Có đau khổ không?

Thật ra là không, Tân Uyển không có cảm giác đau khổ gì, cậu cảm thấy mình trở thành máy móc đã mấy năm không được bảo trì, mỗi cây đinh đều rỉ sét.

Cậu như đã xuất khỏi cơ thể, đứng dưới góc nhìn thứ ba, gần như lạnh nhạt mà nhìn — nhìn mình bò dậy trước mộ, hung hăng tự tát mình một cái, đau đớn khiến cho cậu phát run, rồi lại khóc nước mắt rơi đầy mặt, thậm chí còn nghĩ đến chuyện đào đất lên mà xem, nhưng cậu không còn sức để làm gì nữa, ngoại trừ bò dậy ngồi một bên thì chẳng làm được gì hết.

Ngọn cỏ bén đâm vào cổ chân cậu, mặt trời 5 giờ rưỡi đỏ rực, có chim lượn qua, sải cánh rất rộng, đôi mắt xám nhìn cậu chằm chằm. Tân Uyển sờ bức ảnh ấy — có chỗ phồng lên trên, phập phồng, như bà đang thở vậy.

Tân Uyển biết mình đang khóc, không biết đến khi nào mới ngừng, chỉ biết gió đông làm cho mặt cậu nứt nẻ, rất lạnh lẽo, nhưng cái lạnh này lại mang theo tê dại, tê dại như viên đá.

Trời tối rất nhanh, không đến 20 phút. Tân Uyển nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng, nhưng cậu vẫn giữ nguyên tư thế, mãi đến khi tiếng bước chân dừng lại trước mặt cậu, cái bóng bao trùm lên người thì cậu mới ngơ ngẩn ngước đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt của Tống Hành.

Tống Hành mặc áo khoác màu xám, khăn choàng cổ lỏng lẽo, tóc hai bên thái dương thấm ướt. Nhưng mà cậu nhìn đôi mắt kia đầu tiên, mang theo ấm áp tột độ, anh thở hổn hển, dưới nhiệt độ thấp hóa thành sương mù trắng.

Những lớp sương mù đó sẽ tiến vào phổi chứ? Tân Uyển muốn nói chuyện, lạc giọng, bấy giờ cậu mới phát hiện giọng nói của mình đã khàn đặc. Tống Hành ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào cậu, Tân Uyển nhìn thấy đường chân trời sau lưng anh, tia sáng trắng sữa cuối cùng đang chìm trong bóng tối.

Tống Hành duỗi tay chạm lên mặt cậu, lòng bàn tay mang theo hơi ấm, lời nói ra tựa như rất gian nan: "Bị ai đánh?"

Tân Uyển lắc đầu, cố gắng hắng giọng, lúc này mới nói thành lời: "Không ai đánh em hết, là em tự đánh mình." Cậu dừng một chút, "Là em... muốn xem mình có phải đang nằm mơ hay không, em nhớ là lúc nằm mơ sẽ không cảm nhận được cơn đau."

Đèn trong nghĩa trang sáng lên, Tân Uyển cầm tay anh, mặt dán lên lòng bàn tay, cậu quá lạnh, muốn tìm một chỗ để nương tựa. Tống Hành hỏi cậu: "Đau không?"

"Đau." Tân Uyển khép mắt, nhẹ giọng mở miệng, "Rất đau.". Cậu nhìn về phía bức ảnh ấy, khóe mắt có rất nhiều nếp nhăn, lúc cười rộ lên thì híp lại không thấy mắt đâu, "Nhưng em không tỉnh lại, em không có nằm mơ."

Cậu nói loạn xạ, lẩm bẩm: "Em không nhớ rõ gì hết, buổi chiều khi rời khỏi Sấu Nguyệt Lý, tài xế taxi vẫn luôn hút thuốc, sau đó là phòng 402 có một người phụ nữ, chị ta đẩy em vào trong đống thùng giấy... Mấy lời chị ta nói em đều không biết, có rất nhiều thứ em không biết."

Tân Uyển chợt nhìn về phía anh, ánh mắt cầu xin: "Cho nên là bà đã đi thật rồi sao ạ? Anh."

Tống Hành không nói nên lời. Điều này quá tàn nhẫn, để cho cậu một lần nữa chịu tổn thương, đây là trừng phạt.

"Em không tin một chút nào hết, không thể nào được, không gặp bà mới mấy tháng thôi mà. Hồi trước bà còn nói Tết này sẽ làm cho em sủi cảo thịt bò, em nói em muốn ăn sủi cảo màu xanh lục, vì em chưa từng ăn loại này bao giờ, bà ấy nói sẽ chuẩn bị rau cải trước đã." Tân Uyển nói, "Bà nói dối."

Tống Hành vuốt mái tóc bị gió thổi rối bù của cậu, chỉ gọi tên cậu: "Tân Uyển."

"Trên đó viết bà rời đi vào năm 2008. Năm 2008, năm 2008, ngoại trừ thế vận hội Olympic ra thì em không nhớ năm đó đã xảy ra chuyện gì nữa." Tân Uyển tiếp tục nói, nói rất chậm, rũ mắt, "Em đau đầu, rất muốn khóc, anh, anh biết cảm giác này không? Tựa như anh đang ở một nơi toàn là màu trắng toác, anh biết anh muốn cái gì, nhưng lại không biết đi hướng nào. Em cảm thấy bà muốn nói với em chuyện gì đó, nhưng bà nói gì thì em không nhớ rõ."

"Bà ấy..." Tống Hành nói, "Bà ấy nói với cậu rất nhiều chuyện."

