Phiên ngoại: Cách nói tạm biệt (BE)

(Chữ BE kia là của bà tác giả, tui vô tội:((()

Thanh Châu cách thành phố Hoa Thành 200 km xảy ra động đất 7.5 độ, Thanh Châu nhiều núi, động đất dẫn đến núi đất sạt lở, cả Thanh Châu đều gặp tai hoạ nghiêm trọng, chính phủ Hoa Thanh cử mấy trăm bác sĩ và cảnh sát đến cứu viện.

Tiểu Vũ là đội trưởng của đội cảnh sát hình sự đi cứu viện, cậu đưa mười mấy cảnh sát trẻ tuổi ngồi xe buýt đến bệnh viện Hoa Thanh đón các bác sĩ.

"Phó đội trưởng Đại đội cảnh sát hình sự thành phố Hoa Thanh, Đội trưởng Phân đội cảnh sát hình sự Viện Thanh, Trần Vũ, có!"

Tiểu Vũ giơ tay chào viện trưởng bệnh viện Hoa Thanh, viện trưởng nói với Tiểu Vũ, đội cứu viện vừa từ phòng họp xuống, bảo đám Tiểu Vũ đợi một lát. Tiểu Vũ đứng trước cửa bệnh viện, nhìn vào ba chữ sảnh khám bệnh mà ngây ra.

Bất kể làm người nhà của bác sĩ hay là người bệnh, Tiểu Vũ cũng đã từng đến bệnh viện Hoa Thanh rất nhiều lần, quen thuộc với nơi này hơn tất cả những cảnh sát còn lại, cậu nhìn chằm chằm vào rèm trong sảnh khám bệnh mà ngẩn ra, giây tiếp theo đã thấy Cố Ngụy đứng đầu tiên, xốc rèm đi ra, phía sau là một đội bác sĩ.

Trái tim Tiểu Vũ nhảy dựng lên, từ lúc xảy ra động đất ở Thanh Châu, không ngừng có dư chấn, đã xuất hiện trường hợp nhân viên cứu trợ mất tích, không thể để Cố Ngụy đi được.

Cậu không tin nổi mà hỏi, chẳng phải Cố Ngụy là bác sĩ khoa dạ dày sao, sao lại để anh đi được.

Viện trưởng nhìn Cố Ngụy, khen ngợi gật đầu, là Tiểu Cố chủ động xin đi.

Tiểu Vũ còn muốn tranh luận thêm gì đó, Cố Ngụy đã sắp chạy đến trước mặt cậu.

"Đội trưởng phân đội bác sĩ cứu viện của bệnh viên Hoa Thanh, Cố Ngụy, có mặt."

Mấy cảnh sát xôn xao xuống xe, xếp thành một hàng ngay ngắn, đồng thanh chào các bác sĩ, chỉ có Tiểu Vũ nắm tay thật chặt, mãi không cử động.

Sau khi lên xe, Tiểu Vũ ngồi ở bên trái hàng đầu tiên, bên phải thừa một chỗ trống, Cố Ngụy ngồi ở hàng đầu tiên bên phải, bên trái thừa một chỗ trống.

Phía sau bọn họ, các bác sĩ và cảnh sát ngồi rải rác, mọi người đều có chút căng thẳng, không khí cũng hơi nghiêm túc, nhưng cũng không ngừng trò chuyện, bác sĩ và cảnh sát có một sự ăn ý trời sinh, bọn họ sắp xếp toàn bộ quá trình cứu viện rất ổn.

Đến Thanh Châu, mười cảnh sát hình sự lập tức tham gia vào tuyến đầu cứu trợ động đất, còn bác sĩ lại chạy đến bệnh viện địa phương, tập trung với các bác sĩ bản địa.

Xe buýt đưa mười bác sĩ đến bệnh viện Thanh Châu, Tiểu Vũ đi theo sau họ xuống xe, mấy cảnh sát trẻ trên xe có vài người biết quan hệ của Tiểu Vũ và Cố Ngụy, còn mấy người nhỏ tuổi hơn thì chỉ Xác Xác.

Tiểu Vũ đứa tay chào bọn họ, chậm chạp không chịu quay người lên xe.

Cố Ngụy tiễn cậu đến trước cửa xe, dịu dàng hỏi cậu, cảnh sát Trần, còn gì muốn dặn sao?

Tiểu Vũ nhíu mày, đừng gọi em như thế.

Cố Ngụy cười một chút, được, Vũ sir.

Tiểu Vũ thở dài một hơi, Cố Ngụy, chú ý an toàn.

Trên mặt Cố Ngụy hiện ra vẻ bi thương, Tiểu Vũ, phải là em chú ý an toàn.

Tiểu Vũ nghiêm túc gật đầu, xoay người lên xe.

Cố Ngụy nhìn xe buýt lái đi, anh biết lời hứa của Tiểu Vũ vào hoàn cảnh thế này, chẳng bao giờ giữ lời được cả.

Tiểu Vũ đeo thiết bị hồng ngoại lên, phát hiện ở trong ngọn núi gần đó còn có người sống sót, cậu cẩn thận đối chiếu với bản đồ, phát hiện ra nơi này vốn dĩ là một thôn trang, không nhiều người lắm, nhưng phần lớn người ở lại là người già, khi tai nạn xảy ra, bọn họ rất khó chạy trốn.

Nhưng mà trời đã bắt đầu tối đi, không phải điều kiện cứu viện tốt nhất nữa rồi, bọn họ lại vốn là đội điều từ xa đến, công việc có độ nguy hiểm cao như thế này nên để cho một đội ngũ mạnh hơn thực hiện.

"Đội trưởng, đội cứu viện bản địa còn hơn một tiếng nữa sẽ đến!"

Máy thăm dò trên người Tiểu Vũ vang lên không ngừng, cậu nhìn chín cảnh sát trẻ tuổi phía sau.

"Tôi đi một mình, không ai được đi theo tôi hết!"

"Đội trưởng!"

Tiểu Vũ lại lớn tiếng lặp lại lần nữa.

"Việc cứu hộ ở đây còn chưa kết thúc, bất cứ ai trong các cậu rời đi cũng có thể làm chậm trễ tiến độ cứu hộ, thế nên không ai được đi theo tôi cả! Có nghe không!"

"Vâng!"

Điện thoại di động của Tiểu Vũ vang lên, là Xác Xác gọi đến.

Tiểu Vũ khẽ cắn môi, tắt điện thoại đi.

Cậu biết cậu rất có thể sẽ lạc đường trong núi, hoặc gặp phải dư chấn, cho dù trên núi vô cùng có khả năng không có tín hiệu, nhưng có điện thoại thì cũng vẫn tốt hơn là không có.

Tiểu Vũ một mình lên núi.

Tiểu Vũ đi một mình trong núi rất lâu, cậu hoàn toàn không phân biệt nổi phương hướng, tiếng của máy dò hồng ngoại càng ngày càng nhỏ, cậu càng ngày càng cách xa thôn, trời bắt đầu mưa tí tách, Tiểu Vũ biết, mưa lớn hơn chút nữa, có thể sẽ khiến đất lở.

"Trần Vũ!"

Tiểu Vũ cảm thấy có lẽ là mình lạnh đến ngốc rồi, không thì sao cậu lại nghe thấy giọng Cố Ngụy.

"Trần Vũ!"

Cố Ngụy lại hô lên một lần nữa.

Trần Vũ quay đầu lại, Cố Ngụy đã đứng cách đó không xa, thậm chí vẫn còn mặc áo blouse trắng.

Trần Vũ vội vàng đến trước mặt anh, sao anh lại đến đây? Ai cho anh đến? Những người khác làm cái gì vậy, sao lại không ai cản anh!

Cố Ngụy tức điên, anh hung hăng đẩy ra, nếu anh làm được, anh thậm chí rất muốn cho cậu một bạt tai.

