Phiên ngoại: Petrichor (H)

Sau khi Trần Vũ và Cố Ngụy quay lại với nhau, cậu không lập tức chuyển ra khỏi ký túc xá cảnh sát, cậu lại giống như một đứa nhỏ mới yêu đương lần đầu tiên, đến cả dũng khí để lên nhà ngồi một lúc cũng không có. Mà mấy năm trước, lúc cậu thật sự vẫn còn là một búp măng non thì rõ ràng cậu mở cửa nhà Cố Ngụy còn thuận tay hơn cả cửa ký túc xá.

Mỗi lần gặp nhau xong, Trần Vũ đều ngoan ngoãn lái xe đưa Cố Ngụy về, nếu Cố Ngụy và cậu đều lái xe, thì cậu sẽ đi phía sau Cố Ngụy, cứ thế đi theo anh đến dưới nhà. Cậu trầm mặc ngồi trong xe, ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa sổ tối tăm trên tầng bảy, đợi đến khi đèn sáng, lại trầm mặc mà khởi động xe, trầm mặc quay đầu, cắt qua bóng đêm cũng trầm mặc, lặng lẽ rời đi.

Lần này Cố Ngụy cũng đứng trên ban công, nhìn Trần Vũ lái xe đi, nghĩ hẳn là cậu sẽ bẻ lái nhanh gọn, biến mất ở khúc cua. Anh cũng đang phân tranh với Trần Vũ ⸺ Anh về nhà thật sớm, lại chậm chạp không bật đèn, để chân trần đứng trong phòng khách, căng lỗ tai chờ tiếng ô tô nổ máy bên dưới, căn nhà yên tĩnh đến mức làm lòng người hoảng hốt, chỉ có tiếng đồng hồ cứ tích tắc mà chạy, từng vòng từng vòng, giống như đang nói với anh, nhìn xem đi, đã lâu đến thế rồi, mà Trần Vũ vẫn chưa đi, cũng chưa về nhà.

Từ tầng 1 đến tầng 7, từ tuổi 20 của Trần Vũ đến tuổi 25, những bậc thang không bước lên nổi cũng giống như 5 năm chẳng thể quay lại ấy, Cố Ngụy như thể bị bao vây đánh một gậy, thế anh mới biết, không ai có thể coi như chẳng có chuyện gì xảy ra mà trở về như trước, nối liền những khoảng cách của thời gian được. Trần Vũ hình như đã chẳng còn giống mấy năm trước, cái gì cũng viết lên mặt nữa rồi, anh hình như cũng chẳng thể chắc chắn mà nói rằng "tôi rất hiểu em ấy" như mấy năm trước nữa rồi.

"Học được cách lưu giữ rồi," Cố Ngụy đứng chân trần, nhìn hai đôi dép xếp cạnh nhau kia, lẩm bẩm tự nói.

Ở một nơi mà anh không nhìn thấy, Trần Vũ đã lớn lên, cao lên, đã nhìn thấy mây đen hình dáng khác nhau, đã xối qua rất nhiều cơn mưa, đã có người mở ô che cho cậu, đưa cậu về nhà hong khô. Anh nhìn vóc dáng Trần Vũ cao lên, bả vai rộng ra, nhìn huân chương của Trần Vũ từ một vạch một sao thành hai vạch hai sao, nhìn nốt ruồi bên tai trái của cậu dài ra, bên vai phải thêm một vết sẹo, những thứ ấy đều là những thứ mà Cố Ngụy không nhìn thấy, đây đều là những thứ mà tự anh không cần. Cố Ngụy cảm thấy mình có lật hết y thư điển tịch ra cũng không thể nào gọi tên nỗi khổ sở giờ phút này được. Cái cảm giác trái tim bị nắm chặt rồi lại buông ra, không thể lí giải nổi, hình như anh đang hối hận, tới sau khi gặp lại được Trần Vũ rồi, lại có được Trần Vũ rồi, anh vẫn còn đang hối hận.

Thay đổi diễn ra vào một ngày mưa rất bình thường.

Sau khi tan làm, Trần Vũ mang xe đi bảo dưỡng, gọi xe đến bệnh viện Hoa Thanh đón Cố Ngụy tan làm, cơm nước xong ra ngoài, trời âm u vô cùng, cậu nhớ dự báo thời tiết nói tối sẽ mưa, lại quên mất phải lấy ô dù ở xe mình ra.

Cố Ngụy nắm chặt cổ áo khoác, ôm lấy cánh tay Trần Vũ.

"Trên xe anh có ô, mau về thôi, trời lạnh quá."

Lúc chạy được nửa đường, trời quả nhiên đổ mưa, mưa rất lớn, cho dù là bật cần gạt nước rồi, Trần Vũ cũng vẫn lái xe rất chậm, chỗ đỗ xe của Cố Ngụy còn cách khu nhà một đoạn, cậu nghĩ không biết hai người dùng chung một cái ô, liệu Cố Ngụy có bị mưa xối ướt không.

"Lát nữa em về kiểu gì?"

"Gọi xe vậy," Trần Vũ quay đầu nhìn anh một cái.

Trong lúc hai người nói chuyện, mưa lại lớn thêm chút nữa, khoa trương mà đánh xuống cửa kính, Trần Vũ dường như cũng cảm thấy, với thời tiết thế này thì gọi xe cũng khó lắm, nhưng cậu lại cảm thấy không sao cả, không gọi xe được thì đi mấy bước đến ga tàu, không vấn đề gì cả.

Trần Vũ thuần thục đỗ xe vào vị trí, quay đầu hỏi Cố Ngụy: "Ô ở đâu?"

"Không có."

"Hả?"

"Trên xe không có ô."

Cố Ngụy bình tĩnh cởi dây an toàn, tiến lại gần hôn Trần Vũ một cái, Trần Vũ có chút mơ hồ, nghi hoặc mà nhíu mày.

"Anh để ở văn phòng rồi sao?"

"Không phải, ô ở trong nhà."

"Thế vì sao lúc nãy lại không mua một cái?"

Trần Vũ khó hiểu hỏi anh.

Cố Ngụy không trả lời cậu, quay đầu nhìn mưa lớn chắc sẽ chẳng sớm ngừng bên ngoài, Trần Vũ liền chờ đợi một lát, thấy Cố Ngụy không phản ứng, cậu liền tắt máy, cũng tháo dây an toàn ra.

"Cố Ngụy, chúng ta yêu nhau hai lần," Cậu cảm thấy không khí có hơi căng thẳng, sự căng thẳng ấy hình như quá thừa thãi, vì thế cậu tỏ vẻ thoải mái mà cười một chút, "Hai lần đến nhà anh, đều là bị anh lừa đấy."

Cố Ngụy nhướn mày, liếc mắt nhìn cậu: "Em có vẻ miễn cưỡng quá nhỉ."

Trần Vũ cảm nhận được sự mất mát của anh, nhẹ nhàng cầm lấy tay anh.

"Lúc nãy đáng lẽ anh nên để em mua một cái ô, mưa lớn thế này, sẽ bị cảm mất."

Cố Ngụy nhìn cậu một cái, nhanh chóng rút tay ra khỏi tay cậu, xoay người mở cửa xe rồi chạy thẳng về phía sảnh, mưa thật sự lớn, dường như chỉ một chớp mắt anh đã ướt sũng.

"Cố Ngụy!"

Trần Vũ vội vàng đi xuống khoá xe, vội đuổi theo anh.

Cuối cùng cả ai người đều bị mưa xối ướt sũng, quần áo mùa đông dày nặng hút no nước, ướt đẫm dính lên người, sắc mặt Trần Vũ nhìn qua có vẻ không tốt thật, bởi vì vừa nãy Cố Ngụy chạy nhanh quá, vướng vào bồn hoa bên cạnh mà lảo đảo, cậu đỡ được nên anh mới không ngã xuống đất.

"Anh chạy cái gì?"

Cố Ngụy cởi áo khoác xuống, tuỳ tiện vắt nước, không thèm để ý mà nói: "Hai người, không có ô, ngoại trừ chạy ra thì còn làm gì được nữa?"

Trần Vũ không muốn khắc khẩu với Cố Ngụy chỉ vì một chuyện bé xíu thế này, cậu vươn tay ra chỉnh tóc mái cho Cố Ngụy, coi như đây là tín hiệu cầu hoà, chấm dứt chiến tranh.

"Đi lên đi, nhớ phải tắm nước nóng, không là sẽ cảm đấy."

Cố Ngụy vươn tay ra, túm chặt vạt áo khoác của Trần Vũ.

"Đi lên với anh đi, phải tắm nước nóng, không là sẽ cảm."

Trần Vũ vốn dĩ muốn nói là sức khoẻ cậu tốt, sẽ không cảm đâu, nhưng lại cảm thấy sự tránh né như thế có vẻ rất vụng về trước mặt một Cố Ngụy vừa là bác sĩ còn ở cùng cậu những hai năm, vì thế vươn tay ra, nắm lấy ngón tay lạnh lẽo của Cố Ngụy.

Cố Ngụy lại mở miệng hỏi cậu: "Đi lên cùng anh đi, được không?"

Khi đứng trong thang máy, hai người cũng không nói chuyện, thang máy vững vàng đi lên, góc áo lặng lẽ nhỏ nước, Trần Vũ đứng phía sau Cố Ngụy, cảm giác mình sắp không thở nổi.

Mấy năm nay, chỉ có trong mộng cậu mới được trở về đây.

Nhưng cậu lại nghĩ, nếu Cố Ngụy cũng như cậu, sợ hãi rụt rè, bó tay bó chận, vậy hẳn là cậu cũng sẽ rất muốn hỏi Cố Ngụy một câu, rốt cuộc anh có còn yêu em không. Mối quan hệ của cậu và Cố Ngụy bây giờ chịu nổi lời chất vấn như thế ư, đã được tu sửa hoàn toàn rồi ư? Thế nên Cố Ngụy đã đè xuống rồi, bởi vì yêu cậu, thế nên đều đè ép xuống hết.

Trần Vũ đột nhiên cảm thấy mình thật buồn cười, cậu đã từng trúng hai viên đạn, từng bị lưỡi dao cắt qua da thịt, trong thời khắc mũi dao nhuốm máu cũng chẳng hề chớp mắt, vậy mà đến cùng, lại không dám mở một cánh cửa. Cậu cảm thấy đây không tính là rụt rè, mà gọi là ra vẻ.

Cậu biết mình đã chuẩn bị tốt để trở về nhà, nhưng lại không biết Cố Ngụy có chuẩn bị tốt để đón cậu về nhà hay chưa. Đến giờ phút này, cậu không còn dũng khí để vào rồi lại ra. Cậu đi vào cánh cửa này, đi vào nhà Cố Ngụy, trở lại với mái ấm đã từng bên nhau suốt hai năm, nếu còn phải trở ra thêm một lần nữa, Trần Vũ thật sự không biết mình sẽ phải đi đâu, còn có thể đi đâu được.

Gương trong phòng tắm bị hơi nước bốc lên phủ kín như sương, Trần Vũ vươn tay lau đi, Cố Ngụy đưa cho cậu một bộ đồ ngủ mới, kích cỡ hợp vô cùng, lúc cậu nhận lấy bộ đồ ngủ này còn nghĩ, nếu Cố Ngụy dựa theo kích cỡ trước kia để mua quần áo cho cậu, vậy có thể là vai sẽ hơi chật, quần cũng hơi ngắn, mà bộ đồ ngủ này vừa vặn ngoài ý muốn, dịu dàng, thoả đáng như thể cái ôm của Cố Ngụy.

Chỉ là Cố Ngụy không lấy quần lót cho cậu.

Trần Vũ có chút quẫn bách đi ra khỏi nhà vệ sinh, Cố Ngụy vẫn còn đang tắm trong phòng tắm bên trong phòng ngủ, Trần Vũ rất quân tử mà đứng ngoài cửa phòng ngủ, dùng một tấm khăn lông lau đi mái tóc chẳng dài mấy của cậu. Cậu không còn việc gì khác để làm, rảnh rỗi đến mức mặt đỏ lên, không biết làm sao cho phải, chỉ đành cầm cái khăn mang theo mùi nước giặt mà Cố Ngụy thường dùng, chà lên tóc mình tới lui. Động tác của cậu rất nhanh, rất gấp, thế nên chỉ một chốc là tóc đã khô, cậu lại chẳng còn gì khác để làm nữa.

Tiếng nước dường như dần dần ngưng, Trần Vũ vắt khăn lên cổ, do dự một lúc lâu, mới đẩy cửa phòng ngủ ra.

Cố Ngụy mặc áo tắm dài đi từ phòng tắm ra, trên eo buộc lỏng lẻo, thời gian anh tắm hơi lâu, mặt bị hun đỏ lên.

"Anh cứ tưởng em sẽ đứng ngoài cả đêm chứ."

Trần Vũ không nói gì, đi đến sờ lên tóc Cố Ngụy, khô rồi, anh đã sấy rồi.

Giữa động tác ấy, Cố Ngụy ngửi mùi hương trên người Trần Vũ, nhịp tim đẩy nhanh lên, rõ ràng đồ mà Trần Vũ dùng và đồ mà anh dùng là như nhau, thậm chí đồ ngủ vì vừa mới cắt mác nên vẫn còn mùi mốc nhàn nhạt bình thường của đồ cotton ⸺ Anh không biết bao giờ Trần Vũ sẽ đến, nên bộ đồ ngủ này mua về rồi để đó, vẫn chưa giặt.

Trần Vũ đứng trước người anh, mùi vị đặc trưng trên người bao phủ lấy anh, khiến anh chậm rãi thả lỏng, vươn cánh tay ra, nhẹ nhàng đặt lên vai Trần Vũ.

Anh không biết hôm nay có phải mình cũng cần giống như lần đầu tiên, phải thật chủ động mới có thể giúp Trần Vũ không còn bó tay bó chân đến thế nữa không.

"Đi ngủ thôi."

Cố Ngụy thậm chí không biết Trần Vũ có mở miệng hay không, anh chỉ cảm thấy một hơi thở nóng rực, làm anh nóng để run lên hai cái.

Quá quen thuộc, vị trí đèn quen thuộc, độ mềm mại của giường quen thuộc, làm thế nào để cởi sợi dây lỏng lẻo bên hông Cố Ngụy ra cậu cũng thấy quen thuộc.

Trần Vũ giơ tay tắt đèn, kéo Cố Ngụy ngã xuống giường, hai người vai kề vai, trầm mặc không lên tiếng hồi lâu, lâu đến mức Cố Ngụy cảm giác mí mắt mình hơi nặng nề, dường như sắp ngủ rồi, Trần Vũ lại xoay người ép tới, nhẹ nhàng mà cởi nơ con bướm bên hông anh.

Trần Vũ hôn lên hầu kết của Cố Ngụy, vươn tay sờ xuống dưới thân anh, sờ thấy một mảng ướt mềm trước huyệt khẩu, cho dù Cố Ngụy đã chuẩn bị tốt, cậu vẫn đưa tay vào dò xét, bất kể có phải là động tác lặp lại dư thừa hay không, Trần Vũ cũng quả thực rất hưởng thụ cảm giác lặp lại quá trình này ⸺ Mỗi một tế bào trên cơ thể cậu, đều muốn được chào hỏi Cố Ngụy.

Cố Ngụy ở dưới thân cậu không kìm nổi mà vặn vẹo, cánh tay đặt trên vai cậu bám rất chặt, Trần Vũ không nói lời nào, hôn lên vành tai anh, hôn lên sườn mặt anh, dùng sức để hít vào mùi hương trên người anh, như thể một người hít thở không thông đã lâu lại giành được quyền hô hấp, có một niềm vui sướng như thể bước vào cuộc đời mới.

Cố Ngụy trở mình, nằm sấp trên người Trần Vũ, anh hôn lên chóp mũi Trần Vũ, linh hoạt mà lui xuống một chút, chào hỏi với "người bạn cũ", dương v*t của Trần Vũ đã cứng như đá rồi, anh lại vẫn mở miệng ra, ngậm lấy nó.

Đầu lưỡi Cố Ngụy đảo vòng quanh, Trần Vũ đặt tay lên đầu anh, nhưng lại không có động tác ấn xuống, chỉ nhẹ nhàng mà sờ phần tóc mềm mại bên gáy Cố Ngụy, lại tràn ngập trừu mến mà sờ cổ anh.

Trần Vũ kéo anh lên trước khi Cố Ngụy kịp vùi mặt xuống dưới, chỉ là bởi vì Cố Ngụy vừa có ý muốn để cậu đâm sâu vào, cậu đã cảm thấy hạ thân giật lên hai cái, có một chút kích động muốn bắn ra. Sao càng sống lại càng không bằng lúc xưa thế này, lần đầu tiên cũng không đến mức ấy mà, Trần Vũ cười lắc đầu.

Anh bế Cố Ngụy lên dựa vào người mình, bởi vì hơi thiếu oxy nên mắt Cố Ngụy nhuốm nước, mặt vẫn rất đỏ, lúc này cậu lại ấn gáy Cố Ngụy, đón lấy một nụ hôn thật dài mà ướt át.

Khoảnh khắc thật sự tiến vào thân thể Cố Ngụy, cậu lại đột nhiên có chút mơ hồ ⸺ Bọn họ thật sự đã chia cắt 5 năm ư, vì sao những khoảng thời gian chẳng thể quay về ấy, lại được ghép nối lại trên giường, bọn họ hoà hợp với nhau không chút kẽ hở, cứ như thể chưa bao giờ đối mặt với phân ly.

Bọn họ làm tình một lần, không giống một đôi tình nhẫn cũ xa cách đã lâu, mà giống như sinh hoạt thường xuyên của một đôi tình nhân yêu nhau cuồng nhiệt, ăn uống no đủ xong, rồi lên giường làm tình.

Cậu dùng sức bẻ hai chân Cố Ngụy ra, bẻ thành một góc độ khiến Cố Ngụy thẹn thùng, sau đó hung hăng đâm mình vào, Cố Ngụy bị đâm đến mức khó mà phát ra được âm thanh liền mạch, bàn tay lúng túng như muốn tìm kiếm gì đó, Trần Vũ đưa tay cho anh, anh liền tách ngón tay Trần Vũ ra, ngoan ngoãn mà đan chặt mười ngón với cậu. Lúc trước khi ôm Cố Ngụy, cánh tay cậu sẽ run lên, sẽ lảo đảo khi Cố Ngụy nhào đến, nhưng giờ thì không còn nữa, cậu giữ tư thế gắn liền dưới hạ thân, bế Cố Ngụy lên, vững vàng đi đến bên cửa số, kéo rèm ra.

Cậu đã rời đi lâu lắm rồi, lại đã quen nhìn từ dưới lên rồi, thế nên nhìn từ trên xuống khung cảnh sẽ thế nào cậu cũng đã quên rồi. Nhìn từ cửa sổ, cái người dừng xe ở đó chẳng chịu đi lại cũng chẳng chịu lên lầu, liệu có trông giống như một vai hề không?

Cậu thả Cố Ngụy xuống, ôm lấy từ phía sau, hạ thân cứ đâm vào từng chút, dùng sức rất lớn, đâm rất sâu, Cố Ngụy tựa vào cửa sổ dài, đầu nhũ và dương v*t cọ tới lui lên mảng kính lạnh lẽo, kích thích đến mức anh bắn tinh tí tách, thở dốc từng ngụm.

Cố Ngụy cảm giác có gì đó đặt trên vai mình, thong thả, hơi lạnh, anh quay người lại ôm lấy mặt Trần Vũ, Trần Vũ vùi đầu vào vai anh, nâng một chân anh lên, rồi lại cắm mình vào, dùng sức mà đỉnh lộng.

Cố Ngụy gian nan rên rỉ hai tiếng, dùng tay nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, nói ra câu đầu tiên trong lần làm tình này.

"Tiểu Vũ..."

Trần Vũ nghe vậy liền dùng sức cắn xuống cổ anh, rồi vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp, cậu kéo tay Cố Ngụy đặt sau eo mình, sau đó đỡ eo Cố Ngụy, đâm vào như thế con thuyền trên mặt biển, giây tiếp theo sẽ phải tan thành từng mảnh.

Cố Ngụy ôm chặt lấy cậu, miệng lăn lộn chỉ biết nhắc mãi hai chữ.

"Tiểu Vũ..."

Trần Vũ không mang bao, mấy hồi qua đi đều bắn vào người Cố Ngụy, cậu giữ chặt Cố Ngụy kiệt sức ngã xuống giường, Cố Ngụy nằm trên ngực cậu, đầu phập phồng lên xuống theo nhịp thở, Trần Vũ vươn tay ra nghịch lông mi Cố Ngụy, ngậm miệng không đề cập đến việc vừa rồi mình làm tình mà làm đến ứa nước mắt, một thoáng chốc, không ai mở lời.

Cố Ngụy lười nhác xoa bóp đầu nhũ của Trần Vũ, bị Trần Vũ có thù tất báo bóp mông hai cái.

Cuối cùng là Trần Vũ mở miệng trước, cậu thở một hơi thật dài, như thể muốn đẩy hết những thương tâm, hối hận và hoài niệm chồng chất của 5 năm ấy ra ngoài.

"Cố Ngụy." Cậu vờ như vô ý mở miệng, giọng lại run rẩy vô cùng, điều này làm Cố Ngụy không khỏi nghi hoặc, không biết người vừa mới bị hung hăng thao một trận là ai, "Em vẫn cảm thấy rất không chân thực."

Cố Ngụy vươn tay xoa lông mày của cậu, mở miệng hỏi cậu: "Vậy thì cái gì mới chân thực đây?"

Trần Vũ kéo tay anh xuống hôn một cái, rồi lại hôn thêm cái nữa, cuối cùng nắm chặt lấy.

"Lúc trước, Quý Hướng Không từng đến sở cảnh sát," Trần Vũ nuốt nước bọt, không biết phải nói tiếp thế nào.

Trần Vũ cúi đầu cười khổ một chút: "Nếu đến tìm em thì tốt."

Trần Vũ rũ mắt xuống nhìn Cố Ngụy, hôn lên cái nốt ruồi ở khoé miệng anh: "Ước gì cậu ta đến để gặp em, đến mắng em cũng được, đánh một trận với em cũng được, nhưng đều không phải."

"Cậu ấy đến chỗ đại đội phòng cháy," Trần Vũ nhắm hai mắt lại, không muốn làm tình thêm một lần nữa, "Người nổi tiếng như bọn họ, có kế hoạch tổ chức cầu hôn ở nơi công cộng sẽ bị người ngoài vây xem, cần phải thông báo với công an bộ môn."

Trần Vũ còn nhớ tình cảnh hôm ấy, cậu nghe nói Quý Hướng Không đến đại đội phòng cháy, hai ba bước đã chạy tới, lúc cậu đến, Quý Hướng Không đã báo cáo thẩm tra xong xuôi, đi từ đội ra, cậu thở hồng hộc mà đứng ở cửa văn phòng đội phòng cháy, Quý Hướng Không nhìn thẳng vào mắt cậu, chỉ coi cậu như một cảnh sát bình thường, vừa mới hoàn thành nhiệm vụ trở về, còn chưa thở được bình thường.

Tiểu Lý của đại đội phòng cháy nói với cậu, Quý Hướng Không đến để làm báo cáo thẩm tra cho việc cầu hôn.

Cố Ngụy nghe xong nhất thời không biết phải nói gì mới được, anh nhẹ nhàng hôn lên mí mắt Trần Vũ, cảm nhận được chúng run lên mấy hồi.

"Anh còn không biết cậu ấy từng đi."

Cố Ngụy nghĩ một chút, nói như vậy thì, hiển nhiên là Quý Hướng Không đã không thực hiện buổi cầu hôn long trọng được bộ công an cho phép ấy.

"Ừ." Trần Vũ dùng tay che mặt, cảm xúc cuồn cuộn lên quá nặng, dường như cậu lại muốn rơi nước mắt rồi.

Cậu trầm mặc trong chốc lát, đến lúc mở miệng ra lần nữa, tiếng lại cứ nghẹn trong cổ họng, dường như không thoát ra nổi.

"Không có cách nào hình dung cảm giác của em lúc ấy được, em chẳng biết phải làm gì cả."

"Anh nói xem con người có phải rất kì lạ không, rõ ràng lúc ấy em cũng..." Cậu tạm dừng một chút, tránh đi một chủ đề rất có thể sẽ làm tổn thương Cố Ngụy, "Rõ ràng đã qua bao nhiêu lâu rồi, anh đã gặp được người thích hợp rồi, thuận lợi đi đến một giai đoạn mới rồi, em lại chẳng có cách nào chúc phúc cho anh được."

"Lúc ấy trong lòng em chỉ nghĩ, Cố Ngụy sắp kết hôn với người khác rồi, mình xong thật rồi, thật sự không còn cơ hội nữa."

Trần Vũ nhớ đến cái ngày ấy, đó là ngày tuyệt vọng nhất trong cuộc đời cậu, nước mắt cậu không ngừng chảy xuống.