Tân Uyển ngơ ngẩn nhìn anh.

Đã là chuyện của nhiều năm về trước, lời của Tân Uyển anh chỉ có thể nhớ đại khái, Tống Hành im lặng chốc lát, nhẹ giọng: "Bà nội của cậu nói, hy vọng cậu ăn ít kẹo nổ trước cổng trường lại, không tốt cho sức khỏe."

"Phải ăn nhiều rau và trái cây, không được kén ăn bỏ cà rốt."

Tân Uyển siết chặt tay, cả người vô thức run rẩy.

"Bà còn nói—"

Tân Uyển ngước mắt nhìn cậu, thời gian đọng lại rất lâu, rồi nghe Tống Hành nói.

"Nói là, hy vọng cậu vui vẻ hạnh phúc, mỗi ngày đều như vậy."

Tân Uyển không hỏi "Sao anh lại biết", chỉ cúi đầu, mặt đất xi măng bỗng xuất hiện vài vệt nước, khóc không ra tiếng, rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nức nở ép ra từ trong cổ, nấc lên một tiếng: "Đã, đã lâu lắm rồi sao ạ?"

"Bốn năm, đúng là đã lâu rồi." Tống Hành ôm đầu cậu, đưa cậu tựa vào lồng ngực mình, quần áo Tân Uyển đều rất lạnh, tay nắm chặt góc áo anh, hỏi anh: "Lúc đó em có khóc không?"

Khóc.

Tân Uyển đã ở với bà nội từ nhỏ, sống cùng nhau mười sáu năm. Năm 2008, bà nội Tân Uyển qua đời, nguyên do là sốt một trận, tuổi đã cao, không thể gắng gượng. Tống Hành nhớ rõ lúc Tân Uyển khóc, nước mắt nước mũi đầy trên mặt, khóc rống lên, rồi ôm anh, nghẹn ngào nói: "Tống Hành, sau này sẽ không còn ai yêu em như vậy nữa."

Cậu trai trẻ không hiểu rõ tình yêu, cũng không hiểu bỏ trốn vì tình, chết vì tình là gì, ít nhất đối với Tống Hành mà nói, tình yêu chỉ là lau nước mắt cho Tân Uyển, không có gì khác. Vì vậy anh chạm vào những giọt nước mắt ấm nóng kia, nói "Đừng khóc", nói "Sau này có anh yêu em, được chứ?"

"Chắc là có nhỉ? Nhưng em không nhớ." Tân Uyển nặng nề đập vào đầu hai cái, Tống Hành túm lấy cổ tay cậu, ngăn cậu lại, lúc này mới phát hiện vết bầm tím trên cổ tay cậu, "Em không nhớ được gì hết."

"Vậy trước tiên đừng nhớ nữa." Tống Hành nắm cổ tay cậu, "Đều đã qua, tất cả đã qua hết rồi, Tân Uyển."

"Ừm" một tiếng thật khẽ, Tân Uyển giơ tay ôm cổ anh, mùi mồ hôi nhàn nhạt, ấm áp, khăn choàng cổ lông dê khô ráo mềm mại bám lên mí mắt cậu, cậu nhắm hai mắt lại, giọng nói nghẹn ngào: "Vậy anh, anh ôm chặt em hơn nữa có được không?"

Tống Hành thật sự đã làm vậy. Bầu trời đã tối hoàn toàn, chỉ còn khoảng sáng phía hai người, phảng phất đất trời chỉ còn lại anh và cậu, dấu vết của nền văn minh nhân loại đã biến mất, không còn khái niệm về mặt trăng, ngoại trừ nhiệt độ cơ thể thì những cái khác đều không tồn tại.

Tân Uyển khóc mệt, trong cái ấm áp này đã triệt tiêu toàn bộ sức lực để giãy giụa và khóc lóc, mơ màng sắp ngủ, lại loáng thoáng nghe thấy giọng nói, nhưng lại không nghe rõ, Tống Hành nói: "Cậu lớn này, chúng ta xuống thôi."

Cơn buồn ngủ vì vậy đã vơi đi phân nửa, người quản lý nghĩa trang sắp tan tầm đang hối bọn họ. Tân Uyển thử chống mặt đất đứng dậy, nhưng lại ngước mắt lên: "Chân em bị tê mất rồi, anh."

"Để tôi cõng cậu xuống." Tống Hành nhìn mắt cậu, "Được chứ?". Truyện Huyền Huyễn

Tân Uyển nghiêng đầu nhìn bia mộ, bức ảnh ấy vẫn đang cười, cậu đưa tay vuốt mấy lần, nhưng không còn nước mắt để rơi nữa, vì vậy cậu mỉm cười với tấm ảnh, nhẹ giọng nói, "Cháu đi đây.", bấy giờ cậu mới ngoan ngoãn nằm lên lưng Tống Hành, hai chân Tống Hành vững vàng bước đi, đường xuống núi rất hẹp, dẫm lên lá khô phát ra tiếng giòn giã.

"Buồn ngủ thì ngủ tiếp đi." Tống Hành thấp giọng nói.

Tân Uyển chỉ nghiêng đầu nhìn ánh đèn từ xa, trên con dốc xuống núi này, cậu vẫn chưa nhớ được gì nổi, vẫn là đứng ở một nơi rộng lớn như trước, nhưng không lo sẽ bị ngã hay lạc đường.

—Trong hành trình này, có lẽ sẽ là hành trình rất dài trong tương lai, Tống Hành đều sẽ là phương hướng của cậu.

Cậu nhắm mắt lại, nước mắt ấm áp chảy qua sau cổ Tống Hành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play