Phiên ngoại: Buông tay
Câu chuyện của Thái Đinh và Trần Vũ
Lúc sắp đến cuối năm, Trần Vũ có một kỳ nghỉ dài hạn, cậu đưa Thái Đinh đến Thái Lan chơi một vòng, nói ra thì cũng ngại, cậu và Thái Đinh đã yêu nhau hơn một năm, mà đây mới là lần đầu tiên cậu đưa Thái Đinh ra ngoài chơi.
Cậu sinh viên bình thường bị việc học hành dày vò hơi thảm, cũng chẳng rảnh rỗi lắm, mỗi lần Trần Vũ đi trực về đều thấy cậu vẫn đang viết luận văn, đầu tóc rối bù như cái ổ gà.
Thái Đinh ở Bangkok chơi rất vui, mỗi ngày chạy như điên trên bờ cát, Trần Vũ lấy kem chống nắng trong túi ra hỏi cậu có bôi không, không bôi sao lại mang đi, Thái Đinh mắt điếc tai ngơ, chân trần chạy xuống biển, bị một con sóng ụp vào, sặc mấy ngụm, giãy giụa ôm lấy cổ Trần Vũ, không chịu xuống biển nữa.
Thái Đinh cực kỳ hứng thú với đồ ăn Thái Lan, đồ ăn ở khách sạn cậu không thèm xem, kéo Trần Vũ đến chợ đêm, lúc mới đầu còn chưa hiểu gì, Thái Đinh tốn 20 baht mua một túi xoài lắc muối ớt ở quán ven đường, dùng que tre xiên miếng xoài lên, nói với Trần Vũ rằng thật muốn đến Thái Lan sống quá, 4 tệ mà mua được cả túi to thế này, Trần Vũ dùng que xiên một miếng, trước khi cho vào miệng nói em cứ ở yên Hoa Thanh đi, một giây sau Thái Đinh đã bị chua đến nhăn hết cả mặt lại, mắt cũng không mở ra nổi, Trần Vũ sửng sốt một chút, yên lặng bỏ miếng xoài vào lại túi.
"Còn muốn sống ở Thái Lan nữa không?"
Trần Vũ hỏi Thái Đinh, Thái Đinh bị chua đến mức nói không ra lời.
Đợi đến khi Thái Đinh có thể mở mắt lại rồi, Trần Vũ gọi cho cậu một cốc nước mía mới ép, bỏ thêm cục đá, Thái Đinh hút một ngụm, hạnh phúc đến thở dài một hơi.
Chỉ là một lúc sau cậu đã ăn được mấy quả măng cụt rất ngọt rất ngọt, lại bỏ mấy chục baht mua thêm một túi, cậu và Trần Vũ đều bóc đến tay đầy nước, cậu lại nói: "Nếu chúng ta cứ ở Thái Lan mãi thì tốt."
Trần Vũ bóc cho cậu một quả măng cụt, mỗi miếng nhỏ đều trông như một đôi mắt cong cười, cậu nói với Thái Đinh: "Anh ở đây thì được, em thì phải về Hoa Thanh."
Thái Đinh làm mặt quỷ với cậu, nhỏ giọng dán lại gần nói: "Cảnh sát hình sự các anh toàn thế, cứ có thành kiến với Đông Nam Á của người ta hoài..."
Trần Vũ nhìn cậu, lúc đứa nhỏ nói lời này, đôi mắt cong lên như miếng măng cụt, Trần Vũ quyết định không kể việc mình từng chịu thương, chảy máu ở Tam Giác Vàng cho cậu nghe nữa.
Một ngày trước khi rời đi, bọn họ tay nắm tay tản bộ trên bãi cát, khi đó vừa là lúc mặt trời sắp lặn, Thái Đinh liền kéo Trần Vũ ngồi xuống xem mặt trời lặn, ngày đầu tiên bọn họ cũng nói muốn xem mặt trời mọc, kết quả lại nằm ở khách sạn ngủ thẳng đến giữa trưa, đôi mắt Thái Đinh cũng từng chút rũ xuống, khi trời còn sáng, cậu kéo đầu Trần Vũ sang, trao đi một nụ hôn thật dài, hôn đến khi trời tối đen.
Cuối cùng Thái Đinh nói với Trần Vũ một câu: "Thật muốn mãi mãi ở bên cạnh anh."
Trần Vũ nhìn cậu, nhẹ nhàng mà "Ừ" một tiếng.
Ngày hôm sau bọn họ về nước, Trần Vũ lần này đã cùng Thái Đinh chơi đến ngày nghỉ cuối cùng, về nhà vội vội vàng vàng thay quần áo rồi chạy về sở, đến lúc sắp tan tầm, cậu nhận được tin nhắn của Thái Đinh.
"Hôm nay em không muốn ăn ở nhà, chúng ta ra ngoài ăn đi."
Đơn vị Trần Vũ có nhà ăn, trường Thái Đinh cũng có, số lần bọn họ thật sự nấu nướng ở nhà cũng không nhiều, Trần Vũ là một đầu bếp ngớ ngẩn, Thái Đinh thì cũng chỉ là một cậu sinh viên mà thôi, tay nghề không đến mức cực kỳ tốt, chỉ có thể ứng phó với mấy món nhỏ không quá khó khăn, thông thường đều là Thái Đinh bận rộn một mình trong bếp, chờ Trần Vũ về, cậu sẽ luống cuống tay chân giúp đỡ mấy việc vặt, hai người luống cuống tay chân để nấu cho xong một bữa cơm, sau đó Thái Đinh sẽ dang chân dang tay ngã xuống sopha, Trần Vũ sẽ rửa cho cậu một đĩa trái cây, tự mình bê chén bát và dọn dẹp phòng bếp.
Thái Đinh nói cậu đã đến rồi, bảo Trần Vũ tan làm nhanh lên, Trần Vũ vừa thấy cậu gửi địa chỉ, gãi gãi đầu, không biết có phải mình đã quên một ngày rất quan trọng gì đó không —— Nhà hàng ấy là nơi mà cậu và Thái Đinh đi ăn kỉ niệm một năm, Thái Đinh lúc đó còn nói không gian không tồi, nhưng mùi vị chẳng ra sao, lần sau không bao giờ đến nữa.
Lúc tròn một năm, Thái Đinh tặng Trần Vũ một cái nhẫn bạch kim, kiểu tình nhân, tốn không ít tiền tiết kiệm của cậu sinh viên, Trần Vũ tặng cho cậu một cái máy tính bảng rất tốt, Thái Đinh thường xuyên đổ việc mình không làm được bài tập cho cái máy của cậu. Khi cậu mở quà ra, Trần Vũ ở đối diện cười tỏ vẻ đắc ý, ánh mắt Thái Đinh hơi tối đi, lại nhanh chóng sáng lên, tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn cậu.
Khi Thái Đinh mua nhẫn, cậu quên vứt giấy gói, nên đã sớm bị Trần Vũ nhìn thấy, khi Thái Đinh hoảng loạn giấu nhẫn đi, cậu còn tưởng Trần Vũ cũng sẽ tặng cậu một cái nhẫn, nhưng Trần Vũ lại không. Trần Vũ chưa bao giờ tặng ai nhẫn cả.
Khi Trần Vũ đến, Thái Đinh đã ngồi ở đó chờ cậu rất lâu rồi, Trần Vũ thở hồng hộc mà ngồi xuống, rót nửa chén nước trước, đến lúc bỏ chén xuống mới sửng sốt —— Hôm nay Thái Đinh đã sửa soạn một chút, không giống lúc trước, chỉ một cái áo thun một cái quần kẻ, thêm cái mũ lưỡi trai đã ra ngoài. Vóc dáng cậu cao, người lại gầy, rất thích hợp mặc kiểu áo khoác dáng dài suông thế này, nhìn qua thật sự giống sinh viên ngành nghệ thuật, là kiểu sinh viên nghệ thuật lạnh lùng đi trong sân trường, cầm cái bảng vẽ, không thèm để ý đến ai.
Thái Đinh từng dẫn cậu đi xem triển lãm bài tập của trường mình, Trần Vũ từng thấy Thái Đinh chụp ảnh, thấy Thái Đinh vẽ và làm điêu khắc, còn thấy được một tấm ảnh chụp chung của học viện nghệ thuật bọn họ, Thái Đinh đứng ở cuối cùng, rất bắt mắt, nhìn lâu sẽ cảm thấy như thể cả cái học viện nghệ thuật chỉ có mỗi mình cậu.
"Hôm nay em mặc đẹp lắm."
Trần Vũ còn đang tự hỏi có phải mình quên mất ngày kỷ niệm gì rồi không, đôi mắt cậu xoay nửa vòng, chân thành mở miệng.
"Ừm, ăn xong phải về trường, cũng không thể mặt xám mày tro về được."
"Về trường? Có tiết muộn à? Anh đưa em đi nhé?"
"Có chút việc, ăn xong rồi nói."
