Lúc quay lại trường Lục Trung đã là ngày 13 tháng 1.

Cậu không lên kế hoạch trước, chỉ cảm thấy hôm nay rất sáng, trời rất xanh, chắc là không lạnh lắm, chỉ vậy mà thôi. Tân Uyển không nói với Tống Hành, cũng không chào hỏi trước bạn cùng trường, chỉ là ra khỏi nhà một chuyến rồi về, như là tham gia lễ tốt nghiệp vậy.

Sáng cậu ngủ quên, giữa trưa mới chậm rì rì sửa soạn. Đồng phục còn treo trong tủ quần áo, còn mùi bột giặt, Tân Uyển đứng trước gương soi mình, xuyên qua lớp kính mỏng thấy được bản thân của 6 năm trước, rất mới lạ.

Mấy ngày trước cậu đến nghĩa trang đưa sủi cảo cho bà nội, lúc trên đường trở về, cậu hỏi Tống Hành: "Hồi đó em nhất quyết phải vào được Lục Trung sao anh?"

"Ừ." Tống Hành nói, "Còn hỏi tôi cậu có đậu hay không, xém chút nữa là khóc rồi."

"Nào dễ khóc như vậy chứ, anh cứ nói quá." Tân Uyển xoa mũi, nhỏ giọng phản bác, rồi khó hiểu hỏi: "Sao nhất quyết phải tới đó chứ? Thật bướng bỉnh."

Vẫn là tuyến xe buýt cũ, rất đông người, chen tới chen lui xô đẩy lẫn nhau, may mà phần lớn đều xuống trạm bệnh viện nhân dân, sau đó Tân Uyển mới được ngồi xuống, lưng chảy đầy mồ hôi, lúc xuống xe gió lạnh thổi qua, phải nhảy tại chỗ mấy cái mới bớt lạnh.

Cậu mặc đồng phục nên không bị ngăn lại ngoài cổng, Tân Uyển thong dong đi thẳng vào trong, rõ ràng mới hơn mười ngày không tới nhưng cậu lại không nhớ rõ lớp, thiếu chút nữa là đi nhầm sang khu vực lớp 12, được nửa đường thì nghe có người gọi tên cậu, Tân Uyển quay đầu lại,nhìn thấy đầu tóc xoăn tự nhiên, Ôn Tương ngạc nhiên đến gần: "Là cậu thật này."

"Không phải giả đâu." Tân Uyển tìm được cứu tinh, nhiệt tình nói, "Lớp mình ở đâu nhỉ? Tụi mình cùng đi đi."

Ôn Tương vẫn nhút nhát, không giỏi ăn nói, dù gì cũng ngồi cùng bàn lâu như vậy nên cảm giác xa cách đã vơi đi bớt, lúc căng thẳng cô bé đều vô thức chạm lên mái tóc xoăn, giọng mang theo mềm mại ấm áp của một cô gái, "Cậu nghỉ học lâu lắm rồi đó, có việc?"

"'Ừm..." Tân Uyển cúi đầu, "Có việc gấp, bận lắm."

Ôn Tương nhìn mặt đoán ý, thấy cậu không muốn nói thêm nên không hỏi tiếp, bắt đầu ủ rũ: "Cậu đã bỏ qua nhiều bài lắm rồi đó, phải bổ túc lại rất lâu, kỳ thi cuối kỳ này phải làm sao bây giờ?"

"Không sao đâu, đừng lo." Tân Uyển nhìn cô bé, "Tớ không còn học ở đây nữa."

Đã đến lớp học, Ôn Tương dừng lại, ngây người nhìn cậu: "Hả?"

"Tớ muốn đến trường khác để học, ở đó thích hợp với tớ hơn, nên không cần phải lo việc này." Nụ cười Tân Uyển vẫn rất sáng, đứng dưới ánh mặt trời, nhẹ giọng nói, "Hôm nay tớ tới đây là để tạm biệt các cậu."

Bầu không khí trong lớp cứ như nước đổ vào dầu, ồn ào ầm ĩ, Trương Hạo là khởi nguồn, cậu ta nói mình nhìn thấy Tân Uyển ở ngoài — cuộc sống của học sinh cấp ba quá chán, ngoại trừ sách vở thì vẫn là sách vở, một bạn học lâu ngày không gặp cũng dễ dàng trở thành chuyện để nói, ngữ điệu cất cao, cảm xúc kinh ngạc.

"Ai?" Phương Ý Xuyên đột nhiên ngẩng đầu, trong tay còn nắm chặt bút, "Ông nói ai?"

"Tân Uyển đó." Dù lúc trước từng đánh nhau, nhưng đã là con trai thì không thể nào để thù qua đêm được, Trương Hạo hờ hững nói, "Ông quên rồi à, trước kia ngồi cùng bàn với ông đấy, vãi, trí nhớ kém thế."

Ghế vang lên một tiếng cạch, Phương Ý Xuyên bật dậy — Tân Uyển đẩy cửa sau, vừa đi vào là thấy ngay, cậu bẩm sinh đã cao, đứng giữa mấy chồng sách, có thể thấy rõ ràng. Tân Uyển cười với Phương Ý Xuyên, nhẹ nhàng vẫy tay, nhưng không được đáp lại, Phương Ý Xuyên vẫn luôn đứng nhìn cậu.

Ôn Tương kéo tay áo cậu, Tân Uyển lấy lại tinh thần, nghe cô bé nói: "Cậu ngồi ở trong."

"Tớ không có quên mà." Tân Uyển dở khóc dở cười, "Tớ đâu có bị đâm hỏng đầu."

Sách vở vẫn còn trên bàn, không có một hạt bụi, tựa như có người vẫn luôn sửa sang cho. Cậu tới đây không phải quay lại học, chỉ dừng lại ngắn ngủi mà thôi, vừa tính nói chuyện thì nghe tiếng chuông báo giờ vào học, cả lớp ồn ào cũng dần yên lặng.

Quả nhiên là dậy muộn, nếu không thì đã không vừa vặn như vậy.

Tân Uyển không trực tiếp rời đi được, đành phải rút sách giáo khoa ra. Tiết này là Địa lý, vừa mới nghe chưa được mười phút thì có một khuôn mặt ló ra từ cửa kính phía sau, bạn học thẳng sống lưng, khuỷu tay chạm chạm bạn cùng bàn. Tân Uyển nghe thấy tiếng mở cửa, bước chân tới gần, cậu quay đầu lại, Sở Hạc Phi cuộn quyển sách gõ lên bàn cậu, âm thanh không lớn: "Tới phòng tranh với thầy."

Đang giờ học, bên ngoài hành lang yên tỉnh, Tân Uyển nhẹ nhàng đi tới cửa sau, kêu một tiếng: "Thầy."

Sở Hạc Phi vẫn là dáng vẻ ấy, đầu tóc hoa râm, nếp nhăn trên mặt rất nhiều, đầu ngón tay dính phấn trắng, ông cẩn thận quan sát Tân Uyển một lúc, hỏi: "Cứ tưởng sẽ không còn được gặp trò nữa, chắc vẫn còn giận thầy nhỉ, đã lâu lắm rồi không đi học."

"Không đâu ạ, sao được." Tân Uyển cúi đầu, tay trái khẽ nắm vạt áo đồng phục, "Em biết lúc đó thầy cũng không còn cách nào khác, phải lừa em, còn để em không phải buồn nữa. Nếu em biết sớm thì đã không đi tra hỏi thầy."

"Biết rồi à." Sở Hạc Phi có chút ngạc nhiên, "Biết khi nào?"

"Không lâu đâu ạ, em mới biết gần đây thôi."

"Cũng tốt." Sở Hạc Phi gật đầu, trầm ngâm, thở dài, "Lúc trò vừa tới đây, mấy giáo viên khác đều cảm thấy khó tin, sao lại có người bỏ nhiều tiền như vậy chỉ để thêm một cái ghế trong lớp. lại còn không được thi, không có học bạ. Lúc thầy gặp trò thì nhận ra trò không biết những chuyện này, học hành rất thành thật. Các giáo viên khác kệ trò, còn thầy lại muốn quan tâm trò, tuy giấy không thể gói được lửa nhưng cũng không nên sợ lửa rồi buông xuôi chứ."

