Đường Dật đã gần đi đến cửa, bỗng nhiên lại nghe Diệp Minh Xuyên đang đứng bên bàn ăn gọi một câu, "Ăn sáng xong rồi hẵng đi."
Đường Dật lắc đầu, từ chối, "Không cần, tối qua đã làm phiền Diệp ảnh đế nhiều lắm rồi."
Diệp Minh Xuyên mím môi, theo lý Đường Dật nếu đã cự tuyệt, hắn nhất định sẽ không dây dưa thêm nữa, nhưng lúc này hắn lại vẫn muốn giữ người này ở lại, tranh thủ Đường Dật còn chưa ra khỏi nhà, Diệp Minh Xuyên lại nói, "Tôi đã làm hai phần rồi, một người ăn không hết, nếu cậu không ăn, tôi chỉ đành bỏ đi thôi."
Đường Dật vốn muốn nói "vậy thì bỏ đi", nhưng mà nghĩ nghĩ lại thôi. Y cuối cùng vẫn ngồi xuống bàn ăn, nói với Diệp Minh Xuyên, "Vậy cảm ơn Diệp ảnh đế."
Đã nhiều năm như vậy trôi qua, trù nghệ của Diệp Minh Xuyên tiến bộ không ít, chí ít bánh trứng trước mặt cũng không bị sống, bên trên cũng không đổ đủ loại gia vị loạn thất bát tao.
Đường Dật đầu tiên cảm thấy buồn cười, nhưng sau đó lại chuyển thành bi ai.
Thực ra nói đến cùng cũng bất quá chỉ là một bữa cơm thôi, nghĩ nhiều như vậy làm gì. Đường Dật cúi đầu, gắp một miếng bánh nhỏ, chậm rãi nhấm nuốt.
Diệp Minh Xuyên lúc này lại đột ngột ngẩng đầu, nhìn Đường Dật nói, "Sau này cậu ở bên ngoài ít uống rượu đi thì hơn."
"Biết rồi." Diệp Minh Xuyên vừa nói ra lời này, Đường Dật đã đoán được tối qua hắn nhất định đã gặp qua bộ dạng say rượu thất thố của mình, không biết lúc ấy mình có phải cũng hôn cả Diệp Minh Xuyên rồi hay không.
Bất quá dựa vào bản lĩnh của Diệp Minh Xuyên, mình có muốn hôn anh ta cũng không có khả năng đi.
Nhất thời hai người lâm vào trầm mặc, Diệp Minh Xuyên lại cúi đầu, hai người im lặng dùng điểm tâm, bầu không khí nói không nên lời quái dị.
Cơm nước xong xuôi, Đường Dật đứng lên, "Cảm ơn Diệp ảnh đế, tôi không quấy rầy nữa." Nói xong liền muốn đi ra cửa, y thật không muốn ở lại căn phòng này thêm một giây phút nào nữa.
"Chờ một chút, tôi thu dọn qua chỗ này đã." Diệp Minh Xuyên lại một lần nữa ngăn y lại. Hắn đứng dậy, cầm hai cái đĩa không lên, nói với Đường Dật, "Quanh đây không có xe đâu, để tôi đưa cậu vào trong thành phố."
Đường Dật quay đầu, nhoẻn miệng cười, nói, "Không cần, tôi tự đi được."
Diệp Minh Xuyên cảm thấy người trước mặt thật quật cường, bất quá nếu đối phương đã không muốn nhận ý tốt của mình thì hắn cũng sẽ không miễn cưỡng, chỉ là muốn từ nơi này đi vào trong thành phố, chắc cũng phải mất ba bốn tiếng đi.
Đang muốn xoay người rời đi, khóe mắt Đường Dật lại chạm phải một quyển sách đặt trên mặt bàn trà, trên bìa sách màu đen có một bóng người đơn bạc, lưng hơi gù, đứng trong tuyết trắng mờ mịt vô tận, góc bên phải là mấy chữ "Luồng gió ấm" mạ vàng.
Nhìn ra được người làm quyển sách này thật sự dụng tâm, cả thể chữ lẫn hình minh họa đều được cẩn thận chọn lựa.
Diệp Minh Xuyên cũng thấy Đường Dật nhìn chằm chằm quyển "Luồng gió ấm" mà ngẩn người, liền mở miệng hỏi, "Cậu cũng đọc "Luồng gió ấm" à?"
Đường Dật chầm chậm lắc đầu, "Không."
Diệp Minh Xuyên cười một tiếng, "Thế sao tôi nhớ hồi trước cậu còn từng chuyển phát chương cuối của "Luồng gió ấm" trên weibo nhỉ?"
Những chuyện xảy ra tối qua cứ như một giấc mộng, có lẽ vì thế nên hắn mới đưa người này về nhà, còn giữ y ở lại dùng điểm tâm. Thế nhưng giờ nhìn người này, lại chỉ cảm thấy y thực dối trá, cũng không biết tối qua mình trúng tà gì nữa.
Đường Dật nhíu mày, như đang cố nhớ lại chuyện mà Diệp Minh Xuyên nói, một lúc sau, y khẽ cười một tiếng, nói, "Vậy à? Chắc là chị Chu giúp tôi chuyển phát ấy mà."
Sau đó không chờ Diệp Minh Xuyên mở miệng, Đường Dật đã thuận miệng nói tiếp, "Cảm ơn Diệp ảnh đế, tôi đi đây."
Dứt lời, y vươn tay đẩy cửa, bước ra ngoài.
