Viên đan dược kia giống như không cần phải dùng linh lực để luyện. Sau khi ném linh thảo của mình vào là có ngay đan dược mới đi ra.
Luyện đan sư nhìn cây linh thảo trong tay mình vừa mới bứt được vào lá, lại nhìn đan dược ở bên cạnh không ngừng bay ra.
Cho dù có gian lận cũng không thể luyện nhanh như vậy được!
Viên đan dược kia như hận không cần phải dùng linh thực, nó tự bay ra ngoài.
Lần đầu tiên Vân Lạc Đình luyện đan nên không khống chế tốt số lượng. Bình sứ cậu chuẩn bị không đủ dùng.
Lấy viên đan dược ra nếm thứ, hương vị...... bình thường.
Có thể do cậu ăn nhiều đan dược đặc cấp rồi nên giờ có thể cảm giác rõ sự đối lập giữa linh lực trong đan dược cấp thấp.
Nhưng mà, vì cậu rất thích mùi vị của linh thảo luyện ra đan dược. Cho nên viên đan dược này cũng không tính là khó ăn.
Vân Lạc Đình đã sắp không chứa nổi đan dược. Cậu vốn muốn chờ sau khi linh thảo trong lò luyện đan ngưng tụ hết rồi mới dừng lại. Kết quả, lửa của lò luyện đan đã tắt, nhưng đan dược bên trong vẫn tiếp tục bay ra ngoài.
Vân Lạc Đình: "???"
Vẻ mặt hoang mang.
Bùi Huyền Trì thấy thế nói: "Linh lực được rót vào đủ để linh thảo ngưng tụ thành đan."
Không cần phải dùng tay nữa.
Vân Lạc Đình gật đầu, linh thảo cậu ném vào cũng không nhiều lắm: "Ta dọn dẹp một chút. Ngươi về luyện đan để tham gia đại hội trước đi."
"Được."
Trong lúc nói chuyện, trong tay Vân Lạc Đình đã chất thành một ngọn núi linh đan nhỏ.
Ngay từ đầu cậu còn chưa có để ý, sau đó thì......
Thực sự càng ngày càng nhiều.
Nếu không phải có trận pháp, chỉ sợ nó đã chen chúc đến chỗ luyện đan sư bên cạnh.
Luyện đan sư bên cạnh nhìn cảnh này đến ngu người.
Hắn mê mang đến mức ngay cả linh thảo trong tay mình cũng không thèm hái xuống.
Không chỉ có luyện đan sư kia mê mang. Mà đại diện của các tiên môn ở địa vị cao, và các trưởng lão Ngũ Hoa tông, đều chú ý đến cảnh tượng bên này.
Đệ tử Ngũ Hoa tông ngơ ngác nói: "Chuyện này...... là thật hay giả vậy? Cái lò luyện đan kia bị làm sao thế? Còn có thể tự luyện ra đan sao?"
Đệ tử bên cạnh lắc đầu. Mặc dù hắn chưa nghĩ ra đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn giải thích: "Lò luyện đan là của tông môn. Chỉ là cho luyện đan sư mượn để tham gia thi đấu mà thôi. Tất nhiên lò luyện đan không có khả năng tự luyện đan."
Dần dần, chỗ để Vân Lạc Đình đứng cũng sắp mất, cái lò luyện đan kia cuối cùng cũng dừng lại.
Vân Lạc Đình nghĩ một chút, dứt khoát không để ý nó nữa. Cậu đứng dậy đi đến chỗ Bùi Huyền Trì, giống như lúc trước Bùi Huyền Trì luyện đan, dựa vào bên cạnh hắn.
Trên đài cao, mặt chưởng môn không chút thay đổi nhìn chằm chằm một tấc vuông bị chất đầy đan dược kia: "Danh húy của luyện đan sư kia là gì? Hai vị luyện đan sư quen biết nhau sao?"
"Đúng vậy." Nữ tu mở quyển sách trên tay ra, nhẹ giọng nói: "Trong đó có một vị là linh thú của luyện đan sư kia."
Tông chủ gật đầu, không nói nữa, chỉ là ánh mắt như có như không nhìn về phía bọn họ.
So với trên đài cao tương đối yên tĩnh, đệ tử vây xem có vẻ ồn ào hơn rất nhiều. Trận pháp có thể ngăn cản âm thanh của người bên ngoài. Cho dù bọn họ có la hét ầm ĩ cũng sẽ không quấy rầy đến luyện đan sư. Tất nhiên bọn họ cũng không cần cố tình nhỏ giọng nói chuyện.