Trần Vũ cảm thấy không khí có chút quỷ dị, liền không mở miệng nói thêm gì nữa, hai người trầm mặc ăn xong bữa cơm, Trần Vũ phát hiện những món mà Thái Đinh gọi đều là mấy món lần trước ăn ở nhà hàng này, cho dù ăn ngon hay không ngon, cậu đều gọi lại một lần, lại chỉ đụng đũa có một hai lần mỗi món, cả bữa cơm xong xuôi cũng chưa ăn được mấy.
Khi Trần Vũ buông đũa, Thái Đinh đã ăn xong lâu lắm rồi, cậu trầm mặc uống hết một ly nước chanh, Trần Vũ biết Thái Đinh có chuyện muốn nói với anh, vì thế liền ngồi ngay ngắn, đợi Thái Đinh mở miệng.
Thái Đinh uống xong một chén nước, nhìn Trần Vũ một cái, lại bảo người phục vụ rót thêm cho cậu một ly. Mãi đến khi uống hết ly nước chanh thứ hai, Thái Đinh mới mở miệng.
"Trần Vũ, chúng ta chia tay đi."
Trần Vũ ngồi đối diện Thái Đinh, tay chậm rãi nắm lại, rồi buông ra, rồi lại nắm chặt.
Cậu biết Thái Đinh có chuyện muốn nói với cậu, nhưng lại không biết Thái Đinh muốn nói chia tay với cậu, dù gì thì mấy giờ trước bọn họ mới xuống khỏi máy bay từ Thái Lan về, hai mươi mấy giờ trước, Thái Đinh vẫn còn hôn cậu rồi nói với cậu, muốn mãi mãi ở bên cạnh cậu.
Thế nên cậu vẫn hỏi.
"Vì sao?"
Thái Đinh chán nản cúi thấp đầu, đến khi ngẩng lên, vành mắt đã không khống chế nổi mà ửng đỏ.
"Em không có cách nào cả."
Cậu lấy hai tay che đôi mắt, liên tiếp nói mấy lần, cậu nói, Trần Vũ, em không có cách nào cả, em thật sự không còn cách nào nữa. Dường như cậu đã nỗ lực rất nhiều rồi, nhưng chẳng hề có hiệu quả, cuối cùng không thể không từ bỏ.
"Em biết bác sĩ Cố là người yêu cũ của anh, em biết anh không quên được anh ấy."
Trần Vũ cứng người, bàn tay đã buông rồi lại nắm chặt, cuối cùng triệt để siết lại, cậu nhìn Thái Đinh ngồi đối diện cậu, tuyệt vọng ôm mặt, lại không có cách nào mở miệng an ủi cậu. An ủi làm sao đây, người yêu cũ là thật, không quên được cũng là thật. Cậu phải nói gì để an ủi đứa nhỏ khóc không thành tiếng này đây, cậu không biết.
Cậu tự trách mà ngồi đó, áy náy nhìn Thái Đinh, tay trái chẳng biết đã bóp chặt tờ giấy còn chưa đưa ra từ bao giờ.
"Anh không cần phải nhìn em như thế, anh nhìn em như thế, bảo em buông làm sao được."
Thái Đinh khóc rồi lại bật cười, lúc chia tay mà khóc thì mất mặt quá, khóc trước mặt bạn trai cũ đẹp trai như vậy càng mất mặt, hôm nay cậu ăn vận đẹp thế này, chính là để nói với Trần Vũ, Thái Đinh cũng tốt lắm, Thái Đinh cũng được rất nhiều người thích, kết quả nghĩ đến chuyện cậu sắp phải chia tay Trần Vũ, nước mắt liền không nghe lời mà rơi xuống.
Không khí dường như vì Thái Đinh không nhịn được cười mà thoáng đi, Trần Vũ cũng cười, đưa tờ giấy nhăm nhúm kia cho cậu.
"Là lúc nằm viện ấy sao?"
Nhắc đến chuyện Thái Đinh nằm viện, lông mày Trần Vũ nhíu lại, khoảng thời gian ấy, bởi vì bệnh mà Thái Đinh chịu khổ không ít, đến lúc xuất viện người đã gậy xộp đi.
"Không phải, lúc đó không biết, chỉ cảm thấy bác sĩ Cố là người rất tốt thôi."
Thái Đinh lại bật cười, cậu nghĩ mình còn từng làm một việc rất ngốc nghếch ấy chứ.
"Lúc em nằm viện, bác sĩ Cố chăm sóc em tốt lắm, đến cả truyền nước cũng là anh ấy làm cho em, lúc ấy em cảm thấy anh ấy cực kỳ tốt," Cậu sụt sịt mũi, mất mặt che mắt lại, "Em còn nói, bác sĩ Cố, cảm ơn anh."
"Anh ấy sẽ không cảm thấy là em đang khiêu khích anh ấy chứ!"
