*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tân Uyển không lên lầu luôn mà đứng ở chỗ khuất của hành liên nhìn xe rời đi.
Sắp đến Tết Nguyên Đán, các cửa hàng gần đây đều bật "Vận May Đến" um sùm, đồ trang trí Giáng Sinh còn chưa dọn hết, đèn lung linh, nơi nơi đều là không khí vui mừng hạnh phúc, Tân Uyển ngồi trên bậc thang, ngón tay đông cứng ủ trong khăn choàng, cậu ngây người rất lâu rồi mới chậm rãi bước lên.
Tiếng gõ cửa vang lên lúc Trầm Du đang hâm sữa bò – hồi trước lúc nào Tân Uyển đến y cũng sẽ chuẩn bị đồ uống, đa số là sữa bò. Đặt ly sứ lên đế lót ly giữ nhiệt, trong ly sữa màu trắng có vài bọt bong bóng trong suốt nho nhỏ. Y luống cuống tay chân dọn dẹp mặt bàn, hô một tiếng: "Đây! Tới liền, đừng vội!"
Tân Uyển nghe thấy tiếng lách cách bên trong. cửa được mở ra, Trầm Du lạnh phát run, đẩy vai cậu: "Chạy nhanh vào, đông chết, bên trong ấm hơn."
Trong phòng quả thực rất ấm, phía sau lưng Tân Uyển còn ra chút mồ hôi nhưng cậu vẫn cúi đầu vùi vào trong khăn.
"Quấn khăn không nóng à? Em cứ treo lên đó là được." Trầm Du chỉ giá đồ kế bên cửa.
"Không nóng, em sẽ mang luôn ạ." Tân Uyển chỉ cởi áo khoác lông trắng ra.
Trầm Du nhìn thấy tay trái bị quấn băng lúc cậu ngồi xuống, ngạc nhiên mở miệng: "Tay em bị sao vậy?"
"Em không cẩn thận nên bị kẹp, cũng lành rồi." Tân Uyển lắc đầu, nói, "Không có gì đâu."
Thấy Tân Uyển khách sáo, ủ rũ, Trầm Du ngẩng đầu nhìn cậu, động tác dừng lại một chút, rồi như chưa có gì xảy ra, vẫn đưa sữa bò qua như trước, giọng nói nhẹ nhàng: "Nhưng lâu rồi em chưa tới chỗ anh để cố vấn, anh cố tình đi siêu thị mua sữa bò nhập khẩu cho em đó, uống đi rồi không chừng cao lên thêm đấy."
Cuối cùng Tân Uyển cũng cười rộ lên, ôm cái ly: "Cũng đâu phải trẻ con, không cao thêm được nữa đâu ạ."
Những lời này vừa nói ra thì Trầm Du đã biết được tình huống, hỏi: "Tống Hành không đưa em tới à?"
"Anh ấy đưa em tới đây rồi đi luôn, chắc là có việc ở công ty." Tân Uyển chậm rãi uống sữa, có hơi nóng, cậu thổi mấy cái, "Khi nào xong anh ấy sẽ đến đón em."
Phòng tư vấn nhất thời chỉ còn tiếng hít thở và tiếng gió từ máy điều hòa, Trầm Du nhìn xoáy tóc cậu, bỗng không biết nói cái gì. Tân Uyển không giống như lúc trước, lúc trước cậu cũng cười như vậy, đôi mắt cong lên, có lúm đồng tiền nho nhỏ, nhưng ánh mắt nhẹ nhàng hơn, trong sáng thuần khiết, chưa từng trải qua bất cứ chuyện gì đau khổ và tổn thương, chứ không phải như bây giờ.
Trầm Du khép tay lại, nghiêng người về phía trước: "Sao bỗng dưng lại muốn đến tìm anh?"
"Là vì..." Ly sữa bò còn lại một nửa, Tân Uyển không uống tiếp, chỉ ôm trong lòng bàn tay để sưởi ấm, giọng nói rất nhẹ: "Là vì không được vui cho lắm, nên muốn tìm anh để tâm sự."
"Không ngại nói hết cho anh chứ?"