"Hôm ấy sau giờ làm, em trốn ca đêm, lái xe đến một nơi rất xa, em cũng không biết em đã chạy đến đâu," cậu sụt sịt mũi, "Em chẳng có cách nào hết, em còn chẳng phải là đối thủ cạnh tranh của cậu ấy, em chỉ có thể hỏi chính mình hết lần này đến lần khác, làm sao bây giờ, em phải làm gì bây giờ đây."

Cố Ngụy lau nước mắt cho cậu: "Em chia tay với Thái Đinh, cũng là vì chuyện này sao?"

"Phải nhỉ, có lẽ là em yêu anh quá rõ ràng, không quên được anh cũng quá rõ ràng, bị cậu ấy phát hiện ra rồi."

Cố Ngụy nghĩ đến vài việc, nghĩ đến vài chuyện nhìn thấy ở bệnh viện, đưa tay ra véo Trần Vũ một cái.

"Nếu em ấy không đề cập đến việc chia tay thì sao? Em sẽ chuẩn bị cùng cậu sinh viên đại học ấy bước vào lễ đường đúng không?"

Trần Vũ khoa trương kêu một tiếng, cũng cố ý bật lại: "Lấy đâu ra, người suýt nữa kết hôn là anh chứ có phải em đâu."

Cố Ngụy nhăn mặt muốn tử chiến một trận với Trần Vũ, hai người lăn qua lộn lại trên giường mấy vòng, cuối cùng vẫn là Trần Vũ đè lên trán anh.

"Trần Vũ, nếu anh thật sự đã kết hôn, thì phải làm sao đây?"

Trần Vũ nghĩ thật lâu, lắc đầu: "Em chẳng có cách nào cả, em cũng chẳng thể đến lễ đường của anh gây rối được."

"Nếu em đến, anh sẽ đi theo em mà."

Trần Vũ xoa tai anh: "Đừng đi theo em, khổ lắm."

Một lát sau, cậu lại bổ sung: "Em cũng không nói trước được, có khi lúc ấy các anh chẳng ai tìm được em, đi đâu cũng không tìm thấy em đâu."

Cố Ngụy nghe vậy hoảng sợ mà ngẩng đầu lên che miệng cậu lại, hung hăng trừng mắt nhìn vào mắt cậu, dùng ánh mắt ý bảo cậu không được nói nữa, mãi đến khi Trần Vũ ngoan ngoãn gật đầu, anh mới buông tay.

"Người yêu cũ của anh tốt lắm." Cố Ngụy nhẹ nhàng nói.

"Của em cũng thế." Trần Vũ cũng gật đầu.

"Chỉ là hai chúng ta đều kém cỏi quá, làm tổn thương đến tình cảm của người khác."

"Ừ," Trần Vũ gật đầu theo, "Thế nên vẫn là hai chúng ta với nhau thì hợp lí hơn."

Cố Ngụy trầm mặc chốc lát.

"Nằm 10 phút nữa rồi đi tắm được không?"

"Được, anh nằm vào lòng em đây này."

"Thế anh mang cơm đến cho em này."

"Mang phần mình em thôi, đừng có cho Trương Nghiêu, cậu ta béo như con heo rồi."

"Cái đồ quỷ hẹp hòi nhà em..."

Lúc Trần Vũ kéo Cố Ngụy đi tắm, cảm thấy phòng ngủ yên tĩnh đến mức làm người ta phiền lòng, tiện tay mở TV lên, dự báo thời tiết nói, thành phố Hoa Thanh kết thúc tháng 11 khô ráo, nghiêng đón một cơn mưa mùa đông ào ạt, mà ngày mai thì sẽ lại là một ngày đẹp trời.

__________

Chú thích của tác giả: Petrichor vốn có nghĩa là mùi bụi đất khi trời mưa hoặc là mùi hương mà cơn mưa đầu tiên sau hạn hán mang đến, cũng có một ý nghĩa rất đẹp, gọi là "không sơn tân vũ hậu" (mùi hương sau mưa ở chốn không sơn)

Hoen: Tên của hai chương H cũng rất có ý đó, một cái là sự gần gũi lúc ban sơ, một cái là sự gần gũi tìm lại được sau mây mù xa cách, tuỵtt

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play