Thái Đinh chính là người như thế, trong hoàn cảnh đang chia tay thế này, cậu đã khóc đến rối bời rồi, lại vẫn đáng yêu như thế.
Trần Vũ đẩy cái ly nước chanh mà mình còn chưa uống ngụm nào cho cậu: "Không đâu, anh ấy sẽ không nghĩ thế đâu."
Thái Đinh nghe xong, chớp chớp mắt, cậu không cười, cũng không rơi nước mắt, chỉ tiếc nuối thở dài một hơi.
"Cái album trong tủ của anh, cái mà để ảnh anh chụp ở trường cảnh sát đó, em rửa ảnh lần trước chúng ta chụp ở Disneyland ra, định bỏ vào cái album ấy..."
Trần Vũ dường như đột nhiên nhớ ra gì đó, bên trong ấy có một tấm ảnh của Cố Ngụy, là cậu chụp vào sinh nhật 26 tuổi của Cố Ngụy, Cố Ngụy mặc một cái áo len màu đen dài che ngón tay, cầm một cây pháo bông, lông mày cong cong, Trần Vũ vốn chuẩn bị bôi kem lên mặt anh, sau đó lại nhanh chóng quyết định giơ máy ảnh lên, chụp lại khung cảnh ấy.
Sau khi cậu chia tay Cố Ngụy, cậu đã để tất cả đồ đạc vào một cái thùng giấy lớn, để trong góc gara, để chung với mấy chiếc mũ, mấy tấn ván trượt không dùng đến, cùng với mấy món lego thiếu mấy miếng. Không có ai chạm vào nó cả, duy chỉ có bức ảnh này thành cá lọt lưới, khi đó cậu còn chưa yêu Thái Đinh, cậu kẹp ảnh vào một quyển sổ mới, sau này cậu lại dùng hết quyển sổ ấy, muốn đổi cái mới, cậu mở quyển sổ ra, ảnh rơi xuống đất. Trần Vũ chậm rãi nhặt tấm ảnh lên, không nỡ vứt đi, hình như cũng không cần thiết phải đi một chuyến vào tận gara cất cùng với cái thùng giấy kia, liền bỏ vào album, album chỉ còn ảnh cậu chụp khi ở trường cảnh sát, còn lại đều đã ở trong thùng giấy.
Trần Vũ lại mở miệng: "Bọn anh đã chia tay 5 năm rồi."
Thái Đinh cười tự giễu, lặp lại: "Đúng vậy, các anh đã chia tay những 5 năm rồi."
Trần Vũ để lộ một biểu cảm khổ sở, cũng lặp lại lời của chính mình một lần: "Bọn anh đã chia tay những 5 năm rồi."
Thái Đinh nhìn anh, đôi mắt trầm đi, cậu nói, Trần Vũ anh có biết không, em cảm nhận được mà, chỉ là em không trách anh đâu, là em muốn thích anh, là em muốn ở bên cạnh anh mà, em không trách anh.
"Xin lỗi," Trần Vũ áy náy cúi đầu, "Như vậy đối với em mà nói, có phải là rất không công bằng không."
"Là tự em đến muộn, làm gì có công bằng hay không công bằng," Đây rõ ràng là lần đầu tiên Thái Đinh yêu đương, cậu lại có vẻ như vô cùng hiểu, thản nhiên mà nói, "Em thích anh, anh thành bạn trai của em, điều này rất không công bằng ư? Anh không buông được bác sĩ Cố, bác sĩ Cố lại có bạn trai mới, điều này thì công bằng ư?"
"Cuộc đời cũng phải có thứ tự trước sau mà, em không thể muốn tất cả được."
"Em cũng sẽ không coi tình cảm của em với anh là chẳng đáng gì đâu, Thái Đinh cũng rất có mị lực mà, em biết lúc anh ở bên cạnh em cũng sẽ vui vẻ, đúng không nào?"
Thái Đinh tròn mắt, có chút háo hức hỏi cậu.
Trần Vũ gật đầu: "Ừm, rất vui."
"Em đã bảo mà."
Cậu tỏ vẻ thoái mái cười một chút, rồi lại mở miệng nói: "Em cũng thế, rất vui."
Trần Vũ dịu dàng nhìn cậu: "Vậy vì sao lại muốn chia tay với anh? Có thể cho anh được 'chết' một cách minh bạch không? Thái Đinh, rất có mị lực đấy."
Đến giả bộ nhẹ nhàng cười Thái Đinh cũng không làm nổi nữa, cậu bi thương mà nhìn Trần Vũ: "Em chẳng có cách nào cả, anh biết mà, con người càng có được nhiều, thì lòng tham càng lớn."