Ở trước mặt Sở Hạc Phi, Tân Uyển luôn có cảm giác khi ở với bà nội, có lẽ là khí chất của những trưởng bối tích lũy qua nhiều năm tháng, bọn họ đánh giá phân loại các quyển tập tranh ở trong văn phòng, chọn lọc sách nghệ thuật. Quyển Triết học nghệ thuật kia vốn chưa đọc xong một phần ba, đôi bàn tay rất nhiều lần xoa đầu cậu, tất cả đều đáng quý.

"Đối với em thầy là tốt nhất." Mũi Tân Uyển có chút chua xót, "Em nhớ rất kỹ, không quên."

Sở Hạc Phi hỏi: "Vậy trò sẽ không tiếp tục học ở đây nữa phải không?"

"Chắc là vậy rồi, cứ ở mãi cấp 3 cũng kì lắm."

Hai người không đi đâu khác, chỉ đứng ở hành lang, ở bên ngoài cửa sổ thủy tinh, mặt trời treo trên cao, bóng người chạy, nhảy, đưa bóng vào rổ ở sân thể dục. Sở Hạc Phi im lặng một lúc lâu, tiếc nuối mà nói: "Thầy vẫn không đành lòng khi phải xa thằng bé này lắm, sau này trò đi rồi, mấy bức tranh của thầy sẽ không còn chỗ trưng dụng nữa."

"Em cũng không đành lòng, thật đấy ạ." Tân Uyển nói, "Sau này em sẽ thường đến thăm thầy, thêm số điện thoại nhé thầy."

"Đừng gạt thầy nhé, ông già này mà bị gạt thì sẽ cho trò lên bảng tin liền đó." Sở Hạc Phi nói vậy nhưng vẫn lấy điện thoại từ trong túi ra thêm số, "Sau này trò đi đâu, đi làm? Hay vẫn tiếp tục học."

Tân Uyển nhập số: "Em vẫn ở đây ạ, nhưng xa hơn một chút, em học ở Học viện Mỹ thuật Tây Loan."

"Không tệ chút nào nhỉ." Sở Hạc Phi vỗ vai cậu, rồi tán dóc mấy câu, đôi mắt hơi đục kia đánh giá cậu thiếu niên, tựa như đang nhìn con cháu của mình, một lúc sau mới buông tay ra, nói: "Chút nữa thầy phải đi họp rồi, không thể ở đây mãi được. Không nói nhiều nữa, cũng đâu phải không gặp lại, trò phải đến thăm thầy thường xuyên đấy nhé. Cuối cùng thầy nhắn em vài chữ, coi như thầy giáo sáu tháng này chúc phúc cho trò."

Tân Uyển cảm thấy khóe mắt mình nóng lên, giọng nói hơi khàn: "Dạ, em nghe."

"Tương lai hứa hẹn." Sở Hạc Phi xoa tóc cậu, âm thanh trong hành lang trống trải tụ lại tai cậu, tựa như lưu lại mong đợi và hy vọng vô hạn, "Tiền đồ như gấm."

Sân bóng rổ bên ngoài vẫn còn người nhảy lên, chạy đi, sau khi Sở Hạc Phi đi rồi, Tân Uyển vẫn đơn bóng đứng bên cửa sổ ngẩn người, hà hơi lên cửa kính, viết những ký tự vô nghĩa, vẽ khuôn mặt tươi cười, bỗng nghĩ, cậu vẫn rất muốn làm một đứa trẻ, vĩnh viễn không lớn lên, không cần phải đối mặt với nhiều chia xa như vậy.

Dù là bất cứ ai.

Đứng ở cửa sổ cho tới lúc tan học, tiếng chuông vang lên, học sinh trong lớp ùa ra ngoài, Tân Uyển đang dùng lòng bàn tay đè lên song cửa sổ chơi với sỏi đất, vẫn còn chìm trong suy nghĩ, đến nỗi có người bên cạnh cũng không cảm nhận được, vừa thấy là giật mình: "Sao cậu không phát ra tiếng thế."

"Tớ..." Phương Ý Xuyên bối rối mà nói, "Tớ có lên tiếng, nhưng cậu không nghe."

Vậy là cậu có lỗi rồi, Tân Uyển vừa muốn mở miệng thì nghe Phương Ý Xuyên nói: "Cậu muốn chuyển trường hả?"

Đôi mắt ấy dường như rất đau thương, một cậu trai cao gần 1m8, khóe mắt ửng đỏ, Tân Uyển vô thức véo lòng bàn tay, nói: "Hôm nay thứ Tư, tiết sau là Âm nhạc, hay là Mỹ thuật nhỉ?"