Tân Uyển há miệng thở dốc, muốn nói lưu loát ra hết những chuyện phức tạp xảy ra, nhưng có vẻ khó khăn, Trầm Du nói tiếp: "Chắc là em chưa ngủ trưa, cơm nước xong thì tới thẳng đây nhỉ."
"Vâng."
"Vậy ngủ ở đây một lát đi, anh vừa thay nệm mới lúc sáng, rất thoải mái đó." Trầm Du thuyết phục, "Chúng ta làm thôi miên, thuận tiện nghỉ ngơi một lát, em có thể kể cho anh những chuyện xảy ra trong mơ, được chứ?"
Đây có lẽ là cách nhẹ nhàng nhất để Tân Uyển tâm sự với y – trực giác Trầm Du mách bảo. Quả thực là cậu đồng ý, nằm lên trên giường. Nhưng quá trình cũng không thuận lợi, dường như Tân Uyển có chút kháng cự đối với thôi miên, mất khoảng nửa tiếng mới có thể tiến vào trạng thái, Trầm Du vỗ nhẹ lên bàn tay cậu, không ngừng nói với cậu: "Anh sẽ không tổn thương em, đừng sợ nhé."
Lúc thôi miên Tân Uyển cũng không cởi khăn choàng xuống, gương mặt vì nóng mà phiếm hồng, ngón tay siết chặt đuôi khăn choàng, tựa như đây là thứ duy nhất có thể hỗ trợ cậu, để cậu dựa dẫm.
Nói ra một cách khó khăn, Trầm Du dẫn đường cho cậu nói, lúc nghe đến đoạn nghĩa trang, y bỗng không đành lòng hỏi tiếp, quá tàn nhẫn. Con người không thể nào quen được với nỗi đau, dù cho bao nhiêu lần cũng không liên quan, chỉ cần vạch miệng vết thương ra là chảy máu. Tân Uyển vô thức lau nước mắt, lông mi không ngừng run, trạng thái của cậu không quá ổn định, chỉ khi nhắc đến Tống Hành sẽ tới đón thì cậu tỉnh lại ngay, thở gấp, mê man nhìn lên trần.
"Nằm một lát nữa đi." Trầm Du cầm khăn giấy lau khóe mắt cho cậu, "Đợi khi nào nghỉ ngơi cho khỏe rồi chúng ta nói tiếp, không vội."
Tân Uyển "vâng" một tiếng, nghiêng người ổn định hơi thở.
Nửa ly sữa bò còn dư đã lạnh, Trầm Du tăng nhiệt độ máy lên, đợi sữa bò được hâm nóng.
Qua một lúc lâu Tân Uyển mới xoay người xuống giường, vết thương bên tay trái ân ẩn đau, đau đớn có thể giúp người khác phân biệt được cảnh trong mơ và hiện thực, mang lại cảm giác an toàn cho cậu.
"Ổn rồi?"
"Vâng." Tân Uyển cười rộ lên, chóp mũi hồng hồng, rất đáng yêu, "Nghỉ đủ rồi ạ."
Trầm Du theo thói quen cầm bút bi trong tay, không hỏi trực tiếp: "Hôm qua đến khuya em mới về nhà nghỉ ngơi à?"
"Cũng không khuya lắm đâu ạ, cơm nước xong qua một lát là em đi ngủ rồi."
"Có gặp ác mộng không?"
Tân Uyển cúi đầu nhìn tay trái đang bị băng, nhẹ giọng nói: "Không gặp ác mộng, em ngủ trong phòng của Tống Hành, em vẫn luôn ôm anh ấy, có thể nghe thấy nhịp tim của anh ấy, nên ngủ rất ngon." Cậu chợt hỏi: "Bác sĩ Trầm, trước kia anh với Tống Hành học cùng trường đại học ạ?"
Dường như từ khi vào cửa đến nay, thậm chí là lúc thôi miên, Tân Uyển không gọi Tống Hành là "anh" như trước, Trầm Du đoán có lẽ là sau khi cậu biết mình mất trí nhớ thì không muốn kêu nữa.
"Sao bỗng dưng em lại hỏi tới cậu ấy? Đúng là cùng trường." Trầm Du nói, "Nhưng học kì hai năm hai thì cậu ấy đi du học."
Tân Uyển nhéo hổ khẩu trên tay, thấp giọng hỏi: "Anh ấy đi du học ở đâu vậy?"
"Nghe nói là nước Anh, hình như là một trường rất tốt, anh cũng không rõ cho lắm nhưng chắc chắn là rất lợi hại."
"Vậy lúc đó hai anh còn liên lạc với nhau không?"
"Có liên lạc chút, không thì cậu ấy sẽ không nhờ anh giúp mỗi khi có việc giống như bây giờ đâu." Trầm Du nghiêng người ra sau tựa vào ghế, tay tùy tiện gác phía sau lưng, "Cơ mà em tìm anh để làm cố vấn mà, sao lại đổi khách thành chủ thế này, em còn gì muốn hỏi không, để anh giải đáp một lượt."
Tân Uyển nhấp môi, ngước mắt nhìn y: "Lúc Tống Hành còn đi học, anh ấy có từng nhắc đến người yêu không?"
"Sao em lại hỏi cái này?" Trầm Du có chút buồn cười.
Tân Uyển cố chấp hỏi tiếp: "Anh ấy từng kể rồi ạ?"
"Hình như là chưa, mặt cậu ấy vẫn luôn lạnh như tiền ấy, cô gái nào lại rảnh rỗi mà theo đuổi chứ?"
Đầu ngón tay Tân Uyển trắng bệch, giọng nói rầu rĩ gần như không nghe thấy: "Làm gì có chuyện không ai theo anh ấy chứ..."
Trầm Du nghe không rõ: "Em nói gì?"
Tân Uyển im lặng một hồi, sữa bắt đầu sôi lên, Trầm Du tắt máy hâm nóng, vừa tính đưa sữa qua thì nghe Tân Uyển khàn giọng hỏi: "Vậy... Anh ấy có từng nhắc đến em với các anh không?"
Trầm Du ngẩn người, không phản ứng lại.
Ánh sáng tiến vào từ kẽ hở của tấm màn, hy vọng trong ánh mắt Tân Uyển tan rã đi, rất nhanh lại cười rộ lên, nghiêng đầu nhìn về một phía: "Chắc là anh ấy sẽ không nhắc em với người khác rồi nhỉ – chỉ là tình yêu gà bông thời cấp 3 thôi mà, hơn nữa em còn tổn thương anh ấy như vậy nữa, khiến anh ấy phải chịu trận dưới cơn mưa to, với lòng tự trọng kiêu hãnh của anh ấy, chắc chắn là rất chán ghét em rồi."
Trầm Du bấy giờ mới phản ứng, gần như khiếp sợ mà nhìn cậu, giọng nói bất giác tăng cao: "Em, em nhớ ra rồi?"
Tân Uyển nhấp nhấp môi, thấp giọng: "Chỉ nhớ tới một vài thời điểm lúc ở cấp 3 thôi, vẫn còn nhiều chuyện chưa nhớ được."
Trầm Du phấn khích rõ, gương mặt hồng lên, vỗ bàn một cái thật mạnh: "Đây là tin tức mà! Em nói cho Tống Hành chưa?"
Tân Uyển: "Chưa nói ạ."
"Sao lại không nói cho cậu ấy biết chứ? Cậu ấy mà biết thì chắc chắn sẽ vui lắm luôn đó, để anh gọi cho cậu ấy!"
"Bác sĩ Trầm." Tân Uyển hoảng loạn, hướng ánh mắt cầu xin về phía y, "Đừng nói với anh ấy mà, được không?"
Trầm Du không hiểu nổi: "Tại sao?"
"Đêm hôm qua lúc em ở trong phòng của anh ấy, anh ấy nói với em là trước khi em nhớ ra tất cả, anh ấy sẽ không bỏ em đi, sẽ luôn ở bên cạnh em." Tân Uyển nói, "Nên em nói dối, không nói sự thật với anh ấy, nếu anh ấy mà biết thì em không còn lý do để tiếp tục ở bên anh ấy nữa."
Trầm Du lại ngồi xuống: "...Nên em cho rằng, tới khi em nhớ ra hết thì Tống Hành sẽ lập tức vứt bỏ em à?" Y biết mình nhiều chuyện, nhưng vẫn hỏi một vấn đề lúc trước đã từng hỏi Tống Hành: "Em không muốn quay lại với cậu ấy à? Có lẽ cậu ấy cũng còn thích em đấy."
"Nếu anh ấy còn thích em, thì cũng chỉ là thích em của thời cấp 3, khi đó cái gì em cũng không hiểu, làm cái gì cũng chỉ nghĩ đơn giản rồi làm, ngây thơ cực kỳ, cảm thấy con người và thế giới này rất đáng yêu." Tân Uyển nhẹ giọng nói, "Nhưng mà bác sĩ Trầm, hiện tại em không thể nào trở lại là em của tuổi 16, 17 được, em không thể trở thành người mà anh ấy thích, em đã trải qua cái chỗ kia... Không thể tiếp tục ngây thơ được nữa."
Cậu nói: "Em không đòi hỏi gì nhiều, em chỉ muốn ở bên cạnh anh ấy mà thôi."
Trầm Du có hàng vạn lời muốn nói, nhưng cũng hiểu rõ ràng tình huống trước mặt, Tân Uyển không có tự tin, sợ sẽ mất anh, không dám bước ra nửa bước, còn y chỉ là người đứng xem, không phù hợp tham gia vào. Trầm Du ngồi trên ghế, thở dài, nói: "Anh sẽ cố gắng hết sức giữ bí mật này cho em, được chứ?"
Tân Uyển thật lòng cười rộ lên, nói: "Cảm ơn anh, bác sĩ Trầm."
·
Mùa đông trời mau tối, mới 5 giờ chiều mà bầu trời đã âm u, tựa như trời sắp mưa, gió thổi không ngừng, lá khô tích trên mặt đất từng lớp. Tống Hành đã đứng đợi cậu dưới lầu từ sớm, Tân Uyển kéo cửa xe ra, run cầm cập chui vào, giận dỗi nói: "Lạnh quá đi!"
Tống Hành tăng độ điều hòa trong xe lên, hỏi: "Vầy thì sao?"
"Không lạnh ạ." Tân Uyển đáp rất nhanh, kiềm chế không run rẩy nữa, "Toát cả mồ hôi."
Ngoài cửa xe có tiếng pháo nổ, loáng thoáng tiến vào, một cậu bé mặc quần áo dày ngồi xổm dưới đèn đường che lỗ tai lại, khói xám bay mịt mù. Tân Uyển bị nhiễm cảm giác vui vẻ ấy, nhìn về Tống Hành: "Sắp Tết rồi mà công ty vẫn còn nhiều việc cần làm sao anh?"
"Không có."
"Không phải anh vừa đến công ty ạ?"
"Không phải, chỉ là tới một số chỗ thôi."
Tân Uyển "ừm" một tiếng, không hỏi tiếp, chỉ là ánh mắt dường như không thể rời khỏi, cứ nhìn thẳng vào mắt Tống Hành, nếu có thể, cậu rất muốn được ngủ trong đôi mắt ấy, không tỉnh lại cũng không sao. Tưởng tượng như thế này khiến Tân Uyển có chút buồn cười, cậu nắm chặt đai an toàn, hỏi: "Vậy Tết này anh cũng sẽ bận như vậy à?"
Tống Hành ghé mắt nhìn qua: "Cậu muốn đi đâu?"
"Em?" Tân Uyển sửng sốt, "Tết anh không dành thời gian cho gia đình hả?"
"Bọn họ khá bận."
Gió nóng thổi ra hơi nước làm cho lông mi cậu ẩm ướt, Tân Uyển dùng sức chớp mắt, nói: "Vậy tụi mình làm sủi cảo đi, em muốn đốt pháo, nếu có rảnh thì tụi mình xem phim điện ảnh để đón Giao thừa đi." Lại cảm thấy bất an, hồi hộp hỏi: "Có nhiều quá không ạ?"
"Được."
Có lẽ sau khi nói ra hết sự thật cho Trầm Du, Tân Uyển cảm thấy nhẹ nhàng đi rất nhiều, cậu không kiêng kỵ gì mà sắm vai mình của trước đây trước mặt Tống Hành, không có gánh nặng gì, hoàn toàn tự do, Tân Uyển ngâm nga theo bài hát trên xe, cảm thấy rất vui vẻ.
Tống Hành hỏi: "Chiều nay muốn ăn gì không?"
Tân Uyển lau sạch sương mù trên cửa kính, thấy quán ăn bên đường, đôi mắt sáng ngời mà nói: "Có thể ăn malatang không ạ?"
Quán malatang rất đông, đa số là học sinh trường cấp 3 gần đây, đồng phục xanh trắng vội vã chạy xung quanh, Tống Hành rõ ràng không thích ứng được với nơi này, suy nghĩ rồi gắp chút rau dưa, thịt cũng chỉ có ức vịt và thịt xông khối, tổng cộng cũng chỉ đến mười đồng.
Còn Tân Uyển thì chọn rất nhiều, không cay quá, ít giấm.
"Ở đây lộn xộn quá phải không anh?" Xung quanh đều là trẻ con khóc nhốn nháo, còn có học sinh cấp 3 lớn tiếng cười đùa, tâm trạng phấn khích của Tân Uyển vừa mới bình ổn xuống thì giờ lại có chút lo sợ, "Em quên mất anh hẳn là rất hiếm khi tới mấy chỗ này."
"Trước kia từng tới vài lần." Tống Hành cởi hai nút áo sơ mi phía trên cùng, lúc buông tay xuống thì chạm phải cổ tay của Tân Uyển.
Tân Uyển lấy đũa và muỗng từ hộp nhỏ: "Sếp tổng mà cũng ăn cơm mười mấy đồng hả?"
Có người bên cạnh nhìn sang, cũng may coi câu này là thật, Tống Hành có chút không hiểu, bên tai hiếm thấy đỏ bừng lên, lại có chút buồn cười, thấp giọng nói: "Sếp tổng cái gì chứ..."
Malatang rất nhanh đã được đem lên, Tân Uyển vừa tính ăn thì bỗng trên cằm có cảm giác, Tống Hành chạm vào khăn choàng cổ của cậu, nói: "Không cởi ra à?"
"Em quên mất." Tân Uyển gấp gáp cởi ra, dùng một tay không tiện, Tống Hành giúp cậu cởi, ngón tay chạm lên cổ cậu, mạch đập nóng rực không thể giấu, thiếu chút nữa thét ra tiếng, Tân Uyển hoảng loạn cúi đầu, đẩy chén tương ngọt không cay của mình qua cho anh, rồi gắp bò viên, dường như rất ân cần, cậu thu tay lại: "Cái này ăn ngon lắm đó."
Tống Hành không từ chối, anh được dạy dỗ và đã trở thành thói quen, dù ăn malatang ở nơi đầy khói lửa náo nhiệt cũng rất bình tĩnh, Tân Uyển cũng cúi đầu xuống ăn, chân hơi tách ra, để chân phải mình tiếp xúc với chân trái của anh, kề cận nhau.
Nhất định trước kia cậu cũng từng làm như thế, bí mật gần gũi, vẻ mặt không có gì nhưng nhịp tim thì tăng nhanh.
Tân Uyển chắc chắn là như vậy.
Tay trái cậu không cử động được nhiều, nhưng vẫn có thể đỡ chén, Tân Uyển cắn viên khoai lang tím, hỏi: "Vậy trước đó malatang anh ăn có phải là rẻ hơn bây giờ không ạ?"
"Hồi cấp 3 rồi, không nhớ rõ."
Tân Uyển ngây ngốc chớp mắt, "à" một tiếng, cúi đầu ăn, không nói nữa.
Dù đã cố hết sức nhưng cuối cùng vẫn không ăn hết, malatang hơn hai mươi đồng, no căng tràn, nửa ngày cũng không tiêu hết, ngoài ra thì cả người toàn là mùi khói, gió lạnh thổi xung quanh không hề nhỏ. Lúc Tân Uyển lên xe vẫn còn ngửi được mùi trên người mình, ngồi trên ghế cứ bồn chồn không yên.
"Anh ăn thấy ngon không?" Tân Uyển nói.
Tống Hành nói: "Không tệ."
"Sau này không tới ăn nữa." Tân Uyển nói, Mùi khói bám khắp trong xe mất rồi."
Tống Hành cười lên, tay khẽ gõ lên tay lái.
Niềm vui trong mùa đông cũng không phải nhiệt độ, trở thành độ ấm. Lúc tới Sấu Nguyệt Lý, Tân Uyển vừa mới xuống xe thì gió thổi qua cõi lòng, niềm vui cũng hạ nhiệt, cậu bỗng nhớ tới cái gì đó, sở lên cổ.
Tống Hành vừa mới tắt xe, đi vài bước, nhưng không nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, lúc nhìn qua thì thấy Tân Uyển vẫn còn đang ngây người, anh nói: "Sao vậy?"
"Em quên khăn choàng rồi." Tân Uyển ngẩng đầu nhìn anh, hốc mắt đỏ ửng, dàng vẻ thỏa mãn đã biến mất không còn tăm hơi, "Sáng nay anh vừa đưa cho em mà."
"Ngày mai rồi lấy."
"Ngày mai đã bị người khác cầm đi rồi." Cậu sốt ruột, dường như chỉ một giây tiếp theo là sẽ khóc lên, xoay người bước đi, "Em quay lại đó lấy, anh về trước đi, em sẽ về ngay thôi."
Tay bị nắm, Tống Hành nhíu mày, nói: "Tân Uyển, chỉ là một cái khăn choàng mà thôi."
Tân Uyển run lên, giọt nước trong mắt lấp lánh, ngơ ngẩn nói: "Là em muốn lấy về."
Tống Hành nhìn cậu hồi lâu, đưa tay lau khóe mắt cậu, nắm cổ tay cậu đi lên xe: "Tôi đưa cậu đến đó tìm."
Trên đường quay lại không bật nhạc, đại não của cậu như đầu đọc đĩa chất lượng kém, vụn vặt lóe một chút phân đoạn ngắn, Tân Uyển nhìn chằm chằm cái mũ đỏ trên cây thông Noel ở ngoài, là mùa đông ư? Đúng vậy, có vẻ như là năm lớp 11, lúc đó tuyết đang rơi, cậu vụng về quấn khăn choàng lên cổ Tống Hành, nghiêm túc nói: "Cái này là khăn choàng cầu phúc đó, không được ném."
"Được khai quang rồi à?"
"Không, nhưng được em chúc phúc rồi."
"..."
"Mang nó có thể đẹp mã cả đời, thành tích học tập luôn đứng nhất, muốn gì được nấy, nhưng muốn thêm buff thì phải có điều kiện tiên quyết." mặt Tân Uyển không đổi sắc mà nói lung tung, "Phải nuôi em cả đời, nếu không sẽ mất hiệu lực, anh biết chưa?"
"Biết rồi."
Tống Hành nói như vậy, còn hôn lên chóp mũi dính tuyết của cậu.
Cái khăn choàng đó là duy nhất.
Không thể thay thế.
Chạy đến quán malatang mất mười phút, vị trí ban đầu đã có người khác ngồi, trên ghế trống trơn, trái tim như bị bóp chặt, không cho người khác thở, Tân Uyển không biết vì sao mà chỉ đứng yên ở một nơi nhộn nhịp, Tống Hành đè lên vai cậu: "Đứng ở đây đi."
Tống Hành đi tới trước quầy, thấp giọng nói vài câu.
Giọng của người phụ nữ rất vang: "À, là khăn choàng cổ màu đỏ đó à, phục vụ dọn rời, để tôi lấy cho!"
Tân Uyển nhìn anh cầm khăn choàng bước tới, cúi người quấn cho cậu, cậu hốt hoảng nhớ về đêm đông hôm đó, bầu trời như có tuyết rơi, giây tiếp theo sẽ hôn chứ? Tống Hành nhìn vào mắt cậu, nhẹ giọng nói: "Tìm được rồi."
"Về nhà được rồi chứ?"
—-
Chú thích:Malatang là món lẩu cay đường phố phổ biến ở Trung Quốc, bắt nguồn từ Tứ Xuyên, malatang có nghĩa là tê-cay-nóng. Khác với các món lẩu khác, malatang sẽ do thực khách chọn từng món ăn được xiên thành que và nước dùng, sau đó đưa cho người phục vụ. Món ăn sẽ được nấu và bỏ vào một chiếc bát để ăn tại chỗ hoặc mang đi.