"Lần đầu tiên chúng tay gặp nhau, anh giúp em lấy lại ví tiền, em chạy theo sau anh, đó là lần em chạy nhanh nhất, lần trái tim em đập nhanh nhất cuộc đời này, khi đó em đã nghĩ, nếu em có thể quen biết anh thì tốt rồi, cảnh sát Trần ạ."
"Sau này chúng ta quen nhau rồi, em rất vui. Khi chúng ta còn chưa yêu nhau, em thường xuyên đến làm phiền anh, thay đổi nhiều cách để tới tìm anh, em nghĩ, hôm nay cũng có thể gặp được anh thì tốt, gặp được một lần thôi là cũng được rồi. Sau đó anh nói với em là, xa quá, sau này đừng đến đây nữa, em hỏi anh vậy chúng ta còn có thể gặp nhau không, anh nói là có, nhưng không phải ở sở cảnh sát."
"Sau này chúng ta ở bên nhau, em quá vui luôn ấy, em cảm thấy em chính là người hạnh phúc nhất trên đời này, em biết lúc ấy anh còn chưa thích em mấy. Em nghĩ, không sao cả, chúng ta còn rất nhiều thời gian, thế là tốt lắm rồi, anh có thể thích em thêm một chút thì lại càng tốt."
"Lúc ấy, mỗi ngày em đều coi như ngày cuối cùng chúng ta ở bên nhau, em cứ cảm thấy chắc ngày mai là anh sẽ chia tay với em thôi, sẽ phải đi tìm cái người mà anh không quên được ấy thôi. Nhưng anh lại không, lại còn đối xử tốt với em như thế nữa, em lại cảm thấy liệu có phải anh đã thích em thêm một chút rồi không, theo lý mà nói thì em phải thoả mãn rồi, nhưng em lại bắt đầu hy vọng, hy vọng anh có thể yêu em thêm chút nữa..."
"Trần Vũ, nói đến đây, em thật sự đã ước muốn quá nhiều rồi, còn nói nữa, anh không thể trao cho em được đâu," cậu lắc đầu, "Nếu như ngày hôm qua khi em hỏi anh, cho dù anh chỉ gật đầu một cái thôi, em cũng sẽ mặt dày mà kiên trì thêm chút nữa..."
Trần Vũ sửng sốt một chút: "Đừng nói mình như thế."
"Nếu em không có lòng tham thì tốt," Thái Đinh nhìn Trần Vũ, trong lòng lại nghĩ, nếu anh không yêu anh ấy thì tốt.
"Em nói cho anh biết nhé, em và anh chia tay, là bởi vì tình yêu của chúng ta có vấn đề, cái mà em cần, anh không thể cho em được, cũng không phải là em đang nhượng bộ cho tình yêu của anh với người khác đâu nhé," Thái Đinh cool ngầu lắc đầu, "Em không hào phóng thế đâu."
Trần Vũ nhìn Thái Đinh cứ chốc lại khóc chốc lại cười, rồi cuối cùng nuốt nước mắt xuống, lòng cũng thoáng chua xót: "Thái Đinh, cảm ơn em."
"Cũng chỉ có cảm ơn thôi à?"
"Hình như anh đã cho em một mối tình đầu rất tồi tệ", Trần Vũ chớp mắt hai cái, mắt cậu hơi khô, "Nhưng em lại để lại cho anh một đoạn hồi ức rất tốt đẹp."
"Đến lúc này mà cũng không chịu lừa em, cái đồ hẹp hòi," Thái Đinh bất mãn nhíu mày, "Em sẽ gặp được người tốt hơn đấy."
Trần Vũ hào phóng gật đầu: "Sẽ mà, Thái Đinh tốt lắm, Thái Đinh cũng rất có mị lực đấy."
Đến lúc sắp chia tay, Trần Vũ hỏi Thái Đinh có muốn mình đưa cậu về trường không, Thái Đinh cự tuyệt, cậu nói không cần anh tiễn đâu, bạn trai cũ.
Trần Vũ bất đắc dĩ cười, Thái Đinh chuẩn bị xoay người đi mất.
"Này, ôm một cái không?"
Trần Vũ mở cánh tay với Thái Đinh, Thái Đinh nhìn mặt cậu, lại nhìn cánh tay cậu, lắc đầu: "Không cần đâu."
Thái Đinh đi mất rồi.
Trần Vũ đứng sau gọi theo cậu: "Thái Đinh."
"Tạm biệt."
Thái Đinh dừng lại một chút, cũng chẳng qua đầu mà đi mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT