!

Vân Lạc Đình nâng tay lên, một đạo linh lực yên lặng bao lấy đầu mũi của chuỷ thủ. Nó cứng rắn túm nghiêng phương hướng của thanh chuỷ thủ kia đi.

Tuy là như thế, nhưng kiếm khí vẫn làm cánh tay của gia chủ Mặc gia bị thương. Máu tươi chảy ra, che lấp vết máu đã khô lúc trước.

Khổng tước trắng hét lên: "Đừng!"

"Thật sự không nói sao?" Trưởng lão Vu Vân cười nhạo: "Ngươi như vậy, là đúng với hắn sao?"

Gia chủ Mặc gia nhắm chặt mắt lại, cơ thể chưa từng cử động.

Khổng tước trắng cắn răng. Nàng không hề biết cái gọi là đan phương luyện đan bằng linh thú. Nàng chỉ biết trưởng lão Vu Vân không biết, nên mới cố ý nói như vậy.

Nàng không hề biết luyện đan. Cho dù có thật sự báo linh tinh tài liệu cho ông ta. Thì trưởng lão Vu Vân nhất định vẫn sẽ tìm luyện đan sư xem xét qua đan phương rồi mới luyện chế.

Khổng tước trắng không có cách động tay động chân lên đan phương. Nàng cắn chặt răng không nói.

Vân Lạc Đình đi đến bên cạnh khổng tước, cậu vỗ vai nàng từ phía sau.

Khổng tước trắng sửng sốt. Vân Lạc Đình thuận thế viết một chữ lên vai nàng: Kéo.

Khổng tước trắng chậm rãi ngẩn đầu lên, nhìn thấy trưởng lão Vu Vân vẫn chưa chú ý tới phía sau mình. Đạo khí tức lúc nói chuyện thuộc về linh thú khiến đáy lòng nàng cảm thấy an toàn. Đè nén suy nghĩ dưới đáy lòng, nàng nói: "Đan dược nhiều như vậy. Nếu ngươi muốn luyện chế từng cái. Dù có lấy máu thịt của ta, cũng không dùng được bao lâu, ta sẽ chết."

Khổng tước trắng cười nhạo nói: "Dùng chuyện này lừa chúng ta. Ngươi nghĩ là ta ngu sao?"

"Không không không, ngươi không nghe hiểu ý của ta. Ta đang nói, ngươi nói cho ta, hắn có thể sống. Ngươi không nói, hắn nhất định phải chết. Mà ngươi...... Ta đành phải hợp tác với người khác. Mặc dù không chiếm được quá nhiều, nhưng lại có thể lấy được không ít đan dược, pháp khí vào tay."

"Có thể một dao này chỉ là một miệng vết thương nhỏ. Đối với ngươi mà nói nó không tính là gì." Trưởng lão Vu Vân ung dung giơ tay lên: "Lão đại, lão nhị!"

Một gã đệ tử trực tiếp túm gia chủ Mặc gia lên. Một tên khác dùng dao đâm thẳng ngực hắn!

Vân Lạc Đình sửng sốt. Cậu lập tức không rảnh nghĩ nhiều, trực tiếp quăng một đạo linh lực qua, đánh bay thanh chủy thủ.

"Kạch!"

Chủy thủ rơi thẳng xuống mặt đất.

Trưởng lão Vu Vân lập tức đứng dậy: "Ai?!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play