"Không nghĩ đến ở trong đại hội luyện đan còn có thể nhìn thấy kỳ quan." Tu giả mặc đồ trắng cười nói: "Nếu ta trở về nói chuyện này với ca ca của ta. Sợ là ca ca sẽ cảm thấy ta bịa đặt lung tung, nói ra để trêu đùa."
"Ai nói không phải. Tuy chỉ là đan dược cấp trung, nhưng có vài luyện đan sư có thể luyện ra bốn, năm viên đan dược trong một lò đã có thể coi như không tệ. Nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt...... Đúng là nhân ngoại hữu nhân."
"Lần này ta đến đại hội, đợi đã......Sao ta lại cảm thấy trời tối lại?"
Tu sĩ mặc áo trắng cân nhắc nói: "Có thể là sắp mưa, vị trí đứng đầu của đại hội lần này hẳn là sẽ thuộc về vị luyện đan sư kia. Thật sự quá mức kinh người, cũng không tìm ra luyện đan sư thứ hai có thể làm ta khiếp sợ như thế."
Hắn đang nói thì nghe thấy tiếng đồng bạn bên cạnh kinh hô lên: "Trời ơi! Ngươi mau nhìn kìa —— ngưng đan, có đan kiếp sắp đánh xuống!"
Tu sĩ mặc áo trắng sửng sốt: "Hả?!"
Hắn vừa ngẩng đầu lên, đã thấy trên bầu trời hoàn toàn bị mây đen bao phủ, sấp chớp cuồn cuộn.
"Vòng thứ nhất đều đưa ra linh thảo bình thường. Tại sao lại xuất hiện cấp cao...... Không, đây là đan dược đặc cấp!"
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều ồ lên.
"Đặc cấp! Đan dược đặc cấp!"
"Lão phu thế mà có thể may mắn nhìn thấy đan dược đặc cấp xuất hiện!"
"Là thật hay giả vậy? Dùng linh thảo bình thường cũng có thể luyện ra đan dược đặc cấp!"
"Cái gì?! Chỉ dùng linh thảo bình thường! Trời ạ, bây giờ ta có thể đi xuống được không? Ta muốn làm quen với vị luyện đan sư kia."
"Ta cũng muốn!"
......
Nhưng phía dưới là tầng tầng thủ vệ và trận pháp. Khiến bọn họ không thể không dừng lại bước chân, chỉ có thể mỏi mắt trông mong.
Trong lòng bọn họ đều ôm một ý nghĩ, chờ đến lúc đại hội luyện đan kết thúc. Trận pháp vừa biến mất, bọn họ lập tức xông lên. Nhất định phải cướp được vị trí đầu tiên làm quen với đại sư!
Chưởng môn nhìn thấy đan dược đặc cấp xuất hiện lập tức thay đổi sắc mặt, trầm giọng nói: "Một lát nữa mời hai vị đại sư vào thư phòng, bản chưởng môn có chuyện quan trọng cần thương lượng."
"Vâng."
"Đan kiếp này phải làm sao bây giờ?" Trưởng lão tâm tính ổn định không khỏi hỏi: "Đan kiếp có khả năng sẽ làm vỡ trận pháp."
Chưởng môn suy nghĩ một chút, ông còn chưa nói chuyện, đã có vị trưởng lão bên cạnh nói: "Lão hủ nguyện ngăn cản đan kiếp cho đại sư!"
Sau đó lại có người hô lên: "Ta cũng có thể!"
Âm thanh liên tiếp vang lên, còn có tiếng tranh cãi.
"Vẫn để ta đi thôi, công pháp ta tu luyện chú trọng luyện thể. Bị đánh vài cái cũng không có gì. Trưởng lão tuổi lớn, không thể mạo hiểm."
"Đừng có nói bậy! Chỉ là đan kiếp mà thôi, chưa thể đánh chết được lão hủ đâu!"
......
Chưởng môn nhìn bọn họ cãi nhau, dứt khoát đi ra ngoài. Chuẩn bị lúc đan kiếp đánh xuống thì đi ra đỡ, giúp Bùi Huyền Trì ngăn cản đan kiếp.
Nhưng, đan kiếp kia nhìn thì đáng sợ, lại căn bản không có ý đánh xuống.
---
Bây giờ Vân Lạc Đình nhìn thấy đan kiếp đã không quá để tâm. Những lần luyện đan trước đó trong bí cảnh, đan kiếp chỉ ngưng tụ ra mây thôi.
Có cậu ở đây, đan kiếp này sẽ không đánh xuống.
Sau khi ngưng đan chỉ có hai viên, dù sao cấp bậc của linh thảo không cao. Có thể vượt cấp luyện ra đan dược đặc cấp, là bởi vì Bùi Huyền Trì đã bỏ thêm linh vật trong nhẫn trữ vật. Sau lại đó lại dùng linh lực để luyện đan, lúc này mới dung hợp được nó lại.
Nên đan ngưng ra tất nhiên là không có nhiều.
Đan dược này chính là luyện cho Vân Lạc Đình. Bùi Huyền Trì bỏ nó vào bình sứ rồi đưa cho cậu: "Ta còn bỏ vào ít bạc hà mèo, hẳn là ngươi là sẽ thích."
Vân Lạc Đình cười thu lại đan dược. Cậu để vào trong nhẫn trữ vật bên cạnh những loại đan dược khác Bùi Huyền Trì luyện cho cậu.
Luyện đan là một chuyện rất tốn thời gian. Có luyện đan sư luyện một lần đan dược có khả năng phải tốn cả ngày, có nhanh cũng cần đến vài canh giờ.
Bọn họ đã luyện thành đan dược. Nhưng đối với luyện đan sư khác mà nói, bây giờ mới chỉ là lúc bắt đầu.
Luyện đan chưa kết thúc, bọn họ chỉ có thể ở trong trận pháp, không thể đi ra ngoài.
Vân Lạc Đình duỗi eo. Lúc cậu đang muốn biến lại làm mèo rồi nghỉ ngơi trong lồng ngực Bùi Huyền Trì. Thì trận pháp trước mặt hiện ra một vết nứt, có một đệ tử mặc trang phục Ngũ Hoa tông đi vào: "Hai vị đại sư, chưởng môn chúng ta mời hai vị vào thư phòng nói chuyện."
Nghe vậy, Vân Lạc Đình không hề cảm thấy kinh ngạc, cậu đứng dậy nói: "Đi thôi."
Đệ tử đi đằng trước dẫn đường: "Xin mời."
Lúc Vân Lạc Đình đi ra ngoài mới phát hiện, thật ra có rất nhiều luyện đan sư không luyện đan. Ánh mắt từ khắp nơi đều dừng ở nơi Bùi Huyền Trì luyện đan.
Luyện ra đan dược đặc cấp, là mục tiêu cả đời của mỗi luyện đan sư. Tận mắt chứng kiến đan dược đặc cấp xuất hiện, làm sao còn để ý đến chuyện luyện đan của mình nữa.
Cho dù là luyện đan sư mang tâm thái chơi đùa đến, hay là vì những linh vật hiếm lạ kia. Thì giờ phút này cũng không còn tâm tư luyện đan.
Ngay cả trưởng lão Huyền Ưu đứng ở chỗ xa cũng vậy. Mặc dù đã được nhìn thấy mấy viên đan dược đặc cấp. Nhưng cụ thể luyện như thế nào ông chưa từng nhìn thấy.
Mãi cho đến khi Bùi Huyền Trì đi ra khỏi tầm mắt của bọn họ. Lúc này luyện đan sư đang ngồi mới lưu luyến rời tầm nhìn, ổn định lại tinh thần chuyên chú luyện đan.
Sau khi chưởng môn phái người xuống liền quay về thư phòng, rót sẵn nước trà: "Hai vị đại sư, mời ngồi."
Nhìn thấy người đã ngồi xuống, chưởng môn nói: "Vừa rồi ta nhìn thấy đại sư luyện ra hai viên đan dược đặc cấp. Tuy rằng đại hội có quy định, đan dược luyện chế ra phải giao một phần cho tông môn. Nhưng đan dược đặc cấp không có khả năng làm theo quy định này. Cho nên mới muốn hỏi đại sư một chút, viên đan dược đặc cấp kia có thể bán cho tông môn không?"
Nếu thật sự theo quy định, chỉ sợ dù là đan dược đặc cấp, cũng phải giao cho tông môn.
Nhưng...... Chưởng môn không ngốc. Đồ vật quý như thế, nếu thật sự giao cho tông môn, tóm lại chính là muốn kết thù với luyện đan sư.