"Âm nhạc."

"Vậy trốn một tiết Âm nhạc chắc không sao đâu." Tân Uyển cười lên, nhẹ giọng nói: "Nếu cậu có thời gian thì tụi mình đi tâm sự đi, tớ có lời muốn nói với cậu."

Nói lời tạm biệt với Sở Hạc Phi cũng không khó mấy, cái làm Tân Uyển khó giải quyết chính là nói với Phương Ý Xuyên, cậu nghĩ rất nhiều điều trong tình huống này, soạn ra vô số câu từ, nhưng lúc xuống cầu thang, dẫm lên bậc thang trắng sáng, cậu vẫn là vứt đi hết những lời lẽ tốt đẹp đó, lựa chọn thuận theo tự nhiên.

Khoảng cách từ tiết trước tới tiết sau rất ngắn, còn chưa kịp tới sân thể dục thì chuông báo vào học đã vang lên, hai người tùy ý chọn một nơi trống, Phương Ý Xuyên lại hỏi cậu: "Cậu phải đi sao?"

Tân Uyển gật đầu: "Đúng vậy, sau này sẽ không tới Lục Trung nữa."

"Là bởi vì... bởi vì tớ ư?"

Tân Uyển ngẩn người, vừa định nói "Không phải", đôi mắt Phương Ý Xuyên lại đỏ thêm chút, dừng bước, nhìn về phía cậu, khàn giọng nói: "Là vì tớ tỏ tình với cậu, cậu không muốn nhìn thấy tớ nữa, cho nên mới đi, phải không?"

Cái đề tài hai người trốn tránh thời gian qua cứ thể dễ dàng bị nhắc tới, Tân Uyển lắc đầu: "Không phải, nếu tớ là do cậu thì tớ đã không đến đây một chuyến rồi, lại còn gặp riêng để nói tạm biệt nữa, có mâu thuẫn không chứ?"

Phương Ý Xuyên lại im lặng, dứt khoát ngồi xuống bồn hoa bên cạnh, khoanh chân, Tân Uyển không ngại bẩn, ngồi xuống bên cạnh, cách nhau ba cọng cỏ úa vàng, cậu nói: "Thật ra tớ ở đây đã sáu tháng, không quen biết nhiều lắm, bây giờ chủ yếu là muốn nói tạm biệt với hai người thôi, một là thầy Sở, hai là cậu."

Phương Ý Xuyên khựng lại một chút.

"Vì tớ còn có chuyện chưa nói với cậu, nếu không nói ra thì sẽ thấy hơi bức rức." Tân Uyển nắm cọng cỏ, xoa trong tay, "Năm trước, cậu tỏ tình với tớ, khi đó đầu óc tớ choáng váng cả lên, không nói được gì hết, sau đó cũng không phản hồi gì với cậu, tớ phải nói ra hết mấy lời này mới được, chứ không sẽ không công bằng với cậu."

"Tớ biết cậu muốn nói gì, chẳng lẽ không phải là không thích à." Phương Ý Xuyên thấp giọng nói, "Tớ biết hết." Nhưng lại tồn tại một chút mong đợi không thực tế, thầm hy vọng, ra vẻ không thèm để ý: "Tóm lại là không có khả năng... thích tớ nhỉ."

Tân Uyển cười rộ lên, giọng điệu nhẹ nhàng, tựa như chỉ nói chuyện phiếm: "Tớ không thể thích cậu được, tớ trên 18 rồi, còn cậu vẫn còn vị thành niên, nếu mà lộn xộn thì là lừa gạt trẻ con mất."

Phương Ý Xuyên nghi ngờ nhìn cậu, thất vọng nói: "Cậu từ chối tớ thì cứ việc, đừng đùa giỡn kiểu này."

"Không có." Tân Uyển lần đầu nói chuyện này với người khác ngoài Trầm Du và Tống Hành, nhất thời có chút bất an, vẫn miết cọng cỏ ấy, dù đã khô nát, "Tớ chứ nói tuổi với cậu nhỉ, tớ hai mươi rồi, không phải mười bốn mười lăm."

Dù sao vẫn còn nhiều thời gian, Tân Uyển chọn lọc kể chuyện mình mất trí nhớ, cố gắng sắp xếp trật tự logic, mấy chuyện không nên nói thì sẽ không nói, Phương Ý Xuyên đã quên mất buồn rầu, cứ như là đang đọc sách, đôi mắt càng lúc càng mở to, lúc nói xong cũng không xoay người lại, ngẩn ngơ hỏi: "Cậu lừa tớ?"

"Không lừa mà." Tân Uyển ném cỏ sang một bên, trên tay hơi dơ, khá hôi, "Đã đến lúc này rồi mà còn lừa cậu nữa thì tớ cũng đau lòng biết bao."

Phương Ý Xuyên chưa kịp phản ứng lại, "A" một tiếng, nuốt xuống câu "Cậu chẳng giống hai mươi tuổi chút nào hết", đá viên đá nhỏ kế bên, "Thật ra ngay từ đầu tớ đã có cảm giác tớ và cậu không giống nhau rồi, nhưng tớ không nghĩ nhiều, cứ tưởng mình suy nghĩ sâu xa."

"Lúc tớ vừa tới đây, không quen biết ai hết, giáo viên thì làm lơ, cũng không hiểu mọi người đang nói gì, nên khó tránh khỏi nghi ngờ, còn nghĩ rằng mình ngốc như vậy mà sao lại đậu Lục Trung được chứ." Tân Uyển chống cằm, chậm rãi nói, "Chỉ có mình cậu là chịu nói chuyện với tớ, tớ cũng không hẳn là cô đơn, cậu cho tớ chép bài tập, còn có phụ đạo cho tớ, tớ đều nhớ rõ hết, đối với tớ cậu đặc biệt tốt, tớ cực kỳ, cực kỳ quý trọng cậu bạn này."

Hầu kết Phương Ý Xuyên giật giật, nói: "Nhưng sau đó tớ cố tình tránh xa cậu, lúc đó cậu ghét tớ lắm phải không, không nói gì mà lại làm lơ cậu."

"Đúng là tớ không hiểu, nhưng không có ghét cậu, chỉ cảm thấy có khi là vấn đề từ mình không."

"Cậu không có vấn đề gì cả." Phương Ý Xuyên nói rất nhanh, gấp gáp đến nỗi nói lắp, "Chẳng phải là vì tớ thích thích thích thích, đệt."

Tân Uyển buồn cười: "Đừng gấp." Cậu ôm đầu gối, tựa mặt lên, nói: "Thật ra tớ tới tìm cậu, nói chuyện này với cậu là vì tớ cảm thấy lúc đó mình vẫn chưa giải quyết tốt. Nếu tớ từ chối lời tỏ tình của cậu, để cậu nghi ngờ bản thân, cảm thấy mình thất bại, rồi nghĩ là vấn đề của mình, tớ không có ý đó, tớ biết cảm giác ấy đau khổ bao nhiêu, tớ không muốn."

Phương Ý Xuyên quay đầu qua chỗ khác, xoa tóc, rốt cuộc cũng không chịu nổi, nói: "Tụi mình thật sự không có khả năng nào sao?"

Tân Uyển nhẹ giọng nói: Tớ và cậu không có cách nào vượt qua tình cảm bạn bè được, không phải do cậu, mà là hoàn cảnh của chúng ta khác nhau, tớ không thích hợp với cậu. Mà cậu cũng không có vấn đề gì hết, cậu đặc biệt chân thành, cũng rất đáng yêu, nhưng cậu mới học cấp 3, sẽ còn gặp được rất nhiều người, thích mặc quần áo màu sáng, thích trồng hoa, thích chạy bộ buổi tối, thích uống rượu — đủ loại người hết, có lẽ sau này đôi khi cậu sẽ chợt nhớ đến tớ, nhưng khi đó cậu nhất định đã gặp được người tốt với cậu hơn tớ, người đó cũng sẽ thích cậu, chắc chắn sẽ có ngày đó."

Ánh mắt Phương Ý Xuyên dao động, ngẩng đầu nhìn cậu.

"Cho nên cậu phải tiếp tục hướng về phía trước, hướng đến tương lai tốt hơn." Tân Uyển tựa như anh trai vỗ vai cậu, "Phương Ý Xuyên."