Trong tay Diệp Minh Xuyên còn cầm hai cái đĩa không, đứng trước bàn ăn, Đường Dật vừa đi, căn hộ này dường như liền trở nên lạnh lẽo, rõ ràng lúc trước đều là như vậy mà. Diệp Minh Xuyên buông cái đĩa trên tay, ngồi xuống ghế, hắn cảm thấy cả người mình đều không thích hợp, nhưng lại không thể nói rõ nguyên nhân vì sao.
Có lẽ là do có một người xa lạ ngủ ở đây một buổi tối đi. Đến cuối cùng, Diệp Minh Xuyên chỉ có thể cho ra được kết luận như vậy. Hắn đứng dậy, cầm hai cái đĩa trên bàn lên, đi vào phòng bếp.
Đường Dật đi bộ trên đường, mùa này không lạnh không nóng, đi bộ một lát cũng không sao. Y lấy di động, mở bản đồ ra xem, phát hiện Diệp Minh Xuyên quả thực không lừa mình, nơi này cách thành phố rất xa, xung quanh xe cộ qua lại ít đến đáng thương, taxi lại càng không thấy cái nào.
Đều là ở ngoại thành, nhưng nơi Diệp Minh Xuyên ở với nơi Đường Dật ở hoàn toàn khác nhau. Diệp Minh Xuyên ở là khu nhà giàu, địa chỉ ẩn mật, hoàn cảnh sống ưu việt, có thể sống ở đây nghe nói đều thuộc tầng lớp quý tộc.
Đường Dật chầm chậm bước về phía trước, đầu y thi thoảng lại cảm thấy choáng váng, nên đi một đoạn lại phải dựa vào gốc cây bên đường nghỉ một hồi. Y đi năm tiếng đồng hồ mới gặp được một chiếc taxi, đáng tiếc trên xe đã có người.
Đường Dật về đến nhà thì đã hơn hai giờ chiều, y có chút mệt, nằm trên giường, muốn lấy di động ra, lại thấy tin tức mới nhất trên weibo.
"Một ông lão tám mươi tuổi ở S thị đột tử trong nhà, thi thể nửa năm sau mới có người phát hiện."
Tin tức kiểu này bình thường có rất ít người click vào xem, Đường Dật vừa nhìn thấy, lại ma xui quỷ khiến thế nào mở ra.
Lời văn viết cũng không mấy cảm động, chỉ cảm khái đôi chút về cuộc sống khó khăn của người lớn tuổi ngày nay, cũng không đưa ra kiến nghị hay kết luận gì.
Đường Dật đang định thoát weibo, ngón tay không hiểu sao lại đụng phải mục tìm kiếm, sau đó y bất ngờ phát hiện mình thế mà lại lên top hot, còn đứng tận thứ 8.
Đường Dật cũng không vội nhìn xem chuyện gì xảy ra, y thuận tay mở toàn bộ 50 top hot ra xem, phát hiện có vài chủ đề liên quan đến mình cũng lên top hot, bộ phim "Gió nam thổi đến phương nào" cũng nhảy lên thứ 30.
Đây là lần đầu tiên Đường Dật tự mình phát hiện chuyện như thế này mà không cần người khác nhắc nhở, y nhấn vào cái top hot kia, thấy bài weibo đầu tiên viết: "Một sao nhỏ tuyến 18 họ T sáng sớm hôm nay bước ra từ khu nhà giàu. Một đêm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...."
Y đọc một lượt bài đăng, kỳ thực cũng không có chứng cứ cụ thể gì, bất quá chỉ là vài bức hình y bước ra từ khu nhà giàu, từ đó đưa ra một vài suy đoán, nói y nhất định là được một ông tổng nào đó bao dưỡng, đêm qua biểu hiện không tốt, nên sáng nay mới bị người ta đuổi đi thôi.
Còn về phần biểu hiện không tốt ở phương diện nào, bài viết không nói cụ thể, nhưng ai đọc cũng có thể hiểu được.
Phần bình luận bên dưới đã là một mảnh mắng chửi, cũng có người phỏng đoán Đường Dật không biết là theo ông tổng bụng bia hói đầu nào. Đường Dật lười nhìn, trực tiếp tắt di động, chỉ là vừa để điện thoại xuống, Chu Dao lại gọi điện tới.
Điện thoại vừa kết nối, Chu Dao đã lập tức hỏi, "Chuyện trên weibo là thế nào?"
Đường Dật cũng không định giấu diếm, kể hết cho Chu Dao nghe, "Tối qua em uống chút rượu ở bữa tiệc, sau đó ngủ quên trong nhà vệ sinh, được Diệp Minh Xuyên đưa về nhà."
"Em đó! Không phải đã dặn em không được uống rượu rồi à? Sao lại không nhớ cơ chứ!" Chu Dao tức đến vò nát tờ báo trong tay, sáng nay vừa mở mắt ra cô đã trông thấy có một cuộc gọi nhỡ của Đường Dật, nhưng lúc ấy ở công ty có việc gấp cần cô xử lý nên không chú ý tới, không ngờ cuối cùng lại nháo ra chuyện như vậy. Chu Dao cũng thầm tự trách trong lòng, nhưng đến nước này rồi có nói gì cũng vô nghĩa.
"Mà Diệp Minh Xuyên cũng nhiều chuyện như thế từ bao giờ không biết? Thôi được rồi, để chị tìm chút thủy quân áp mấy cái bình luận kia xuống."
Đường Dật hạ mi mắt, chậm chạp mở miệng, nói, "Chị Chu, không cần can thiệp đâu, dù sao kỳ hạn hợp đồng của em với công ty cũng sắp hết, sau này em không muốn tiếp tục ở lại trong giới nữa."
Chu Dao ở đầu dây bên kia nghe vậy trầm mặc, nửa ngày sau mới trả lời, "Được rồi, chị biết rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT