Hôm qua đón giao thừa, hôm sau không có gì để làm.
Tân Uyển ngủ nướng đến 10 giờ mới rời giường, ăn xong bữa sáng thì dắt chó đi dạo. Mùi pháo vẫn còn phảng phất trong bầu không khí, trên đường có gia đình đang đi chúc tết, Cầu Cầu không biết bị cái gì, ráng lao về phía đứa trẻ, Tân Uyển suýt chút nữa vị vụt tay, nhưng vẫn vô tình chọc cho đứa nhỏ đỏ mắt, rụt người trốn sau lưng mẹ.
"Cháu xin lỗi." Tân Uyển vội xin lỗi, lặp đi lặp lại mấy lần, lúc người ta đi hết rồi cậu mới nửa ngồi xổm xuống, gõ đầu Cầu Cầu, "Mày làm cái gì vậy hả?"
Cầu Cầu liếm bàn tay cậu, lấy lòng cọ lên đầu gối, lúc về đến nhà lại trở nên như cũ, chỉ là không tìm được tấm đệm ghế — tấm đệm đã được cất từ sớm, bỏ trong ngăn tủ – nên nó quay sang cắn bao nilon, Tân Uyển phí sức rất lớn mới giật lại được.
"Bực mày chết mất." Tân Uyển bóp miệng nó, xem còn sót bao nilon không, "Cái này không ăn được!"
Cầu Cầu vẫy vẫy đuôi, hai chân sau nhảy nhót, kêu mấy tiếng rồi lại đi cắn đồ.
Vào đêm đón giao thừa, Tân Uyển suy nghĩ rất nhiều điều cho năm mới, cậu định làm một bữa lẩu, còn tính mua một bó hoa để cho có cảm giác nghi thức, mà điều đầu tiên trên thực tế là mang Cầu Cầu đi thiến. Chuyện này đã được tính toán mấy ngày trước rồi, cậu đã hỏi ý kiến của bác sĩ, chỉ cần nhịn ăn nhịn uống trước khi đi là được.
Cầu Cầu là chó đực, vẫn chưa tới kỳ động dục mà đã rất hung hăng, nếu tới thì có khi không quản được nó.
Tân Uyển lấy tiền lương của mình ra, nhắm chừng cũng đủ. Nếu không đủ thì cậu chỉ đành phải khui bao lì xì.
Cần phải tắm sạch sẽ cho Cầu Cầu trước khi đến bệnh viện, nó hồn nhiên không nhận ra gì hết, cứ tưởng hôm nay được đi dạo hai lần vào ban ngày, lúc ra khỏi cửa chạy rất nhanh. Tân Uyển chọn một bệnh viện công ở trung tâm thành phố, lúc trước tới đây xử lý vết thương trên tay, Tân Uyển để ý thấy bên cạnh có bệnh viện thú y.
Bệnh viện thú y không đóng cửa vào ngày Tết, nhưng không có nhiều người đến, lúc Tân Uyển đẩy cửa vào, nghe được tiếng chó sủa, rất non nớt, còn có mùi cồn, làm thủ tục đăng ký xong, cậu dẫn Cầu Cầu đi khám.
Trên đường đi Tân Uyển thầm hỏi y tá: "Em nghe trên mạng nói, lúc đưa thú cưng đi thiến thì phải diễn kịch, nếu không chúng sẽ hận chủ nhân, nên là em có cần phải diễn chút không ạ? Diễn thế nào ạ?"
"Đọc ở đâu đó? Thời buổi này rồi, không phải cứ là diễn viên thì mới có thể đi thiến chó được." Cô y tá cười, "Không cần đâu, lúc thiến chỉ cần em đừng ở bên cạnh, đừng đưa vào, để nó không nhìn thấy em là được, thế thì nó sẽ không hận em đâu."
Tân Uyển bất chợt hiểu ra, ngượng ngùng cười cười, rồi lặng lẽ rời đi lúc làm mấy mục kiểm tra cuối, trước khi đi còn đưa mắt nhìn hai quả trứng của nó, thở dài. Cậu không đi quá xa, chỉ loanh quanh gần bệnh viện, ngây người ngồi trên băng ghế, nhìn sắc trời xanh nhạt.
Đợi chừng mười bảy phút, Tân Uyển đứng lên, đoán chừng cuộc phẫu thuật đã tiến hành hơn một nửa, vừa tính vòng về bệnh viện thì bỗng nghe thấy dường như có người đang gọi cậu.
"Tiểu Uyển!"
Giọng nói rất quen thuộc, nhưng rồi cảm thấy xa lạ, Tân Uyển mờ mịt nhìn qua, thấy bóng dáng của một người đàn ông trung niên, dắt tay một đứa trẻ, người đàn ông đến gần, nhìn cậu từ trên xuống dưới, môi run lên, rồi gọi một tiếng "Tiểu Uyển".
Đầu óc Tân Uyển trống rỗng, nhưng bản năng còn nhanh hơn suy nghĩ, cậu nghe thấy giọng nói khó tin: "Ba?"
Một tiếng này đã rất lâu chưa gọi, rất mới lạ.
Tân Uyển không nhớ lần cuối mình gọi ông là khi nào, chỉ nhớ rõ lúc ba mẹ cậu ly hôn, cậu mới chỉ bảy, tám tuổi, cậu chỉ nhớ những cuộc cãi vã không hồi kết, thuốc là của ba, còn có âm thanh quăng vỡ chén đĩa của mẹ.
Tân Uyển nhớ rõ đánh giá của mẹ về ông: Thứ vô dụng, nghèo xơ nghèo xác, lù khù im thin thít, đồ con rùa nhát cáy.
Đúng là rất im lặng, so với mẹ của cậu, người ba Tân Hướng Đông của cậu không thích nói chuyện, chậm chạp, nhưng những lúc cãi nhau ông sẽ ôm cậu qua một bên, xoa đầu trấn an cậu, nói "Đợi chút nữa rồi hãy làm bài tập nhé con", khi còn bé dù không hiểu chuyện nhưng vẫn thấy sợ hãi, Tân Uyển chỉ biết gật đầu, nói "Dạ".
Không rõ ly hôn lúc nào, Tân Uyển vẫn nhớ được cái hôm Tân Hướng Đông rời đi, hoàng hôn kéo dài chiếc bóng ra một đoạn dài, cô đơn lẻ loi, lúc sắp đi ông còn xoa đầu cậu, ánh mắt giấu đi rất nhiều cảm xúc, không rõ ràng, vừa cười vừa nói lời cuối: "Ba với mẹ ly hôn rồi, nhưng ba vẫn yêu con, con biết không?"
Biết chứ.
Nhưng lúc ấy không thể nói ra những lời này, từ đó về sau cũng không có cơ hội để nói ra, cậu ở lại nhà của bà nội, mẹ đi làm ở bên ngoài, Tân Hướng Đông rất ít khi trở về, lúc xử lý hậu sự cho bà nội ông có về một chuyến, rồi lại cãi vả với mẹ, còn những thời điểm khác thì không gặp ông nữa.
Bây giờ gặp lại lần nữa, Tân Uyển ngoại trừ ngây người ra thì không có phản ứng nào khác, cố gắng nhìn ra dấu vết ở trong ký ức từ khuôn mặt đó, Tân Hướng Đông đã già rồi, bàn tay nắm kéo cậu đầy vết chai, lời nói mang theo giọng địa phương: "Ba tìm con lâu lắm rồi."
"Sao ba lại ở đây..." Tân Uyển ngập ngừng mở miệng, "Không phải ba đang làm việc ở phía Nam sao ạ?"
"Ba vừa về năm nay, em gái của con sắp đi học rồi, học ở bên đây, nên ba quay lại." Lúc Tân Hướng Đông cười lên, nếp nhăn trên mặt càng hiện rõ, "Ba hỏi thăm nhiều người lắm mà vẫn không biết con đang ở đâu, giờ em gái con đang bị cảm, ba nhìn qua bên này thì nhìn thấy con, nhìn rất lâu mới dám lên tiếng gọi, đúng thật là con rồi."
Tân Uyển cúi đầu nhìn bé gái kia, bộ dáng khoảng chừng bốn, năm tuổi, cặp mắt đen láy, sợ hãi ngước đầu nhìn cậu.
"Con rảnh không? Nếu con rảnh thì theo ba qua KFC ăn cơm nhé, cha con mình tâm sự chút nhé."
Tân Uyển lắc đầu, chỉ bệnh viện thú y cách đó không xa: "Con dẫn chó đi thiến, chút nữa là phẫu thuật xong rồi, chắc không thể đi ăn cơm ngoài rồi ạ." Cậu chần chừ, lấy điện thoại ra, "Để con thêm WeChat của ba nhé, khi nào rảnh mình nói chuyện, được không ạ?"
Tân Hướng Đông có chút khó xử: "Ba không dùng WeChat, không thì con cho ba số điện thoại của con đi."
"Vâng." Tân Uyển đồng ý, điện thoại của Tân Hướng Đông hơi lag, nhập mật mã xong rất lâu mới mở được, lưu số xong, ông lại đưa mắt nhìn cậu, môi ngập ngừng, "Ba không cản đường con nữa, con đang gấp mà, lần sau nói chuyện nhé, mấy ngày sau ba rảnh. Vậy ba dẫn em gái con đi trước nhé."
Tân Uyển "vâng" một tiếng, hai người đi rồi cậu mới cúi đầu nhìn tay mình, nắm lại, buông ra, lặp lại hai lần, có quả thông khô rơi trên mặt đất, gió thổi qua liền lăn lọc cọc, trước mắt cậu không có thứ gì, cứ như đang nằm mơ, không quá chân thực.
Cậu hít sâu một hơi, bấy giờ mới đi về hướng bệnh viện thú y.
Cầu Cầu đã thiến xong, mang vòng cổ Elizabeth, biểu cảm rõ héo hon, nằm bất động trên giường, y tá đang nói gì Tân Uyển không nghe rõ, chỉ gật gật đầu. Ở trong bệnh viện thú y cả buổi chiều, đút cho Cầu Cầu ăn đồ dinh dưỡng cao cấp, chiếc kim tiêm phải đợi tới hôm sau mới có thể rút ra được, đợi uống thuốc xong Tân Uyển mới ôm nó về nhà, không ngừng vuốt lông cho nó.
Kế hoạch ăn lẩu và mua hoa tươi ban đầu không thể thực hiện được nữa, Tân Uyển lại nấu sủi cảo đông lạnh, nhưng chỉ ăn năm, sáu cái rồi tiếp tục đi ôm Cầu Cầu, quan sát phản ứng của nó — ngoại trừ biểu hiện uể oải ra thì không còn gì khác.
Hôm nay cuộc gọi video của Tống Hành đến muộn, Tân Uyển không muốn nhận, cậu đoán rằng có lẽ mình sẽ không cười nổi, nhưng cũng không đành lòng cúp máy, hít sâu vài hơi mới nhận, thế mà cậu vẫn cười được, còn quay Cầu Cầu cho anh xem, Tống Hành mặc áo khoác cao bồi, nhìn thoáng qua cứ tưởng còn sinh viên, anh nói: "Trông nó không vui vẻ lắm."
"Dù sao cũng mất trứng rồi mà." Tân Uyển thở dài, "Trứng không còn, sao mà nó vui cho được ạ?"
"Vậy còn em."
Tân Uyển sửng sốt: "Em?" Nghĩ thầm, trứng của em vẫn còn mà, anh hỏi làm gì chứ?
Tống Hành hỏi: "Không vui à?"
"Không có ạ." Tân Uyển phủ nhận theo bản năng, rồi thấy xoang mũi mình chua xót, không thể giả vờ vui vẻ nữa, cậu chỉ ngưng cười, ngón tay đặt lên vòng Elizabeth, thấp giọng nói: "Em sẽ kể với anh sau nhé? Nếu nói trong hôm nay, em sợ em sẽ lừa anh mất, em không muốn nói dối với anh."
Tống Hành im lặng một hồi lâu, chỉ nhìn xoáy tóc của cậu, nói: "Được."
·
Ngày thứ ba, cậu quyết định đi gặp Tân Hướng Đông.
Xử lý xong những vấn đề sau khi khiến cho Cầu Cầu, lúc này cậu mới gửi tin nhắn. Địa điểm hẹn gặp là ở KFC ở tầng hầm của quảng trường nhân dân — Tân Hướng Đông dường như rất phấn khởi với việc này. Vẫn chưa đến giờ cơm, mới 10 giờ, Tân Hướng Đông đã chờ ở đó, trên bàn gọi rất nhiều đồ ăn, đều là món ăn trẻ con rất thích, lần này ông không dẫn con gái theo.
Tân Uyển cảm thấy không được tự nhiên, thấp giọng gọi một tiếng "Ba", lúc mở miệng cảm thấy hơi lạ lẫm, lúc này mới ngồi xuống.
"Này, ba có gọi chút đồ, con đói thì cứ ăn đi nhé." Tân Hướng Đông đẩy trà sữa qua, "Tiểu Nhược thích uống cái này lắm, tầm tuổi này mấy đứa đều thích nhỉ?"
Tân Uyển không quá thích ăn nhanh như KFC cho lắm, nhưng vẫn nhận lấy, ống hút nhựa đâm vào rất khẽ, cậu khuấy mấy cái, tạm thời không ai lên tiếng, bầu không khí xấu hổ giằng co, chỉ có ca từ tiếng Anh vang lên, Tân Hướng Đông xịt sốt cà chua cho cậu, nói: "Lần trước gặp con mới học lớp 11 thôi, chớp mắt cái đã cao thế này rồi."
Đó là lúc xử lý tang sự cho bà nội, Tân Uyển vẫn cầm ống hút khuấy: "Không cao nhiều đâu ạ."
"Bây giờ ba..." Tân Uyển chọn lọc từ ngữ, vẫn không tìm được cách diễn đạt thích hợp, đành phải tiếp tục nói, "Tái hôn rồi ạ? Con gái của ba trông rất ngoan."
"À, cũng mấy năm rồi, ba quen biết mẹ của con bé ở công trường, không biết chữ nhiều, nhưng rất kiên nhẫn giáo dục con cái, cũng tới từ Tây Loan, sau này có lẽ cũng sẽ định cư ở đó." Tân Hướng Đông do dự giây lát, nói, "Thực ra em gái con còn nhỏ lắm, vẫn chưa tới tuổi đi học, ba tới đây vì nghe tin mẹ con mất rồi, không có người xử lý, con cũng không ai chăm sóc, ba nghĩ dù sao cũng từng là vợ chồng, nên tới đây."
Về chuyện của mẹ, Tân Uyển không biết nhiều, khi đó cậu vẫn còn trong trung tâm điều chỉnh kia, cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài, sau khi từ từ khôi phục trí nhớ, cậu cũng không cố gắng tìm hiểu, thậm chí còn cố tình tránh đi.
Tân Uyển thấp giọng nói: "Bà ấy tại sao lại mất vậy ạ?"
"Bị nhiễm trùng đường tiết niệu, nghe bệnh viện nói, lúc trước là viêm thận mãn tính, sau đó chuyển biến xấu, vẫn luôn làm thẩm tách, hôm đó huyết áp cao quá, mạch máu bị nứt, nên mất." Tân Hướng Đông đẩy sốt cà chua qua bên cậu, "Con ăn khoai tây chiên đi, nghe Tiểu Nhược nói chấm cái này ngon lắm — Thật ra thì mẹ con có tiền để chữa, nhưng không đi, lúc mất cũng không đem theo tiền."
Trái tim căng phồng đau nhói, như có bàn tay đang nắm lấy, khiến cho cậu không thở nổi. Tân Uyển muốn nói không phải, không phải, tiền của mẹ đã tiêu, tiêu hết cho cậu rồi, lúc cấp ba cho cậu đi học vẽ, trả học phí đại học cho cậu, sau đó phải trả chi phí dịch vụ hàng tháng cao ngất ngưởng cho trung tâm điều chỉnh, để điều trị bệnh đồng tính cho đứa con trai của bà.
"Ba có xem tin tức, chuyện đó rất lớn, rất nhiều báo chí đưa tin." Tân Hướng Đông cẩn thận quan sát sắc thái của cậu, giọng điệu nhẹ nhàng, "Ba biết chuyện mẹ con đưa con đến trung tâm điều chỉnh, là do bà ấy kích động —"