"Trần Vũ, em chưa bao giờ trưởng thành cả, lúc nào em cũng như thế hết!"

Khi Cố Ngụy mở miệng thì nước mắt đã bắt đầu rơi xuống, anh một bên khóc, một bên đánh Trần Vũ, từng nắm đấm đánh xuống vai cậu.

"Em lúc nào cũng chỉ để ý đến mình em thôi, em không bao giờ suy nghĩ cho người khác một chút nào cả! Trần Vũ, em cmn bảo anh vui vẻ mỗi ngày, em nói thử xem, anh phải vui vẻ thế nào đây!"

Tiểu Vũ đã lâu lắm rồi không nhìn thấy Cố Ngụy giận đến thế, đau lòng đến thế, dường như khi hai người họ còn ở bên nhau, Cố Ngụy lúc nào cũng dịu dàng, rất hiếm khi có lúc kích động thế này.

Cậu giữ chặt tay Cố Ngụy, em không sao cả, thật sự không sao đâu, anh thì sao? Có bị thương không?

Cố Ngụy rút tay từ trong tay cậu ra, Trần Vũ, rốt cuộc em có thể suy nghĩ đến cảm nhận của người khác không? Đến bao giờ thì em mới trưởng thành được, Xác Xác không liên lạc được với em, gọi điện đến phát điên rồi.

Tiểu Vũ nắm lấy bả vai anh, giọng cũng to lên, em đang hỏi anh cơ mà, anh có bị thương không?

Cố Ngụy lại đánh cậu một cái nữa, anh không cần em lo, em dựa vào đâu mà quản anh!

Tiểu Vũ cũng nổi nóng, vậy anh dựa vào đâu mà quản em? Một mình anh chạy đến đây, anh có để ý đến cảm xúc của người khác không? Anh có suy nghĩ đến Quý Hướng Không không?

Cố Ngụy lạnh lùng nhìn cậu.

Tiểu Vũ nghẹn ngào một chút, anh có nghĩ đến em không? Nếu anh không tìm thấy em, làm sao bây giờ? Em phải làm sao bây giờ?

Cố Ngụy còn rơi lệ nhiều hơn Trần Vũ, Tiểu Vũ nhìn anh, "Cố Ngụy, em có thể ôm anh một cái không?"

Tiểu Vũ không đợi sự đồng ý của Cố Ngụy đã ôm lấy anh, lúc đầu Cố Ngụy còn hung hăng tránh đi, nhưng không tránh được, vì thế dần an tĩnh lại.

"Tiểu Vũ, anh và Quý Hướng Không sắp kết hôn rồi."

Tiểu Vũ hồi lâu không nói gì, cuối cùng cậu sụt sịt mũi, có ý muốn che đi giọng nói khản đặc.

"Em biết."

"Cố Ngụy."

"Em hy vọng anh có thể mãi mãi hạnh phúc, nhưng em không nói ra được, em không có cách nào chúc anh hạnh phúc được cả."

Cố Ngụy ngẩng đầu lên, hôn Trần Vũ.

Hai ngày sau, hai phân đội chi viện của Hoa Thanh lại lên xe buýt trở về Hoa Thanh, không thiếu người nào.

Xe buýt lái đến bệnh viện Hoa Thanh trước, mọi người đều xuống xe, lần này là Trần Vũ dần đầu, giơ tay chào một cách nghiêm chỉnh với các bác sĩ.

Cố Ngụy cũng dẫn đầu các bác sĩ, cúi đầu thật sâu với mười vị cảnh sát.

"Cố Ngụy!"

Đến khi Cố Ngụy sắp đi, Tiểu Vũ lại gọi anh lại.

"Tạm biệt."

"Tạm biệt nhé, Tiểu Vũ."

_________

Trong trường hợp có vài chú rùa lag thì tui note lại Xác Xác và Thái Đinh (nằm viện ở chương trước) là một nhé, Tiểu Vũ chỉ yêu 1 người sau khi chia tay bác sĩ Cố thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play