Tạm biệt lúc nào kèm theo nước mắt, đau khổ, chua xót, là nước cỏ đọng trong lòng bàn tay, là bụi đất ở trên ống quần. Cậu muốn nói lời cuối, Phương Ý Xuyên không nói gì nữa, còn lại nửa tiết chỉ đi quanh trên sân thể dục, nhặt bóng rổ từ trên mặt đất lên, Tân Uyển hiếm khi ném được quả ba điểm, trong đầu nháy lên suy nghĩ: Tiếc là Tống Hành không có ở đây, nếu không thì đã khen cậu rồi.

"Chuyện đó..." Phương Ý Xuyên bỏ tay vào trong túi áo đồng phục, hỏi, "Vậy bây giờ cậu thế nào?"

"Cũng khá tốt, vẫn chưa tới khai giảng mà, chỉ lẩn quẩn ở nhà thôi." Tân Uyển nhặt bóng, ném lần nữa, không vào, cậu cũng không buồn, "Rất nhàm chán, không phong phú bằng ở trường."

"Vậy để tớ bớt thời gian photo cho cậu mấy bộ đề ở trường, để cho cậu phong phú."

Tân Uyển cười rộ lên: "Thôi đi."

Hình thức bên cạnh như thế này so với trước kia còn thoải mái hơn, có lẽ là vì đã nói ra hết, làm gì cũng công khai, không cần phải trốn tránh kiêng kỵ. Nói chuyện phiếm vài cậu, lúc gần hết tiết, Phương Ý Xuyên bỗng nghĩ tới, nói: "Trước kia chẳng phải cậu vẫn luôn tìm ai đó ở lớp 11A8 hả, tớ có quen một người bạn ở lớp đó, cậu muốn tìm ai thì tớ có thể giúp cậu hỏi thử."

"Hả?" Tân Uyển bấy giờ mới nhớ ra chuyện lúc trước, sờ mũi, "Lớp 11A8?"

"Đúng vậy, trước kia mỗi lần tan học cậu đều qua bên khối 11 tìm người mà?"

Nếu Phương Ý Xuyên không nhắc tới thì cậu thật sự không nhớ rõ chuyện này, Tân Uyển ngẩn người tự hỏi nửa ngày, tyx vẫy tay trước mặt: "Không sao, không nhớ rõ thì thôi, dù sao sau này cậu cũng không ở đây nữa mà, cũng vậy thôi."

Tân Uyển mong lung mà cân nhắc gì đó, rồi gật đầu, nhìn điện thoại: "Sắp tới giờ nghỉ giải lao rồi nhỉ, tớ nhớ là phải chạy thể dục."

Còn chưa được 5 phút, Phương Ý Xuyên gật đầu, hiểu rõ ý của Tân Uyển, bước lại gần, cậu nhìn vào mắt Tân Uyển, nói: "Tớ về lớp đây."

Tân Uyển dựa vào lan can sân thể dục, xua tay với cậu, cười rất nhẹ nhàng, nói đùa: "Sau này có việc gì thì gọi cho tớ, tư vấn thi đại học, tư vấn chọn nguyện vọng, còn mấy chuyện khác nữa, đều có thể nhờ đàn anh này tư vấn hết."

"Lại còn đàn anh... Còn lâu mới thi đại học mà." Phương Ý Xuyên cũng cười rộ lên, nhưng ý cười đó dần phai nhạt, tay buông ra rồi nắm chặt, nhẹ giọng nói, "Ôm một cái cuối cùng đi."

Ngày 13 tháng 1, 3 giờ 23 phút chiều, mặt trời vẫn chưa làm nhiệt độ đang dưới âm tan đi, ở trên sân thể dục xanh hồng đan xen, Phương Ý Xuyên ôm một chút ngây thơ của mình thời niên thiếu, cái ôm rất ngắn ngủi, cuối cùng cười với Tân Uyển, nói "Hẹn gặp lại", chỉ là khóe mắt có chút ửng hồng, nhưng không khóc, quay đầu đi, cứ thế tạm biệt sự trẻ con và dũng khí ngắn ngủi của mình.



Tác giả: Đã giải quyết xong Lục Trung! Tiếp theo có thể chậm rãi yêu đương rồi, ai cha, tôi thực sự rất muốn xem hai người xxx (Tống Hành x Tân Uyển)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play