Hơn nữa, cấp bậc linh thảo mà tông môn cung cấp không cao. Cho dù có mang đi bán cũng không được bao nhiêu tiền, vốn dĩ không thể so sánh với đan dược đặc cấp.
Ông tình nguyện dùng thêm ít ngân lượng mua của Bùi Huyền Trì. Cũng không muốn thật sự lấy đi đan dược đặc cấp, đó chính là đang tìm đường chết.
"Không bán." Bùi Huyền Trì nhàn nhạt nói: "Hai viên đan dược kia ta làm cho đạo lữ. Nếu muốn đan dược đặc cấp, có thể luyện lúc khác."
Bạc hà mèo không có nhiều. Đan dược mà mèo nhỏ thật sự cảm thấy thích cũng ít. Chỉ có hai viên, tất nhiên là muốn để lại cho Vân Lạc Đình.
Chủ ý của chưởng môn là đan dược đặc cấp, cũng không nhất thiết phải là đan dược hôm nay luyện ra. Có thể luyện ra đan dược đặc cấp khác là tốt nhất. Có thể chọn, là có thể...... Tìm được đan dược thật sự thích hợp chữa bệnh cho tiên giả.
Còn về chuyện luyện đan có thể thất bại hay không, chưởng môn không để trong lòng. Dưới hoàn cảnh như vậy mà Bùi Huyền Trì vẫn có thể nhẹ nhàng kết đan, tất nhiên là không cần phải lo lắng.
Chưởng môn suy nghĩ một chút, nói: "Đại sư, linh thảo luyện ra đan dược có thể do ta chuẩn bị hay không?"
"Có thể."
Chưởng môn cân nhắc nói: "Đan dược đặc cấp đã không thể dùng linh thạch để đo, đại sư có thích linh vật nào hay không?"
Dõ dàng là chưởng môn của một tông môn nhưng lại không tự cao tự đại. Trong lời nói cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ không cẩn thận làm Bùi Huyền Trì mất hứng, từ chối luyện đan.
Tính tình của luyện đan sư cấp cao đều luôn bất ổn, đối đãi với luyện đan sư đặc cấp càng phải thêm cẩn thận mới đúng.
Chưởng môn suy đoán, khẳng định Bùi Huyền Trì đến không phải để giải ưu cho ông. Như vậy chính là hứng thú với những thứ trong đại hội.
Hơi suy nghĩ một chút, chưởng môn lập tức đoán được Bùi Huyền Trì đến vì cái gì: "Đại sư đến đây vì hai món linh vật trong đại hội? Ta liền phái người đến lấy linh vật cho đại sư."
Bùi Huyền Trì biến trà nóng không còn phỏng tay nữa, chuyển cho Vân Lạc Đình: "Không cần, luyện đan trước."
"Được, đại sư chờ một lát, ta đi một chút rồi sẽ quay về: " Chưởng môn cũng rất nóng lòng. Nhưng ông không thể nói, giờ phút này Bùi Huyền Trì chủ động nhắc đến. Tất nhiên là ông không chần chờ nữa, đứng dậy đi ra ngoài.
"Ngươi còn định tham gia vòng tiếp theo của đại hội sao?" Đầu ngón tay Vân Lạc Đình khẽ chạm vào chén sứ, cười nói: "Tự mình thắng được những món linh vật đó."
"Ừ."
Như vậy cũng đỡ phiền toái, tránh mang tai tiếng.
Luyện đan sư chưa chắc sẽ nói những thứ này, nhưng sẽ luôn có người không tốt.
Hắn nghe những lời này không sao cả, dù sao đã thành thói quen. Nhưng khi tranh cãi sẽ kéo theo người bên cạnh vào, Bùi Huyền Trì không muốn mèo nhỏ bị trỉ trích.
Hơn nữa, chỉ là đứng đầu đại hội luyện đan mà thôi. So với việc trực tiếp lấy linh vật đi cũng không khác gì nhau.
Thần thức của Vân Lạc Đình và hắn giao hòa. Tất nhiên có thể biết được hắn đang suy nghĩ cái gì. Đôi mắt cậu không nhịn được cong lên, đặt hai tay trên vai hắn, ghé sát vào hôn hắn: "Không cần lo lắng cho ta. Ngoại trừ ngươi, ta không quan tâm đến những thứ khác."